Buổi chiều tối.
Tôi đã đến nhà của Yuzuka.
Là một khu căn hộ có cửa khóa tự động. Giá thuê nhà bằng 2 năm tiền lì xì của tôi. Để một đứa trẻ ở một mình thì đúng là xa hoa, nhưng với một đứa con gái sống một mình thì nghiêm ngặt cỡ này sẽ tốt hơn. Một tòa nhà mà có thể hình dung ra được tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái.
Quê của Yuzuka rất ư là thôn quê. Chẳng có lựa chọn ngôi trường cao trung nào, nên nhân dịp tốt nghiệp trung học mà cô ấy chuyển đến đây. Có vẻ đã có trận cãi nhau khá to, nhưng tôi nghĩ đấy là một người cha tốt do cuối cùng ông hỗ trợ cuộc sống của cô con gái mình.
……Với tư cách là cha của người mà tôi kết hôn, tôi không ghét người ta đến như thế đâu.
“……Chú không có nhà à?”
“Làm sao mà có được.”
“Khả năng đến thăm bất ngờ thì sao?”
“Giả sử như có kế hoạch bất ngờ đi nữa cũng bị đuổi bởi hệ thống khóa tự động thôi.”
“Khả năng bị trông chừng gần đây thì sao?”
“Không có đâu.”
“Máy nghe lén thì—”
“Đã nói là không có mà! Anh đang nghĩ ba tôi là người như thế nào đấy?”
“Một ông chú quá yêu thương con gái mình.”
“Thì đúng là như thế……Nhưng không phải vì yêu thương mà đặt cả máy nghe lén hay gì đâu. Dù có lo lắng đi chăng nữa thì cho đến kỳ nghỉ hè ông cũng không lên đâu. Nhớ không lầm thì lần trước đã như thế đó.”
“Không đến gặp cô lâu đến như thế luôn à?”
“Mail chào buổi sáng mỗi ngày đều được gửi đến. Cơ mà dù bị nhìn đi nữa cũng có sao đâu. Vì hiện tại thì Kouhei không phải là người yêu, cũng không phải là chồng, mà chỉ là bạn bè thôi không phải à?”
“Có nói là bạn, nhưng là bạn nam còn gì.”
“Nếu thế thì anh giả gái chứ?”
“Giả gái……Cô nghĩ thế có thể lừa được á.”
“Anh có gương mặt dễ thương đáng ngờ mà. Nếu như thế thì tôi sẽ phụ trang điểm cho nhé?”
Cô ấy đã nói bằng giọng điệu đùa cợt.
Nếu nói về chuyện của chú thì sẽ vực dậy ký ức không vui của cả hai, nên có lẽ cô ấy đang đùa để cố tránh chủ đề đó.
Đối với tôi thì cũng chẳng phải là chuyện gì muốn nhớ cả, nên đã quyết định kết thúc chuyện này ở đây.
Chúng tôi bước vào thang máy và dừng lại ở tầng 5.
Phòng của Yuzuka là phòng 503.
“Anh vào đi.”
“Xin lỗi đã làm phiền……”
Tôi đã thường lui tới căn phòng thời đại học của Yuzuka, nhưng đây là lần đầu mới đến căn phòng của cô ấy thời cao trung. Cánh cửa được đóng lại, ngay khi bầu không khí hoàn toàn chỉ còn có hai người thì cảm giác hồi hộp dâng trào lên.
Tôi bước đến phòng khách mà tim đang đập thình thịch.
Trên chiếc ghế sô-pha lớn cho một người ngồi ấy đang được đặt con Nyansta mà hôm nọ chúng tôi đã lấy.
“……Bị thấm màu rồi nè.”
“Lỡ làm đổ cà phê lên ấy mà.”
“Cô uống kiểu gì đấy.”
“Tôi vừa ôm vừa uống. Và rồi xem anime. Sau đó đột nhiên xuất hiện cảnh đáng sợ nên tôi giật mình lên mất. Đã cất công anh lấy cho vậy mà bị thấm màu mất, xin lỗi nhé.”
