[LN] Quyển 3 - Hạ - Lời mời săn quái vật tiền thưởng [COMPLETED]
Chương 88: Kẻ giết người quá nhiều và trở nên méo mó
14 Bình luận - Độ dài: 7,453 từ - Cập nhật:
Duck: Bàn thắng + kiến tạo của Messi trong trận WC 22/11 sẽ là số chap bom nhé :3
Nóng cùng WC :D
Cmt để ủng hộ trans :3
Enjoy!!
----------------------------------------------
Drankam là một trong vô số những băng đảng Thợ săn hoạt động ở thành phố Kugamayama. Đây cũng là một công ty quân sự tư nhân với hoạt động kinh doanh chính là kinh doanh Thợ săn.
Tuy nhiên, quy mô của công ty này lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào. Drankam đã tăng cường sức mạnh của mình bằng cách tạo mối quan hệ sâu rộng với các thành phố, số lượng Thợ săn thành viên đã tăng lên gấp bội ngay khi vừa thành lập. Khi lực lượng tăng đến một mức nhất định thì đó sẽ là thời điểm các phe phái hình thành. Mâu thuẫn giữa quản lý với nhau cũng ngày càng gia tăng, dẫn đến cản trở hoạt động của tổ chức. Và Drankam hiện đang mắc kẹt ở giai đoạn chiến tranh bè phái đó. Một phe là những Thợ săn kỳ cựu, những thành viên lâu năm của băng. Một phe chủ yếu là những Thợ săn trẻ tuổi. Một phe là những nhân viên văn phòng hay còn gọi là phe điều hành, là những kẻ “không ra chiến trường”, họ đang muốn tranh giành quyền lực nơi đầu não bằng cách can thiệp vào công việc quản lý băng đảng. Các phe phái lớn này lúc thì hợp tác, lúc thì đối địch. Và họ cũng không phải là một khối thống nhất. Mặc dù nếu nhìn tổng quan thì tất cả đều thuộc một phe, nhưng nội tình bên trong lại chia ra nhiều nhóm nhỏ hơn.
Phe kỳ cựu ghét phe điều hành. Họ phàn nàn về số lượng vật tư tiêu hao như đạn và thuốc hồi phục mà những kẻ “chẳng bao giờ ra ngoài” kia sử dụng. Nhưng một vài người đã bị phe kỳ cựu thu hút, những kẻ muốn tạo mối quan hệ với thành phố nhằm kiếm được nhiều khoản hoa hồng béo bở hơn. Phe Thợ săn trẻ lại không thích phe kỳ cựu, những người coi thường chúng là đám nhóc con non nớt, thiếu kinh nghiệm. Tuy nhiên một vài người thuộc phe đó đã thay đổi thái độ ở một chừng mực nhất định sau khi biết rõ sự khác biệt về khả năng của đôi bên, chúng biết rằng những chi phí về thiết bị, đạn dược đều đến từ tiền kiếm được từ phe kỳ cựu. Ngoài ra, phe điều hành lại ủng hộ đội A, một nhóm những thanh niên có xuất thân tương đối “sạch”, trong khi đó đội B cũng là những thiếu niên trẻ tuổi nhưng có gốc gác là khu ổ chuột, chúng không được đối xử tử tế như đội A. Từ đó xung đột đã xảy ra giữa hai nhóm trong cùng một phe phái.
Phe điều hành chủ yếu là những nhân viên bàn giấy thuần túy và chẳng hề có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng cũng có một số lượng đáng kể thành viên của phe này. là Thợ săn. Một số nhân viên đơn thuần hiểu rõ được nỗi vất vả của nghề Thợ săn. Hơn nữa, cũng có một cuộc đấu tranh trong công cuộc thăng quan tiến chức trong nội bộ phe điều hành.
Drankam hiện đang ở trong tình trạng các phe phái cắn xé lẫn nhau với đủ mọi quy mô lớn nhỏ, điều này đã ảnh hưởng không ít đến tổ chức chung. Và để giành chiến thắng trong cuộc chiến này, họ đã tìm đến việc gặt hái chiến công mà nhiệm vụ săn quái vật tiền thưởng đem lại.
Akira đã nghe Shikarabe đề cập đến xung đột bè phái trước đó. Nhưng cậu không đủ nhạy bén để hiểu hết sự tình.
“Tôi hiểu vấn đề rồi, nhưng nó liên quan gì đến việc Văn phòng Thợ săn không can thiệp yêu cầu này?”
“Bất cứ vụ việc nào có Văn phòng Thợ săn tham gia thì các thủ tục yêu cầu từ bên Drankam sẽ phải thông qua một người đàm phán bên ngoài. Họ là những kẻ rút lui khỏi cuộc xung đột và giả vờ nằm ở phe trung lập. Nhưng điểm mấu chốt ở đây là chúng sẽ thông báo cho toàn bộ các phe khác. Chúng tôi đang cố gắng ngăn chặn điều đó.”
“Trời đất, lắm rắc rối vậy.”
Ấn tượng ban đầu của Akira khiến Shikarabe thở dài thườn thượt.
“Ừ, đúng là đau đầu thật.”
Akira không thể không cười khúc khích trước những lời lẽ cay đắng nhưng chất đầy nỗi niềm thực lòng của Shikarabe.
“Tôi hiểu rồi. Đó là tất cả những gì tôi muốn hỏi.”
Shikarabe thở hắt ra và lấy lại ý thức.
“Tôi hiểu. Vậy sau khi nghe xong thì cậu có chấp nhận yêu cầu này không?”
“Tôi đồng ý, nhưng với một điều kiện. Tôi sẽ tuân theo kế hoạch chung, nhưng đừng mong đợi là tôi sẽ kết hợp hay nghe lệnh. Ngoài ra, nếu thấy không có cơ hội chiến thắng thì tôi sẽ tự động rút lui. Tôi sẽ gọi cho anh trước, nhưng tôi sẽ không ở lại chiến đấu đâu. Nếu chấp nhận những điều kiện trên thì thỏa thuận thành công.”
“Khá thoải mái nhỉ.”
“Đôi bên cùng có lợi thôi. Tôi không muốn trở thành tốt thí vì một yêu cầu không chính thức. Anh thấy sao?”
