“Sao thế?”
Cựu Lớ… À ý tôi là Mishima-san, vừa mân mê mái tóc của mình vừa hỏi vậy.
“Tớ xin lỗi.”
Nghe tôi đột nhiên xin lỗi, Mishima-san chớp chớp mắt một lúc, rồi cậu ấy vội vã nói.
“Hả!? Cậu không cần phải xin lỗi đâu! Tại sáng nay tớ hơi xúc động thôi!”
Ồ, bản thân cậu cũng tự biết thế hử. Tôi hiểu…
Tôi cẩn trọng không để bị lộ những suy nghĩ như thế ra ngoài, rồi tiếp tục nói.
“Ừm, lúc nói chuyện xong tớ đã nhận ra tớ đúng là không có nhiều cơ hội nói chuyện với Mishima-san.”
“Không đúng. Tớ xin lỗi, lúc đó tớ trơ trẽn quá, tớ đã tự kiểm điểm bản thân rất nhiều…”
…A, cậu còn biết tự kiểm điểm luôn à, tôi cứ tưởng cậu phải tuyệt vọng lắm cơ.
“Không cần thế đâu. Dù sao chúng ta đã là bạn từ thời Sơ Trung lận mà.”
Tôi vừa nắm lấy tay phải của Mishima-san bằng cả hai bàn tay vừa nhìn thẳng vào mắt cậu ấy mà nói.
Rồi tôi chầm chậm ghé mặt sát vào tai Mishima-san rồi khẽ thầm.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy cô đơn…”
Tôi thổi nhẹ vào tai cậu ấy.
“Aahhnn~”
Tôi nghe giọng Mishima-san dường như đang tan chảy.
Rồi khi nhìn vào mặt cậu ấy, mặt dần trở nên ửng hồng như gấc chín còn hơi thở thì trở nên nặng nề.
…Trông cậu ấy phấn khích quá, tôi có làm hơi quá không? Nah… Ý tôi là, tôi nghĩ cũng nên ưu ái cậu ấy một chút mà nhỉ? Nhưng mà, nói ra như thế cũng thật xấu hổ! Tôi còn thổi hơi vào tai cô ấy nữa! Dù vậy, tôi đã cố hết sức rồi!Ừm, Tôi có quyền được tự hào về bản thân!
Tôi nhận thấy rằng tinh thần cậu ấy đã phấn chấn trở lại, rồi cậu ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Oh, tiện thể.”
Tôi hỏi Mishima-san về thắc mắc của mình đến giờ.
“Hmm~? Chuyện~gì~thế~?”
….Mishima lơ đãng đáp, mặt trông cứ như người ở trên mây, hình như cậu ấy bị phấn khích quá mức rồi…. Cậu ấy không sao chứ?
“Ờm, lúc sáng cậu bảo đã thấy tớ gặp những cô gái mới đúng không? Không biết cậu thấy ở đâu thế?”
“...Hửmmm?”
Mishima-san mặt đang mơ màng thì giờ nở một nụ cười thật duyên dáng.
“Ý tớ là, họ có chút việc với tớ. Nhưng, chuyện đó xảy ra tít gần Sảnh Đấu Võ, nên tớ mới không hiểu tại sao Mishima-san lại có mặt ở đó.”
“.....”
Mishima-san vẫn không phản ứng mà cứ tiếp tục mỉm cười, nụ cười trông rất đẹp.
“Mishima-san?”
“...Tình cờ thôi. Tớ chỉ tình cờ thấy thôi.”
“À, được rồi. Thế cậu có việc gì ở chỗ đó à?”
“...”
Nãy giờ cậu im lặng tới mấy lần rồi đấy…
“Đi dạo!"
“Hửm?”
“T-Tớ chỉ đi dạo thôi! Tớ không làm gì mờ ám cả!”
…Nhưng tớ có nói cậu làm gì mờ ám đâu.
Chờ đã… Có lẽ nào… cái ánh nhìn tôi cảm thấy lúc đó…
“Đừng bảo là, cậu theo dõi tớ nhé?”
“...Kh-không đời nào, tớ không phải loại người như thế!”
Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra trong từng câu nói của Mishima-san.