“Đừng xin lỗi chứ. Tôi không bận tâm đâu. Cơ mà hơn hết mau chóng cùng xem đi.”
Tôi được cô ấy tiết lộ mục đích mời đến nhà.
Đấy là xem anime.
Hình như do muốn xem lại KimiUta mà trên đường về cô ấy đã thuê hết toàn bộ số tập. Bữa tối thì sẽ dùng cơm của cửa hàng tiện lợi tại nhà của Yuzuka, nhưng quả nhiên chẳng thể xem hết toàn bộ tập một lần được.
Tôi muốn về lúc 9 giờ tối, nên chắc sẽ rời đi giữa chừng của mùa 1 không chừng.
“Trước khi xem, để tôi đi tắm cái đã nhé.”
“Mời con trai đến nhà rồi đi tắm hả……”
“Đừng có hiểu lầm bậy bạ gì đó~! Tôi chỉ đơn thuần muốn xả hết mồ hôi thôi!”
“Cái đó thì tôi biết, nhưng cảnh giác một chút đi nào. Do là tôi nên đã chẳng hiểu lầm, nhưng với thằng con trai khác sẽ bị nghĩ là cô đang mời gọi hắn đấy.”
“Anh lo lắng quá rồi đấy. Tôi không có ý muốn thân thiết với đứa con trai nào khác ngoài anh đâu. Lúc tôi tắm anh làm gì tùy thích, nhưng mà đừng có tự ý xem trước đó nghen! Phải cùng xem đấy nhé.”
“Đã bảo biết rồi mà.”
Yuzuka đi đến phòng ngủ lấy đồ để thay rồi khuất đi ở phòng thay đồ.
Tuy được nói là muốn làm gì thì làm……nhưng làm thế nào có thể tự ý di chuyển ở trong căn phòng của nữ sinh cao trung được, nên là tôi đã quyết định thẫn thờ xem chương trình tin tức vào buổi chiều tối.
“Đã để anh phải chờ.”
Yuzuka bước đến mà hơi nước nóng vẫn còn đang lan tỏa.
Mặc bộ jersey thế nhưng làn da đỏ ửng đó thật là gợi cảm.
Khi cô ấy ngồi xuống bên cạnh thì mùi hương dầu gội đến bủa lấy xung quanh.
Hai người ngồi thì có chật, nhưng có khả năng sẽ bị nghĩ là tôi đang ý thức đến chuyện đấy nếu di chuyển chỗ nên là tôi cứ thế mà ở yên đó.
Rồi tôi lấy nước ép và bánh kẹo ra từ cái túi của cửa hàng tiện lợi.
“……Đến giờ mới nói, nhưng những món mà cô chọn toàn bộ là đồ nhắm không ha.”
“Tôi lỡ chọn theo thói quen ngày xưa thôi. Cả anh cũng thích mà đúng chứ, xúc xích với lại thịt bò khô ấy.”
“Mấy món tôi thích cả.”
“Thế chẳng phải ổn rồi à.”
“Nhưng mà, nếu là mấy món này thì thành ra cũng muốn uống bia ghê ấy……”
“Đợi thành người trưởng thành lâu thật nhỉ.”
“Lúc đó cùng nhau đi uống bia ở tiệm thịt nướng đi.”
“Tất nhiên rồi. Hóng 5 năm sau ha!”
“Thì đấy! Tôi sẽ chăm sóc cho, nên cô cứ yên tâm mà uống là được.”
“Hả? Người chăm sóc là tôi mới đúng chứ.”
“Là tôi còn gì.”
“Là tôi mà. Chẳng phải đã đi uống để mừng hoàn thành bài luận tốt nghiệp à? Anh còn nhớ lúc đấy không thế?”
“A~……Từ tăng thứ 3 thì chẳng còn nhớ gì nữa cả.”
“Anh lúc đó say bí tỉ, còn bắt đầu tán gái trước mặt bàn dân thiên hạ nữa đó?”
“L-, làm đến như thế sao? Tôi á?”