“…Được rồi.”
“Nếu thế thì hợp đồng hoàn tất.”
Dù khá bất thường nhưng Akira đã tham gia vào nhiệm vụ tiêu diệt quái vật tiền thưởng.
Alpha hỏi thầm.
[Này Akira, cậu thấy ổn chứ? Cậu đang cố gắng nán lại thành phố để tránh chạm trán chúng mà, phải không?]
[Ít nhất thì tôi đã có quyền tự động rút lui rồi…. Chẳng lẽ năng lực của tôi không đủ sao? Liệu có nguy hiểm quá không?]
[Akira đâu có chiến đấu một mình, tôi sẽ hỗ trợ hết sức và tôn trọng quyết định của cậu. Tôi sẽ không cố ngăn cản Akira. Chỉ là tôi đang hơi lo lắng vì thấy dường như cậu đang hăng hái hơn mọi khi. Chắc không liên quan đến Elena và Sara đâu nhỉ?]
[Cô nói tôi mới để ý đấy. Tôi đoán là họ cũng nhận được yêu cầu tương tự từ Drankam]
Lý do Shikarabe nói đến sự tham gia của Elena và Sara là vì anh nghĩ rằng nó có thể thu hút sự quan tâm của Akira. Và thực sự đúng là như vậy.
[Chà, ổn thôi. Có thể tôi đã chấp nhận yêu cầu này là vì Elena và Sara, nhưng đám quái vật kia bị tiêu diệt sớm cũng tốt cho tôi mà, phải không? Tốt hơn hết là phó mặc tất cả cho người khác, để họ hạ gục chúng càng sớm càng tốt.]
[Chắc thế nhỉ. Cứ cho là vậy đi.]
Alpha cân nhắc suy nghĩ đó. Sự quan tâm của Akira dành cho câu chuyện của Shikarabe chắc chắn đã bị ảnh hưởng bởi Elena và Sara. Nhưng cả hai cuối cùng lại quyết định không tham gia.
Bây giờ Alpha vẫn có thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng tương lai thì chẳng thể đoán định được. Alpha phải chuẩn bị các biện pháp đối phó nếu cần thiết. Cô đã quyết định như vậy.
------
Akira, người chấp nhận yêu cầu từ Shikarabe, vẫn đang ở đây theo lời đề nghị của anh. Shikarabe sẽ phải tiếp tục đàm phán với những Thợ săn bổ sung khác, và cậu được yêu cầu có mặt ở đây với tư cách là người tham gia cùng tổ đội.
Akira di chuyển khỏi chỗ ngồi đối diện Shikarabe để không làm phiền những người tiếp theo và đặt một bữa ăn đơn giản từ thiết bị đầu cuối dùng để gọi món nằm trên bàn. Cậu được dạy rằng bản thân có thể dùng tiền để làm vậy nên Akira đã đặt hơi quá. Sau khi chờ đợi được một lúc bằng cách nghe Shikarabe nói thêm về kế hoạch tiêu diệt quái vật tiền thường, thì một nữ phục vụ, ăn mặc quyến rũ với mục đích phục vụ khách hàng, đã đem đồ ăn đến.
Người phụ nữ kia hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một đứa trẻ như Akira. Cô nhìn Shikarabe với vẻ bất ngờ khi đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu.
“Tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ như thế này đi vào đây. Lại còn ở tầng hai nữa chứ. Cậu ấy đi cùng anh sao, Shikarabe?”
“Ừ. Cậu ta đang bận nên đừng mời chào. Cô cũng bảo với những người khác như vậy đi.”
“Tôi không giỏi tiếp đãi những đứa trẻ kỳ quặc đâu. Nhưng các anh thì có đấy?”
Cô ấy đang “rao bán” với Shikarabe với một nụ cười quen thuộc. Nhưng anh nhẹ nhàng phớt lờ nó.
“Tôi đã nói với ông chủ của mấy cô là chúng tôi đang bận. Cô không nghe rõ sao? Tất cả những ai ngồi bàn này đều như thế cả.”
“Anh nhàm chán thật đấy. Nếu thế thì lên đây làm gì chứ?”
“Đang có nhiều chuyện xảy ra nên mới phải thế này. Khi xong việc thì chúng tôi sẽ mở tiệc. Cô chỉ cần đợi đến lúc đó thôi.”
“Đừng có nuốt lời đấy nhé?”
Người phụ nữ kia rời đi với nụ cười khiêu gợi.
Akira nhìn cô gái kia với vẻ tò mò vì không hiểu ý nghĩa của cuộc nói chuyện.
“Shikarabe… Tầng hai nghĩa là gì thế?”
“À, tầng ba là nhà thổ. Còn cô ta là nhân viên phục vụ ở tầng hai, kèm theo cả nhiệm vụ “nhận đơn” luôn. Theo thông lệ thì những ai muốn uống rượu thôi thì sẽ uống ở tầng một.”
Akira nhìn Shikarabe với vẻ hài lòng, nhưng cũng có chút thất vọng.
“….Đây đâu phải chỗ để một thằng nhóc như tôi đến.”
“Tôi không nghĩ tuổi tác có liên quan gì đến việc trở thành Thợ săn. Tôi không định dùng nơi này để quấy rối cậu đâu, Akira.”
Shikarabe bật cười trước lời buộc tội của Akira và nói thêm.
“Chà, tôi ghét phải nói thế này, nhưng hầu hết những người nhận yêu cầu không liên quan đến Văn phòng Thợ săn đều có lý do cả đấy, biết không? Tầng hai này là nơi thuận tiện cho những cuộc đàm phán như vậy. Nên đừng lo lắng quá làm gì.”
Akira thở dài.
Cậu không quan tâm đến chủ đề này nữa và bắt đầu ăn.
-----
Ngồi bên cạnh Akira là các Thợ săn bổ sung được gọi đến bởi Yamanobe.
Có hai con nợ và một người giám sát. Thêm một người đàn ông đi cùng, đó là đại diện cho các chủ nợ và cũng là người đàm phán với đội của Shikarabe. Tổng cộng là bốn người. Yamanobe đổi chỗ với Shikarabe và ra hiệu cho họ.
Tomejima là đàm phán viên, đã làm theo lời chỉ dẫn và ngồi xuống đối diện với Yamanobe.
