CHƯƠNG 13 : ĐỘI QUÂN BẤT TỬ
~ Translator : All For Love
~ Edit : Khịt
Hiện tại đang tìm Translator để chạy tiếp bộ này. Nếu ai thấy ổn thì liên hệ bên ngoài nhé.
__________________________________________________
『Khu! Ngươi là thứ gì thế?』
Quỷ Kiếm hỏi tôi. Thậm chí ngay trong lúc tôi đang nhặt tấm vé số, nó đã tính giở trò gì đó, hình như nó cố khống chế tôi thì phải.
Nhưng chắc do không thành công, nên nó dần mất kiên nhẫn và hỏi tôi.
「Ta là Yuuki Kakeru.」
『Ta không có hỏi tên ngươi!! Ta đang hỏi ngươi là thứ gì? Tại sao ta lại không thể chiếm được thân xác ngươi.』
「Thậm chí ngươi có hỏi thế thì ta cũng không biết phải trả lời thế nào nữa…」
Tôi cũng đang thắc mắc y như vậy.
『Đây là lần đầu tiên ta không thể chiếm được thân xác của một con người. Mu! Ngươi, tại sao linh hồn của ngươi lại mạnh đến thế…』
「Eh?」
『Cái màu đó là sao, ngươi…ngươi thực sự là con người sao?』
「Tôi vẫn là một con người bình thường, mặc dù…」
Ah! Cũng không hẳn là một con người “bình thường” cho lắm. Nói đúng hơn thì là người từ thế giới khác sang.
『Màu này…Nó giống với của Chỉ huy Rodotos…? Không, còn hơn cả thế…』
Quỷ Kiếm đang lầm bầm gì đó. *ButsuButsuButsu*.
「Well, ta vẫn còn chuyện muốn giải quyết với ngươi đây.」
『Sao?!』
「Theo như ta nghĩ, có lẽ nên phá hủy ngươi thì tốt hơn? Hmmm.」
『Đừng có mà đánh giá thấp ta, đồ con người hạ đẳng. Mặc dù ta không thể chiếm được thân xác ngươi, nhưng ta có nhiều cách để có thể giết những người như ngươi.』
「Eh!」
Trông chốc lát tôi bị mất cảnh giác và có thứ gì đó bay đến, tôi né sang một bên, xém tí nữa thì thăng rồi.
Và rồi, thanh Quỷ Kiếm lóe sáng lên. Bóng tối – được giải phóng ra.
Và rồi, mặt đất lung lây và có một thứ gì đó xuất hiện.
Một Quỷ Tinh Linh mặc áo choàng, trang bị bộ giáp và cùng với những con thây ma rên rỉ.
Chẳng lẽ bọn chúng chính là…
『Đây chính là Đội Quân Undead đã từng đánh bại đế chế Retoria. Quỷ Tinh Linh, hãy giết tên đó cho ta!!』
「Khu! Mình đã không tính đến chuyện này.」
『A-hahahahaha.』
Tiếng cười vang vọng trong đầu tôi.
Đội Quân Undead tấn công tôi ngay lập tức.
Tôi sẽ cho bọn chúng ăn đấm… Nhưng, nhắc mới nhớ, tôi đang cầm thứ gì trên tay nữa cơ mà.
Thanh Quỷ Kiếm chính là kẻ đã triệu hồi bọn chúng, nhưng dù sao thì đó vẫn là một thanh kiếm.
「…」
Tôi thử vung thanh Quỷ Kiếm lên. Những Bộ Xương trong đội tiên phong đã bị tôi chém hạ một cách dễ dàng.
Tôi chẻ lũ Xương từ trên xuống và tách bọn chúng làm hai.
「Ồ! Được đấy chứ.」
『Cái gì! Ngươi đang làm gì thế!! Ngươi dám sử dụng ta để tấn công chính đội quân của ta sao?!』
Nó làu bàu, nhưng tôi không để tâm và tiếp tục dùng nó để đánh lũ Xương.
Quỷ Kiếm chẻ đôi vũ khí và nghiền nát xương của chúng.
…Thứ chất lỏng trong cơ thể chúng thật kinh tởm, thế nên tôi đã dùng Hỏa Thuật đốt cháy lũ Thây Ma.
Sau cùng thì tôi cũng đánh bại được lũ quái vật.
「Bỏ qua chuyện đó đi… Thế này thì sao?」
Sau khi nói thế, thanh Quỷ Kiếm bỗng trở nên nặng hơn. Tôi gần như đã đánh rơi nó xuống.
Giống như thả một con dao trên một miếng đậu phụ trên bếp vậy, thanh Quỷ Kiếm cắt ngang qua mặt đất.
『Fuhahaha, thế nào. Ta cũng có thể gia tăng trọng lượng của mình đấy. Giờ trọng lượng của ta tương ứng với một con rồng khổng lồ.』
「Một con rồng khổng lồ? Đừng có vô lý thế, có vấn đề gì với định luật bảo toàn khối lượng vậy.」
…Những từ đó trong thế giới này không tồn tại, thế nên có nói vậy cũng vô nghĩa.
『Vậy thì, ngươi sẽ làm gì nào. Ngươi sẽ không bỏ ta ra chứ? Thế cũng tốt đấy. Đội Quân Undead của ta sẽ giết ngươi trong khi ngươi…』
「Funwhroah!」
Dồn hết sức mạnh vào hông, tôi kéo thanh Quỷ Kiếm lên cùng với sức mạnh ý chí của mình.
Nó nặng, nhưng không phải đến mức quá nặng.
Giống như trò ném búa, sử dụng lực ly tâm, tôi xoay thanh Quỷ Kiếm xung quanh.