“Cho đến lúc say mèm lăn ra ngủ, anh đã tán tỉnh tôi suốt đấy! Nào là「O~i Yuzuka~, ở đây có một mỹ nữ đẹp tuyệt thế này~!」nào là「Y chốc gu của mình!」nào là「Kết hôn là chuyện không thể tránh」đó!”
“Đấy đâu phải tán tỉnh, là âu yếm còn gì!”
“Được anh âu yếm lớn tiếng làm tôi đã xấu hổ lắm đấy!”
“Nói vậy thôi chứ cô cũng đã từng làm chuyện giống như thế còn gì!”
“Hảả!? Tôi có đâu!”
“Có làm! Là buổi đi ngắm hoa năm thứ 4 đại học!”
“……Tôi chẳng nhớ gì hết.”
“Chứ còn gì nữa! Lúc đó mệt thật luôn ấy! Cô say mèm rồi nói nào là「Em sẽ không di chuyển cho đến khi Kouhei hôn em đâu~!」nào là「Đừng ngắm hoa nữa, ngắm em này!」nào là「Em không muốn tìm việc đâu! Em muốn làm việc trọn đời ở nhà Kouhei cơ!」đấy!”
“T-, tôi làm sao nói ra mấy cái như thế được! Anh chế, anh xuyên tạc!”
“Tôi không có chế đâu! Nghĩ xem cô đã hôn tôi bao nhiêu lần hả!”
“Bao nhiêu lần thế!”
“Hơn 50 lần!”
“Hèn gì mà sáng ngày hôm sau môi tôi lại đau rát thế! Ra là chiêu trò của anh cả ha!”
“Nói cho chính xác thì là chiêu trò của cô đó! Cơ mà đến lúc nào mới xem anime đây!”
“Chẳng phải do anh nói là muốn uống bia sao! Không cần anh phải nói cũng xem!”
Yuzuka cho DVD vào.
Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi rồi thì chúng tôi bắt đầu xem anime.
Vừa mới nói chuyện với nhau xong nên ban đầu đã chẳng thể tập trung được……nhưng dần dần bọn tôi cũng đắm chìm vào thế giới của KimiUta.
Sau khi kết thúc cảnh biểu diễn với những bức vẽ thành thánh, thì tiếp tục một tập nghiêm túc, kết thúc một tập siêu hay rồi đến một tập ngày thường.
Đúng chỗ tốt nên tôi nghĩ cũng đã đến lúc quay về thôi thì—
*Bộp*
Yuzuka đến tựa vào vai tôi.
Cô ấy đang ngủ rất là ngon nữa.
Mời người ta đến nhà mà bản thân lại đi ngủ ha……
Tôi chuyển sang chương trình thời sự, và giảm âm lượng xuống.
Thời gian êm đềm trải qua, đến tôi cũng bắt đầu buồn ngủ.
“……Xin lỗi nhé, Kouhei. Em xin lỗi.”
Khi mà tôi đang gật gù thì nghe được tiếng thì thầm của Yuzuka.
Có lẽ sau cuộc nói chuyện ban nãy mà cô ấy mơ thấy giấc mơ vợ chồng cãi nhau chăng.
Gương mặt của Yuzuka đang nói lời xin lỗi từ khuôn miệng ấy trông rất là khổ sở.
“……Không sao nữa rồi. Cả anh nữa, xin lỗi em nhé.”
Tôi nhẹ nhàng thì thầm đáp lại.
Rồi thì Yuzuka mỉm cười trông như hạnh phúc.
Nhìn thấy gương mặt đang ngủ hạnh phúc như thế này tôi làm sao nỡ đánh thức được.
Tôi không biết khi nào cô ấy mới tỉnh dậy, nên đã nhắn với mẹ rằng「Hôm nay có lẽ con sẽ về trễ」—……
◆
“……Ưn.”
“……Dậy rồi à?”
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất……Bây giờ mấy giờ rồi.”
“Vừa đúng lúc chuyển sang ngày mới.”