“Tôi đến muộn sao?”
“Ừ. Mong cậu mang đủ người để xứng đáng với thời gian mà chúng tôi bỏ ra.”
“Tất nhiên rồi. Kể cả là bù nhìn thì tôi cũng sẽ mang đến bao nhiêu tùy thích, nhưng thật khó để đáp ứng được yêu cầu của anh. Xin hãy thứ lỗi nếu như tôi có đến hơi muộn. Thực sự rất khó khăn để tìm được một người đủ giỏi để nhận yêu cầu mà không có sự can thiệp của Văn phòng Thợ săn.”
“Thế nên tôi mới trả hoa hồng cao cho cậu. Nếu gã đứng sau kia vô dụng thì liệu hồn đấy.”
“Tôi biết mà. Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhỉ.”
Ngồi bên cạnh Yamanobe và Tomejima khi cả hai đang đàm phán, Akira ngừng ăn và quay mặt về phía người đàn ông đang nhìn cậu với vẻ bất ngờ kia. Anh ta mỉm cười và đến ngồi cạnh Akira.
“Lâu rồi không gặp.”
“…Ừ.”
Người đàn ông đó là Kolbe, là người mà cậu đã gặp khi đi thu thập di vật ở tàn tích Nhà ga Yonozuka cùng Sheryl. Akira nhìn Kolbe với ánh mắt đầy thù địch, vì Guba, kẻ đi cùng anh là người đã tấn công Sheryl.
“Đừng nhìn tôi như thế chứ? Tôi không làm gì cậu đâu. Đồng bọn của tôi đã tấn công Sheryrl, nên ít nhất thì hãy để tôi xin lỗi….”
“Đợi đã! Sao anh biết chuyện đó?”
“Một con nợ bị chết trước khi kịp trả nợ mà. Tất nhiên là tôi sẽ điều tra ra được rồi.”
Kolbe giải thích lý do của mình cho Akira, người đang nhìn anh đầy ngờ vực.
Là người giám sát hoạt động thu thập di vật của đám Thợ săn mắc nợ thì Kolbe biết rằng kẻ tấn công Sheryl là một con nợ máu mặt. Khi thấy chúng biến mất thì anh đã đi điều tra tung tích. Kolbe tin rằng hắn đã trốn thoát rồi.
Kolbe giải thích sự tình, rằng anh đã hiểu được nhiều chuyện trong suốt quá trình tìm kiếm đó.
Mọi thứ nghe khá rõ ràng và dễ hiểu. Dù nghĩ thế nhưng Akira vẫn nhìn Kolbe bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Anh có chắc là không thấy sao không?”
“Tôi xin lỗi vì đã cẩu thả trong việc giám sát chúng, nhưng tôi không phải là người ra lệnh đâu. Tôi cũng không có gián tiếp hay trực tiếp xui chúng làm mấy chuyện như vậy. Tôi không có gì để nói về vấn đề đó hết.”
[Alpha.]
[Ít nhất thì anh ta không nói dối.]
Đối với Akira, không gì hữu dụng hơn phán đoán của Alpha trong việc xác định thật giả, vì cậu biết rằng bản thân không giỏi trong mấy vụ đàm phán kiểu này. Nếu Alpha đã nói vậy thì cậu sẽ tin tưởng cô.
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh.”
Akira dần hạ thấp cảnh giác với Kolbe.
“Đừng lo lắng. Tôi rất vui vì chúng ta đã làm sáng tỏ được hiểu lầm.”
Anh có biết ai đã xúi chúng làm thế không? Trước khi kịp đặt câu hỏi đó, Kolba đã cười nhẹ và chuyển chủ đề.
“Nhưng cậu đang làm gì ở đây vậy? Đừng có nói là cậu đang nợ một khoản tiền lớn đấy nhé?”
“Tôi không nợ ai cả. Vì có quen biết Shikarabe nên tôi được thuê làm Thợ săn phụ giúp yêu cầu săn quái vật tiền thưởng.”
“Chỉ thế thôi mà cậu lại chấp nhận một yêu cầu không thông qua Văn phòng Thợ săn ư? Thậm chí cậu còn chẳng có nợ cơ mà?”
“Nợ thì có liên quan gì ở đây?”
Khi Akira và Kolbe nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ vì sự khác biệt trong nhận thức, Shikarabe đã ngắt lời họ.
“Này, đừng có can thiệp vào hợp đồng giữa chúng tôi và Akira. Câm cái mồm lại và đừng lo chuyện thừa thãi.”
“Akira! Đừng có tiết lộ chi tiết hợp đồng cho bất cứ ai!”
Nói xong, Akira và Kolbe ngưng bặt. Nhưng một người khác lại ngắt lời tiếp.
“Này! Ý anh là sao hả? Một thằng nhóc như thế cũng là thành viên sao?”
Giọng nói phát ra từ một Thợ săn có tên là Cadle, người đang đứng đằng sau Tomejima.
“Đừng có ngắt lời tôi khi chưa được phép! Im lặng và chờ đợi đi!”
Khi Tomejima mạnh mẽ cảnh báo thì thậm chí Cadre còn lớn giọng hơn.
“…Bọn tôi đang phải mạo hiểm mạng sống của mình để chiến đấu với đám quái vật tiền thường đấy! Và hắn ta muốn có thằng nhãi kia trong đội? Anh định tăng số lượng thành viên nhằm giảm phần thường được chia, phải không?”
“Im cái mồm mày lại! Đừng có chõ cái mõm vào!.... Kolbe, canh chừng hắn đi!”
Tomejima để Kolbe đứng cạnh Cadle hòng trấn áp vụ hỗn loạn, trong lòng anh dần hả hê vì giờ đã có một lý do chính đáng và tiếp tục đàm phán với Yamanobe.
“Tôi xin lỗi vì đã làm ầm lên. Nhưng tôi cũng phải thốt lên “Cái quái quỉ gì vậy?” đấy. Anh hiểu ý của tên đứng sau tôi mà, phải không? Nếu phải mạo hiểm mạng sống để trả nợ, nhưng phần thưởng nhận được lại ngang bằng với đứa trẻ ngồi kia thì tôi thấy không ổn. Anh không thể làm gì được thêm sao?”