Có lẽ nếu cứ để cậu ta ngang nhiên như thế, cậu ta sẽ trở thành một stalker thật sự mất… mà giờ thì chắc là ổn rồi nhỉ?
“Ư-Ừm. Được rồi, nhưng sau này xin đừng làm vậy nữa nhé.”
“Haha… ừm…”
Mishima-san hơi ủ rũ, nhưng sau đó cậu ấy ngay lập tức ngẩng mặt lên và hỏi tôi.
“Nh-Nhưng mà! Mấy người đó là ai thế? Trông cậu thân thiết với họ quá đó…”
……Cậu, cậu không biết Hội trưởng Hội Học sinh trường mình luôn sao?......Mà tớ cũng thế! Nhưng dù sao tôi cũng phải đính chính, lại nếu không sẽ có chuyện mất!
“Bọn họ là ai hả?...Ờm, bọn họ là thành viên Hội Học sinh trường mình đó. Chị ấy đã phát biểu ở lễ khai giảng đầu năm rồi mà, cậu không nhớ sao?”
“Hội trưởng Hội Học sinh? Đúng rồi! Tớ nhớ mang máng đã thấy mặt chị ta ở đâu đó rồi…”
Cậu ấy có vẻ đã bị thuyết phục sau khi nhớ ra gì đó.
“Nhưng Hội trưởng Hội Học sinh muốn gì ở Hatano-kun chứ?”
“Chị ấy chỉ nhắc nhở tôi vài thứ liên quan tới hoạt động câu lạc bộ thôi.”
“Thật không?”
Mishima-san nghiêng đầu với ánh mắt đầy ngờ vực.
“Hể… Thế không phải mấy kiểu như là các cậu đang hẹn hò tiền hôn nhân đấy chứ?”
…Dĩ nhiên rồi.
“Cậu đào đâu ra mấy cái ý nghĩ kì cục đó thế…”
“Ý, Ý tớ là, trông cậu thân thiết với chị ta quá đó, mồồồồ~~”
Đừng có ‘mồồồồ’ với tớ. Thì cũng đáng yêu đấy, nhưng nó có thể khiến cậu trở thành stalker đấy. Thêm một bước nữa thôi là—… , cậu có hiểu không hả…
….“Tớ nghĩ lúc đó cậu nhìn nhận như thế là do cậu quá bi quan thôi.”, Khi tôi định nói thế với Mishima-san, Saegusa-san bỗng tiến lại nói.
“Thật mừng khi thấy hai cậu thân nhau thế đó!. À ý tớ là .., tớ thật sự hết cách để an ủi Yuri-san rồi.”
“Này, Saegusa! Cậu nói gì hả?!”
Rõ ràng là Minori-san đã cố an ủi một Mishima-san ủ rũ trong suốt thời gian vừa qua.
..Cảm ơn vì đã cố gắng nhé Minori-san.
“Ừm…cậu làm tốt lắm. Hẳn phải khó khăn lắm chẳng đùa…”
Tiếp lời tôi, Minori-san thở dài đáp, “Đúng vậy…”.
“Đột nhiên vào một ngày nọ cậu ta trở nên ủ dột, rồi khi tình hình chuyển xấu, cậu ta lại bắt đầu lảm nhảm than thân trách phận…”
“ÁAAAAA!!—ÍIIII—ỚỚỚiii”
Mishima-san có vẻ không muốn tôi biết trông cậu ấy đã suy sụp ra sao, cậu ta cứ cố quấy nhiễu nhằm đổi chủ đề.
…Chà, không thể đâu.
Sau đó, Minori-san bảo rằng cậu ấy rất vui vì Mishima-san đã hồi phục và rời đi để tham gia sinh hoạt câu lạc bộ.
…..Tôi tự hỏi không biết bao nhiêu người sẽ bị hành hạ hôm nay đây?
“Aa, Ha, Hatano-kun?” - Mishima-san lí nhí gọi.
Hình như cậu ấy nghĩ tôi đang dè dặt cậu ấy… Chà, tôi đã qua giai đoạn đó rồi.
“Hôm nay cậu muốn về nhà với tớ không?”- Tôi mỉm cười hỏi cô ấy
Nghe những lời đó, Mishima-san tươi cười đồng ý.
17 Bình luận