Cứ tiếp tục như thế! Tôi đâm vào Đội Quân Undead.
『Ngươi, đồ khốn! Làm thế nào mà ngươi có thể nhấc được ta lên thế, ta không nặng sao?』
「Dĩ nhiên là ngươi rất nặng rồi, do ngươi không cảm thấy thế thôi.」
Nếu không nặng thì tôi đâu cần phải đánh đấm kiểu này chứ.
『Không thể như thế được!!』
Thanh Quỷ Kiếm lại tiếp tục làu bàu.
Sau khi hạ hết lũ Xương, (tôi có dừng lại để đếm được mình hạ bao nhiêu con), chợt tôi thấy có gì đó chiếu sáng trên mặt đất, gần lũ Xương.
Ánh sáng đó, rất quen thuộc … đó là tờ vé số.
Ra thế, nó cũng rơi ra khi đánh lũ quái vật như thế này à.
Động lực của tôi ngày càng tăng lên, tôi đánh bại bọn chúng ngày càng nhanh.
Quả đúng với cái tên “Quân Đội”, vào lúc mà tôi hạ được hết tất cả bọn chúng thì mồ hôi trên lưng tôi cũng đổ ra như tắm.
Sau cùng, tôi đi nhặt những tờ vé số rơi xung quanh.
Như tôi đã tính, có thể 1 tờ vé bằng 100 con quái. Tỉ lệ rơi nó như thế thì phải.
『Này, nãy ngươi vừa mới làm gì vậy?』
Thanh Quỷ Kiếm hỏi.
『Ý của ngươi là gì… Ta đang nhặt mấy cái này lên thôi.』
Tôi vẫy những tờ sổ xố trong lúc tôi cầm thanh Quỷ Kiếm.
Nó không nói một lời. Nhưng tôi biết chắc thanh Quỷ Kiếm đang khó chịu.
…Cô ta không thể thấy nó sao?
Tôi tự hỏi rằng liệu tôi có phải là người duy nhất có thể nhìn thấy mấy tấm sổ xố này, lần sau tới phòng rút sổ xố tôi sẽ hỏi.
Đó là do tôi đã nghĩ vậy, nhưng “lần sau” lại tới nhanh tới bất ngờ.
Sau khi nhặt hết các tấm vé sổ xố công với những cái tôi đã nhặt trước rồi thì có chính xác 10 tấm sổ xố.
10 tấm, cộng thêm 1 tấm nữa, tôi có thể rút tới 11 lần.
Tôi đã nghĩ tới việc tới rút thưởng ngay lập tức.
Không biết làm sao để đến được đó nhỉ, cứ đi đại hay sao?
Tôi muốn tới đó, cứ suy nghĩ việc đó trong đầu, tôi đi loay hoay trong khu rừng, cầm trong tay thanh Quỷ Kiếm.
Khi tôi nhận ra, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Từ một khu rừng rậm, mọi thứ xung quanh tôi đã biến thành một căn phòng.
Là căn phòng rút thăm, người nhân viên cũng đã đứng đó rồi.
Tôi đã tới nơi rồi sao?
Tôi đi tới chỗ nhân viên… kế bên máy rút sổ xố.
「Xin chào, tôi tới để rút thưởng」
「Quý khách, nếu ngài mang theo một người không phận sự gì đến, chúng ta sẽ bị quấy rối đấy.」
「Hả? Người không phận sự? Tôi đâu có mang theo ai tới đâu?」
「Vậy thì người đó là ai?」
Người nhân viên chĩa tay ra đằng sau lưng tôi.
Khi tôi quay đằng sau lưng. Có một bé gái ở đó.
Một bé gái mặc váy tầm cỡ 5 tuổi, em ấy có vẻ đang rất ngạc nhiên và cứ nhìn chằm chằm vào tay của mình.
「Diện mạo này… Là mình khi mình còn là người.」
「?」
Giọng nói đó nghe rất quen, có lẽ đứa bé này là-
「Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu thế này thì ta có thể chạm tay vào ngươi rồi. Chết đi!!」
Em ấy đã xông tới… Nhưng tôi đã bình tĩnh chặn em ấy lại.
Để tay ra phía trước, tôi đẩy đầu của em ấy.
Cái mà em vừa làm… là một cú đấm.
Rất hợp với em ấy, một cú đấm rất dễ thương.
Cú đấm không thể chạm được mục tiêu, và cô bé ứa nước mắt.
Em ấy lùi lại.
「Khụ! Cũng được vài trăm năm rồi từ khi ta có cơ thể thật sự. Nhưng nếu là bây giờ, ngươi đã không còn kiếm nữa rồi. Ngươi sẽ bị đánh bại bởi đội quân của ta thôi.」
「Mu!」
「Tới đây!! Đội Quân Undead!」
Em ấy giơ tay lên, tôi đã chuẩn bị sẵn sang.
*Shi〜〜n*
Chả có chuyện gì xảy ra cả.
「Tại sao!! Tại sao chúng lại không xuất hiện?!」
「……」
Tôi thả lỏng cơ thể. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Không, tôi không biết tại sao Quỷ Kiếm lại trở nên như vậy, nhưng tôi biết là cô bé không thể làm gì được vào lúc này.
Nên chuyện đó để sau hẵng tính.
「Xin lỗi, tôi đã có 10 tấm nên hãy để tôi rút thưởng.」
「Đừng có bơ ta hoài vậy chứ!!!!!」
Tôi bị đánh từ đằng sau.
PokaPoka*, *PokaPoka*.
Khụ! Đúng là một thử thách thú vị, theo nhiều nghĩa.
1 Bình luận