“Chính xác thì anh đang muốn gì khi nói “làm gì được thêm”? Nếu là đàm phán viên thì anh phải đưa ra những chi tiết cụ thể.”
“Tôi không có ý muốn nói là phải loại thằng nhóc kia ra khỏi đội. Nhưng tôi muốn phần trăm tiền thưởng mà cậu ta nhận được phải giảm đi, tương xứng với khả năng.”
Tomejima gợi ý và nhìn Akira đầy ẩn ý.
Những Thợ săn trẻ của Drankam nổi tiếng là kiêu ngạo, dựa dẫm và chỉ mạnh khi có các trang thiết bị hiệu suất cao. Nhìn thấy Akira, kẻ trông chẳng mạnh mẽ chút nào đang ngồi kia làm Tomejima nghĩ rằng hẳn cậu là một trong những Thợ săn trẻ đó, rằng Akira chỉ ở đây với mục đích làm tăng số lượng thành viên.
Suy nghĩ của Cadle cũng tương tự Tomejima, nhưng theo hướng tiêu cực hơn. Hắn nghĩ rằng đám người kia chỉ đang đem một thằng nhóc từ khu ổ chuột đến, đưa cho nó vài thiết bị rẻ tiền nhưng trông có vẻ sang kia để lừa người, chứ không phải là những Thợ săn trẻ thuộc Drankam. Hắn cũng nghi ngờ rằng Tomejima đang thông đồng với đội Shikarabe nhằm giảm tiền thưởng của chính hắn và bỏ túi toàn bộ số tiền chênh lệch.
Yamanobe và Parga cũng nghi ngờ khả năng của Akira, người trông chẳng có vẻ gì là mạnh mẽ, mặc dù không nói thành lời vì cả hai đều hiểu rằng Shikarabe đã phải gặp khá nhiều khó khăn mới gọi được cậu ta.
Mọi con mắt trong căn phòng đều đổ dồn về phía Akira. Nhưng Akira vẫn thản nhiên ăn uống mà chẳng hề để tâm. Sau đó tất cả lại nhìn sang Shikarabe. Shikarabe thở dài một hơi khó chịu, tiếp đến anh quay sang đám Tomejima với vẻ nghiêm túc.
“Không. Chúng tôi đã thương lượng với Akira rồi. Tôi sẽ không thay đổi các điều khoản của hợp đồng theo ý của cậu.”
Và Shikarabe nhìn Cadle với vẻ chế giễu.
“Trước hết, nếu khoản tiền thường của Akira bị giảm do cậu ta không đủ tốt hoặc không đủ năng lực thì khoản tiền mà chúng tôi trả cho cậu sẽ được làm tròn xuống số nguyên gần nhất.”
“Hả? Mày! M-Mày đang nói là tao yếu hơn thằng nhãi kia sao?”
Cadle thấy mình bị coi thường như một thằng đần, vô tình nói to với vẻ bực tức tột độ.
Nhưng ngay cả vậy thì hắn vẫn giữ được chút ít tỉnh táo khi biết rằng bản thân không được phép làm gì hơn thế.
Tuy nhiên, mọi lý do còn sót lại kia đều đã biến mất khi Akira hướng ánh mắt về phía hắn. Cậu nhìn Cadle với vẻ phiền phức, Akira thở dài và quay trở lại bữa ăn của mình như thể chuyện này chẳng đáng để tâm.
Đối với Cadle, mọi hành động của Akira dường như đang muốn khiêu khích hắn, hắn nghĩ Akira đang muốn biến hắn thành một thằng đần thực sự.
“Thằng nhãi ranhhhh!”
Cadle rút súng và cố nhắm bắn Akira trong cơn thịnh nộ. Bản thân Cadle cũng biết rằng hắn không muốn giết Akira, hắn chỉ muốn hù dọa để khiến thằng nhóc kia sợ hãi. Cadle chỉ bị thúc đẩy bởi niềm kiêu hãnh rẻ mạt bị tổn thương.
Khoảnh khắc tiếp theo, Cadle bị đánh gục xuống sàn, Khẩu súng mới cầm trên tay vừa nãy đã bị vặn mạnh trở lại, họng súng dí thẳng vào cái miệng đang há to khi hắn cố hét lên. Tiếp đến, Cadle bị đánh gục bởi sức mạnh của cú chặt từ đằng sau cổ họng.
Calde, kẻ đang nằm sõng soài ra đất với khẩu súng trong miệng kia, quá bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra. Hắn không thể hiểu kịp tình trạng của mình mà chỉ độc nhìn thấy ngón tay Akira đang đặt lên cò súng.
Calde chỉ chĩa súng theo phản xạ, nhưng cuối cùng hắn đã nhận ra rằng chính nó đang nhắm thẳng vào miệng mình.
Akira đẩy mạnh khẩu súng hơn nữa, dí sâu vào miệng Cadle. Cơn đau kèm theo lời cảnh báo từ ánh mắt của Akira cho hắn biết rằng cậu sẽ giết hắn ngay lập tức nếu phát ra bất kỳ tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Calde đau đớn, cay đắng và sợ hãi khi cố rên rỉ, nhưng khi nhận ra dấu hiệu kia thì hắn đã ngưng bặt với vẻ sợ hãi tột cùng.
Những người chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng trên đều rất ngạc nhiên. Đầu tiên là Tomejima, sau đó là đội Shikarabe.
Việc Cadle chĩa súng vào Akira được thực hiện ngoài tầm mắt của cậu. Nhưng Akira vẫn có thể phản ứng với hành động đó, cậu nhanh chóng đứng dậy, thu hẹp khoảng cách, hất súng của đối thủ ra xa bằng tay trái, đỡ lấy bằng tay phải và nhét họng súng vào miệng Calde.
Kolbe cũng cố gắng ngăn Calde lại nhưng Akira đã nhanh hơn. Kolbe đã bị Akira vượt mặt, thậm chí cậu còn phản ứng với hành động của Calde nhanh hơn cả anh, giờ Kolbe chỉ đang đứng nhìn Akira với vẻ kinh hoàng.
Shikarabe trông không ngạc nhiên lắm. Nhưng đó chỉ là ngoài mặt. Thực tế là anh đang cố gắng kìm lại sự kinh ngạc lẫn nghi ngờ trong lòng.
(Đây là phản ứng của cậu ấy đối với chuyển động của kẻ địch khi bị khuất tầm nhìn sao? Akira có thể định vị chính xác quái vật ở khoảng cách rất xa khi còn ở thành phố ngầm. Đây liệu có phải là trùng hợp không? Cậu ta đang liên tục theo dõi tình hình xung quanh bằng cách duy trì các thiết bị thu thập thông tin ư? Không, mình không nghĩ vậy….)
Dự đoán của Shikarabe đã bao gồm cả trực giác, nhưng cũng chỉ đúng được một phần. Không phải Akira, người đang thực hiện công việc này chính là Alpha.
(Kể cả có là chuyển động do hiệu suất của bộ đồ đi chăng nữa thì hiện giờ Akira đang mặc một bộ đồ khác so với lúc đó. Cậu ấy cần phải làm quen dần nhằm nắm bắt được khả năng thể chất cũng như di chuyển của bộ đồ đó. Chỉ trong một thời gian như vậy sao? Hay chỉ đơn thuần là bộ điều khiển của nó thuộc loại được cường hóa tinh vi?.... Mình vẫn cảm thấy không đúng.)
Trực giác lẫn suy đoán kia chỉ đúng một phần. Thao tác nâng cao của bộ đồ gia cường được hỗ trợ bởi Alpha.
(…Không biết được. Đúng là khi gặp Akira thì trực giác của mình kém nhạy bén hẳn.)
Do khả năng tìm kiếm câu trả lời gần đúng bằng trực giác và phỏng đoán, rồi sau đó nhận ra đó là một sai lầm, Shikarabe đã tiếp tục mất dấu về khả năng của Akira.
Trong khi đó, Yamanobe và Parga đều đã xác nhận được năng lực của Akira, điều mà trước đó cả hai còn nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi tất cả đã hiểu được lý do vì sao Shikarabe gặp khó khăn khi gọi cậu.
Nhưng danh tiếng của một Thợ săn không chỉ được quyết định bởi khả năng chiến đấu. Khi đang thắc mắc vấn đề đó, Akira bất chợt hành động.
Akira, người đang im lặng từ nãy đến giờ, vô cảm nhìn kẻ địch dưới chân mình như thể đây là chuyện thường ngày.
“Shikarabe. Giết hắn có ảnh hưởng gì đến yêu cầu tiêu diệt con quái vật tiền thưởng không?”
Lý do Akira chưa giết Cadle là vì cậu đang làm việc dưới trướng Shikarabe. Ý nghĩ loại bỏ kẻ thù, nhưng kèm theo đó là thành viên chung tổ đội đã khiến Akira dừng ngón tay đang đè lên cò súng.
Cái mạng của Cadle phụ thuộc vào phản ứng của Shikarabe. Cadle run như cầy sấy khi nhận ra vấn đề. Câu trả lời đã đến.
“Cậu muốn thế nào cũng được. Nhưng phải tự mình dọn dẹp đấy.”
“Dọn dẹp?”
“Đây không phải vùng đất hoang. Ít nhất thì quán sẽ tính phí xử lý xác chết, dọn dẹp sàn nhà dính máu và sửa các lỗ bị đạn bắn. Cậu phải tự trả tiền cho đống đó.”
Akira nhìn Cadle với ánh mắt thù địch xen lẫn khó chịu.
“Đấy cũng tính là chi phí à?”
“Không. Nhưng cậu phải đối phó với chủ quán và những người khác khi họ nghe thấy tiếng súng. Ăn chửi và trách nhiệm sẽ do cậu chịu. Tôi sẽ không giúp đâu vì nó rắc rối lắm.”
Akira thở dài và đặt súng trở lại chỗ cũ. Khi đơn phương giải quyết xong tình huống, mong muốn giết chết Cadle không đủ lớn để khiến cậu chấp nhận hứng chịu những hậu quả sau đó.
Nếu đấy là vùng đất hoang thì cậu sẽ giết hắn. Khi ở đó thì muốn vứt xác ở đâu cũng được. Có rất nhiều có tư tưởng như vậy nên vùng đất hoang đã trở thành một nơi vô pháp luật.
Sự khác biệt giữa thành phố và vùng đất hoang đã cứu sống Cadle.
Akira quay lại nhìn Shikarabe.
“Tôi về đây. Tôi sẽ gặp rắc rối thêm nếu nán lại.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau. Trong lúc chờ đợi thì hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ừ. Gặp lại sau.”
Akira chỉ đáp cụt lủn như vậy và quay về phía cầu thang. Nhưng cậu chợt dừng lại và nói thêm.
“Tôi sẽ xuống dưới kia. Shikarabe, thuê hắn hay không là quyền của anh, nhưng tốt nhất anh không nên hứa trả tiền thưởng đầy đủ nếu hắn còn sống.”
Shikarabe nở nụ cười chắc nịch.
“Đương nhiên rồi.”
Anh đã đóng chiếc đinh cuối cùng cho quan tài thương lượng, và Akira rời đi ngay lập tức.
Yamanobe nói khi nhìn Akira rời đi.
“Cậu nhóc nóng tính thật. Giống kiểu giết nhiều người quá rồi nên tính cách méo mó đi ấy.”
Yamanobe có cái nhìn khá tiêu cực về hành động của Akira. Nhưng Parga lại khác, anh thấy nó khá bình thường và nhẹ nhàng bác bỏ.
“Làm sao ta dám chắc chắn kiên nhẫn chịu đựng là giải pháp phù hợp chứ? Cậu ấy chỉ đảm bảo mọi thứ không đi quá xa thôi. Đúng là hơi quá rồi. Đó là trách nhiệm của tên kia mà, phải không?”
Yamanobe chỉ tay vào Cadle và cười khinh bỉ.
Một ví dụ thực tiễn cho thấy một kẻ thích tự tung tự tác, coi thường luật lệ và muốn nhắm súng vào ai thì nhắm. Parga thì gầm gừ vì chẳng thể đưa ra được lời nào để phản bác.
Cadle đứng dậy và cố gắng nhặt khẩu súng lên. Nhưng Kolbe đã lấy nó trước. Anh tiếp tục đá đít Cadle khiến hắn ngã sấp mặt xuống sàn và la hét trong đau đớn.
Kolbe dậm thêm phát nữa và ra lệnh.
“Tập trung vào!”
Calde chẳng thể đứng dậy được, bất chấp ý muốn vùng lên.
Kolbe cảnh báo tên Thợ săn còn lại kia khi đạp Calde thêm phát nữa.
“Mày cũng đừng có làm gì ngu ngốc!”
Hắn gật đầu rối rít, mặt nhăn lại vì sợ hãi. Yamanobe cười nhẹ và đe dọa Tomejima.
“Giờ chúng ta đang đàm phán mà. Đúng là bên tôi chưa nêu rõ các điều khoản, nhất là việc cấm những thành viên ngu ngốc cố gắng chĩa súng vào đồng minh. Tôi thấy đó là luật bất thành văn của giới Thợ săn mà, đâu cần phải nói thẳng ra chứ, phải không Tomejima? Không lẽ tôi lại phải dạy mấy người những thứ thường thức như thế sao?”
Sự kiên nhẫn dần mất đi khi Tomejima toát mồ hôi lạnh.
“K-Không, đó đâu phải lý do….”
“Chà, thỏa thuận vẫn chưa được ký kết đâu. Tùy theo cách hiểu mà chúng tôi có thể nhận định hành vi đó là muốn gây thù đấy. Nhưng thôi, hãy cứ nói chi tiết ra nhỉ? Bao gồm cả những điều khoản để đảm bảo vấn đề đó, mong cậu hiểu rõ sự khác biệt của đôi bên.”
Cuộc đàm phán đầy đau đớn của Tomejima chỉ vừa mới bắt đầu.
_*_*_*_
Akira được Shikarabe thuê nhằm tham gia yêu cầu săn quái vật tiền thưởng.
Đội Shikarabe đã chuẩn bị và lên kế hoạch từ trước. Mặc dù người đầu tiên tiêu diệt được con quái sẽ chiếm công lớn, nhưng điều quan trọng là phải xác định được thời điểm khi nào nên đánh, chứ không chỉ đơn giản là hoàn thành yêu cầu càng nhanh càng tốt. Tiền thưởng ban đầu của Nhện Khổng Lồ là 100 triệu Aurum, hiện đã tăng lên tận 800 triệu Aurum. Những kẻ đi trước đã đại bại, những kẻ không đủ năng lực phải lùi về phía sau và bất lực đứng nhìn, và con quái vật kia vẫn đang chờ đợi những Thợ săn mạnh hơn đến đối đầu với chúng.
Chẳng có gì đảm bảo rằng số tiền thưởng đã tăng lên gấp 8 lần kia là phù hợp. Vẫn còn khả năng con số đó chưa đủ xứng đáng.
Cả đội sẽ xem xét nguy cơ này và chọn thời điểm thích hợp. Shikarabe sẽ liên lạc với cậu trước khi hành động, nhưng họ cũng sẽ tùy biến linh hoạt theo từng tình huống có thể xảy đến, vì vậy Akira phải luôn trong tư thế sẵn sàng bất cứ lúc nào. Cậu đã nhận được chỉ thị như vậy từ Shikarabe khi đang nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng Nhện Khổng Lồ giờ đã có giá 800 triệu Aurum, tức là đã tăng lên rất nhiều lần so với giá khởi điểm khi có thông báo đầu tiên. Nó có thể mạnh mẽ đến mức nào nữa khi cả con số khổng lồ kia cũng chưa đáng?
Akira cau mày trước thông tin tiền thưởng mới nhất kia, nhưng Alpha đã cười và giải thích cho cậu.
[Không dễ gì để xác định được chính xác sức mạnh của một con quái vật. Cậu phải thực sự chiến đấu trực tiếp với nó thì mới tìm hiểu được. Tôi chắc chắn là những Thợ săn đã nghênh chiến với con quái vật kia đã bị cái giá 100 triệu Aurum làm phân tâm.]
[Chắc Thợ săn cũng cần phải có những kỹ năng nhận định như vậy nhỉ.]
Quyết định không ra vùng đất hoang một thời gian của Akira chỉ có mục đích đảm bảo an toàn, nó không hề sai lầm chút nào.
Thấy Alpha mỉm cười đầy ẩn ý, Akira cũng gượng cười đáp lại.
[Chắc thế rồi. Tôi không phải một mình chạm trán con quái vật mạnh mẽ đó. Đó là một quyết định đúng đắn.]
Akira cười nhẹ và tự khen bản thân khi đã tránh được xui xẻo nhờ phán đoán chính xác.
_*_*_*_
Katsuya được Mizuha triệu tập đến phòng họp thuộc căn cứ Drankam. Mizuha là thành viên cấp cao của phe điều hành Drankam, và ở vị trí của mình, cô là chính là ông chủ và cũng chính là người ủng hộ Katsuya và những Thợ săn trẻ. Ban đầu Katsuya thấy bản thân phải tỏ ra hào hứng hơn.
Nhưng nét mặt của Katsuya có chút khó chịu. Đó là do cậu đã chứng kiến một đồng đội của mình tử trận trong chiến dịch thám hiểm tàn tích Nhà ga Yonozuka theo chỉ dẫn của Mizuha.
“Vậy cô gọi tôi đến có chuyện gì?”
Mizuka suy đoán nhiều thứ từ thái độ không mấy vui vẻ của Katsuya, nhưng điều cần ưu tiên lúc này là phải cố gắng giúp cậu có tâm trạng thoải mái.
“Trước đó thì tôi đã mua thuốc phục hồi mà cậu yêu cầu lúc trước, để tôi đưa cho cậu nhé.”
Mizuha đặt một hộp thuốc hồi phục trước mặt Katsuya. Đó là loại giống Akira ở tàn tích Nhà ga Yonozuka.
“Hiện nay thứ thuốc này không còn được bày bán trên thị trường nữa đâu, vì nó là loại đồ xa xỉ và đang có rất nhiều phe phái khác dòm ngó.”
“Nó thực sự đắt đến vậy sao?”
“Ừ. Đây là thứ có giá tận 2 triệu Aurum đấy.”
Mizuha đã nói một mức giá cao hơn để lấy lòng Katsuya. Thực tế thì cô có được loại thuốc này nhờ các cuộc đàm phán mua vật tư tiêu hao cho Drankam, vì thế nên chi phí gốc không cao đến mức đó, bất kể giá bán ban đầu có là bao nhiêu đi chăng nữa.
Nhưng đối với Katsuya, đó là bằng chứng cho thấy Akira đã đúng khi cậu nói giá của nó là 2 triệu Aurum.
Nói cách khác, đây chính là thứ không thể nào thuyết phục hơn, nó cho thấy rằng Akira, một người không phải là thành viên của băng nhóm nào như Katsuya, nhưng cậu đã kiếm đủ tiền để có thể mua được những sản phẩm có chất lượng cao như thế này. Katsuya nhìn hộp thuốc hồi phục trên tay với cảm xúc lẫn lộn. Nhưng cậu vẫn cố gắng cảm ơn Mizuha.
“Cảm ơn cô….”
Mizuha thầm thất vọng trong lòng trước phản ứng của Katsuya. Ngay cả khi đưa vật phẩm mà cô phải dày công lắm mới có được, nhưng tâm trạng của Katsuya chẳng thay đổi là bao.
Nhưng cô đã che giấu hoàn toàn cảm xúc đó và mỉm cười.
“Không có gì đâu. Nói thật là tôi đã phải rất khó khăn để kiếm được cái hộp này, nhưng đó là yêu cầu của cậu mà, Katsuya. Tôi đã làm hết sức mình rồi đấy.”
“A-À,… cô vất vả quá rồi….”
Sự nặng nề chợt bao trùm cả hai. Nhưng Mizuha đã đổi chủ đề và chuyển sang thái độ nghiêm túc để xua tan bầu không khí.
“Được rồi, hãy bắt tay vào việc nào. Chắc cậu cũng biết gần đây có một vài yêu cầu săn quái vật tiền thưởng rồi phải không? Drankam đã quyết định sẽ ra vùng đất hoang và giải quyết chúng. Tôi phải thành lập một tổ đội cho chiến dịch này. Và chỉ huy sẽ là cậu đấy, Katsuya.”
Katsuya ngạc nhiên rồi nhìn Mizuha với vẻ nghi ngờ.
“Tôi sao? Không được đâu, chúng tôi đâu thể tự mình tiêu diệt được quái vật tiền thưởng chứ. Đến chiến dịch ở tàn tích Nhà ga Yonozuka cũng đã làm cả đội phải rút lui cơ mà?”
“Đừng lo lắng về điều đó. Chúng tôi sẽ lập ra một lực lượng đông và chuẩn bị kỹ càng hơn trước. Hiện giờ vẫn đang điều chỉnh lại số lượng thành viên, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng điều động nhiều người nhất có thể. Tôi đảm bảo Katsuya sẽ có đủ sức mạnh để nghiền nát con quái vật tiền thưởng đó. Đừng lo nhé. Việc chuẩn bị cứ để tôi lo.”
Katsuya rời mắt khỏi Mizuha, điều đó như thể hiện rằng cậu có một sự do dự mạnh mẽ. Sau đó cậu quay lại nhìn Mizuha với vẻ nghiêm túc.
“Nói thế này thì nghe có vẻ thảm hại nhưng….”
Mizuha đọc vị tâm trí từ thái độ của Katsuya, cậu đang tự ti. Katsuya đang làm một vẻ mặt đau khổ như thể đang cố gắng che giấu sự bất mãn trong lòng và cúi đầu xin lỗi.
“Tôi không tin bản thân có thể làm được sau vụ việc vừa qua. Tôi xin lỗi. Nhưng đó là vì…. Cô có tin hay không thì tùy, nhưng tôi thấy bản thân đã cố gắng làm những gì tốt nhất có thể cho mọi người rồi.”
Mizuha ngầm hiểu rằng chắc hẳn đã có ai đó từ phe khác đã tiêm nhiễm vào đầu Katsuya, khiến cậu sụt giảm sự tự tin đến mức này. Cô lựa lời nói nhằm xua tan nó.
“Đúng là nếu như tôi thông báo cho Shikarabe ngay từ đầu thì có thể giảm bớt được thiệt hại. Nhưng khi đó cậu và đồng đội sẽ chẳng khác gì đám chạy vặt cho họ. Các cậu sẽ luôn bị điều khiển và nghe lệnh từ cấp trên. Nó không tốt chút nào.”
Mizuha cứ thế nói, sự dối trá cứ liên tiếp chồng lên nhau.
“Để những Thợ săn trẻ tuổi có như cậu có thể trở thành một lực lượng nòng cốt trong tương lai, ngay cả khi có phải làm lơ đám Thợ săn kỳ cựu thì chúng tôi cũng muốn ít nhất là các cậu phải chiếm giữ được lối ra vào tàn tích đó. Rồi tiếp đến mới gọi họ. Tôi làm vậy để chứng minh rằng những Thợ săn trẻ không phải là một đám nghiệp dư non nớt chỉ có mỗi cái trang bị tốt. Đó là mong muốn của tôi.”
Mizuha cũng rất thất vọng khi nhiệm vụ giao cho đội Katsuya đã thất bại toàn tập. Cô tiếp tục nói bằng một cử chỉ thể hiện cảm xúc thật của bản thân, một phần trong đó là buồn bã và hối hận.
“Dù có nói thế nào thì thực tế vẫn thực tế. Tôi sẽ không bào chữa rằng bản thân không thể lường trước được tình huống đó. Tôi rất buồn vì đã làm mất lòng tin của cậu, Katsuya. Vì thế nên tôi sẽ làm mọi thứ có thể trong khả năng của mình để lấy lại niềm tin đó.”
Mizuha có ý định dốc toàn lực. Tiêu diệt được quái vật tiền thưởng là cơ hội hoàn hảo để Mizuha bù đắp cho sai lầm ở tàn tích Nhà ga Yonozuka, thứ mà theo một nghĩa nào đó, cũng là lỗi của cô. Nếu không làm như thế thì Mizuha sẽ phải mất thêm nhiều thời gian hơn để xử lý mọi chuyện.
“Nếu có thể thì tôi muốn cậu tin tưởng tôi…. Nhưng điều đó sẽ được thể hiện bằng kết quả. Cậu không cần phải tin tôi ngay đâu.”
Mizuha phô ra gương mặt buồn những đầy quyết tâm. Katsuya chắc chắn đã nghi ngờ cô sau vụ việc lần trước, nhưng điều đó đã bị xóa sạch bởi sự chân thành mà cậu cảm nhận được từ thái độ của Mizuha.
Nhưng nét mặt Katsuya vẫn đờ đẫn.
“T-Tôi biết là Mizuha-san luôn nghĩ cho chúng tôi. Chỉ là, ừm, cô biết đấy. Tôi không nghĩ mình có khả năng chỉ huy được một đơn vị lớn như vậy….”
Nếu là Katsuya của quá khứ thì cậu sẽ ngay lập tức trả lời rằng bản thân sẽ cố gắng hết sức vì bạn bè của mình. Cậu có thể đáp lại rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cậu sẽ luôn bảo vệ tất cả.
Nhưng giờ đây, miệng Katsuya nặng như đeo chì sau khi nhìn thấy những người đồng đội mà cậu đã chẳng thể cứu được ở tàn tích Nhà ga Yonozuka. Mizuha mỉm cười rạng rỡ khi thấy có tiến triển. Cô đã chuyển hướng từ thuyết phục sang khen ngợi, với hy vọng rằng nguyên nhân của sự tự tin này không phải đến việc không tin tưởng cô.
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Katsuya sẽ ổn thôi. Nói thế này có thể không hay ho gì lắm, mặc dù đã có thương vong xảy ra nhưng cậu đã cứu được cả một tổ đội cơ mà, phải không? Đó thực sự là một chiến tích tuyệt vời.”
Bên cạnh năng lực cá nhân của từng người, thứ khiến một lượng lớn Thợ săn bị quái vật nuốt chửng thì Mizuha rất ngưỡng mộ Katsuya.
“Tất nhiên là Katsuya luôn muốn cứu tất cả mọi người và không muốn ai phải chết. Tôi hiểu điều đó. Nhưng nếu xét đến số lượng người thiệt mạng thì tôi có thể nói rằng bản thân cảm thấy tự hào khi thấy cậu đã giúp cả đội vượt qua khó khăn.”
Tiếp tục thêm mắm thêm muối để lời khen ngợi có cơ sở và khiến đối phương dễ dàng chấp nhận hơn.
“Tôi đã nói chuyện với một vài người sống sót để xem đã chuyện gì xảy ra. Tất cả đều cảm ơn cậu đấy, Katsuya. Họ nói rằng” Nhờ có Katsuya mà chúng tôi đã được cứu.”. Họ ca ngợi cậu là Thợ săn giỏi nhất. Với tư cách đội trưởng cũng như là vì lợi ích của mọi người thì cậu nên đón nhận những lời khen đó.”
Katsuya hơi dao động. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ nó và mỉm cười.
“Tôi hiểu rồi…. Tôi sẽ thử xem sao.”
“Cảm ơn cậu. Nếu kế hoạch có tiến triển gì thì tôi sẽ báo cho cậu ngay lập tức. Trong lúc chờ đợi, cậu nhớ là đừng làm thêm yêu cầu nào cho đến khi chúng ta tiêu diệt được quái vật tiền thưởng nhé. Làm vậy là để đảm bảo Katsuya không bị thương hay gặp bất cứ vấn đề gì.”
Sau khi được Mizuha hộ tống với vẻ mặt hài lòng, Katsuya rời khỏi phòng họp.
Trên hàng lang, Katsuya lại khổ sở vì buồn bã. Những người bạn, những Thợ săn mà đáng lẽ ra không phải chết ở tàn tích đó, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào Katsuya với ánh mắt như thể họ đang đổ lỗi cho cậu.
Katsuya nhắm mắt thật mạnh và đầy dứt khoát. Rồi mở mắt ra. Họ đã mất rồi. Cậu thở một hơi nhẹ.
(…Mình biết bản thân đang bị ảo giác, nhưng… khó thật.)
Katsuya đã gặp nhiều cơn ác mộng trong đời, khi những người bạn mà cậu chẳng thể cứu được đã đổ lỗi cho cậu. Nhưng gần đây, chính xác là sau khi trở về từ tàn tích Nhà ga Yonozuka, Katsuya ngày càng thấy viễn cảnh đó nhiều hơn, ngay cả khi đang thức.
Katsuya lại gần Yumina. Cô đang đợi cậu ngoài hành lang.
“Katsuya, họp xong rồi sao? Họ nói cái gì vậy?”
Katsuya nhanh chóng lấy lại nụ cười như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hửm? À, Mizuha-san chỉ định tớ làm đội trưởng của đội tiêu diệt quái vật tiền thưởng.”
“Có thật không? Tuyệt quá!”
“Đây là thuốc hồi phục. Cô ấy nói là phải rất khó khăn mới kiếm được nên chúng ta không được khoe ra. Tớ phải đưa cái này cho cậu ta.”
“Được thôi. Chúng ta sẽ gặp lại cậu ấy sớm thôi, nên cậu cứ giữ nó đi. Đừng có cố không dùng đến… trong lúc chờ đợi nhé, được chứ?”
Khi Yumina mỉm cười trêu chọc, Katsuya nở nụ cười gượng.
“Ừ, ừ. Tớ biết mà.”
“Tốt! Airi đang đợi ở nhà ăn đấy. Đi thôi!”
Yumina cười và kéo tay Katsuya. Cô cảm thấy có điều gì uẩn khúc sau nụ cười của cậu, nhưng Yumina đã không nói ra.
Cô không thể tự tin nói rằng bản thân không quan tâm đến cái chết của đồng đội. Nhưng cô đã nắm chặt tay Katsuya và kéo đi, như thể đang muốn cái chết của họ không níu lấy đôi chân cậu.
14 Bình luận
Riêng tao ghét thể loại này vcl đell hiểu nó nghĩ cái đell j trong cái thế giới loạn lạc này nx thg này sinh ra nhầm tg r
thx trans
Khổ thân katsuya, 1 con Al tẩy não, 1 đứa quản lý cũng tẩy não, bợ đít tâng bốc nói dối, lại thêm 1 cái băng đảng nội chiến nữa