“Đ-, đã ngủ đến thế sao? Anh đánh thức tôi dậy là được rồi vậy mà……”
“Sao tôi đánh thức được chứ. Vì cô ngủ ngon đến thế kia mà.”
“Nếu thế thì anh quay về là được rồi vậy mà.”
“Tôi đâu có chìa khóa. Đâu thể quay về mà cứ để cửa mở như thế đúng chứ.”
“Không sao. Vì có khóa tự động mà.”
“Không phải vì thế mà tuyệt đối an toàn mà đúng chứ. Con gái sống một thân một mình nên là hãy cảnh giác hơn chút đi nào.”
“Anh, đã lo lắng cho tôi sao?”
“Chuyện đó thì tất nhiên rồi. Vì là bạn bè kia mà. Nói chung cô đã dậy rồi thì tôi về đây. Nhờ cô khóa cửa nhé.”
Khi tôi đứng dậy thì bị nắm lấy áo.
Rồi cô ấy bối rối nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt chất chứa sự cô đơn.
“……Đừng về mà.”
“Đừng về à……Cô sợ ngủ một mình sao?”
“Kh-, không phải như thế……! Nếu giữa khuya mà đi ra ngoài sẽ bị thuyết giáo mà, không phải sao!”
“……Àà, thế à.”
Nhắc mới nhớ, bây giờ tôi là học sinh cao trung mà nhỉ.
“Nhưng mà……tôi qua đêm được chứ?”
“Được mà, có sao đâu. Vì là bạn bè mà.”
“Cảm ơn nhé. Vậy thì xin phép cho tôi qua đêm nhé.”
“Vậy thì anh đi tắm đi. Tuy là không có đồ lót, nhưng mà tôi có thể cho anh mượn jersey. Kích cỡ cũng chẳng thay đổi đến thế, nên chẳng vấn đề gì nhỉ?”
“……Chỉ bây giờ thôi nhé.”
Một lúc nào đó giấc mơ cao 170cm của tôi sẽ thành hiện thực!
Nếu thế thì jersey của Yuzuka sẽ chật nít và không thể mặc được nữa nhé!
“Vậy thì tôi đi tắm đây.”
“Thế đi……Với lại, tắm xong rồi thì anh đến phòng ngủ cũng được.”
“Phòng ngủ á……Chẳng lẽ nào ngủ chung một giường à?”
“Thì bởi nằm ngủ ở ghế sô-pha sẽ bị đau khớp mà. Cả một ngày hôm nay anh đã cùng tôi làm những chuyện mà tôi muốn, vậy nên hãy xem như đó là trả ơn đi.”
“……Hiểu rồi. Vậy tắm xong tôi sẽ đến phòng ngủ.”
Tôi nhận lấy khăn và jersey từ Yuzuka rồi tiến đến phòng thay đồ.
Nhanh chóng tắm rửa rồi, tôi sảng khoái bước đến căn phòng ngủ.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào căn phòng đã trở nên mờ tối, tôi nhận ra nhịp tim mình đang đập liên hồi.
“……Còn thức chứ?”
“……Còn thức. Anh vào đi.”
“Ờ, ờ. Xin lỗi đã làm phiền……”
Tôi bước lên giường, rồi nằm đối lưng với lại Yuzuka.
Trên chiếc giường mềm mại đang tràn ngập hơi ấm này, cả tấm ga giường cũng nhuộm lấy mùi hương của Yuzuka nữa.
“……Anh, dùng gối chứ?”
“Có cái dự phòng sao?”
“Ư ừn. Gối của tôi.”
“Nhưng mà……Cô thì tính sao?”
“Tôi……nằm gối lên cánh tay của Kouhei.”
“Gối đầu lên tay tôi à……Cánh tay sẽ bị tê đấy.”
“……Quả nhiên không được sao?”
“Đâu có. Dùng gối có thể ngủ ngon mà.”
Lúc nhúc chuyển động, đến gần khoảng cách mà có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau rồi thì Yuzuka gối đầu lên cánh tay tôi.
“……Ngày mai tôi ở nhà cả ngày, nên là anh ngủ bao lâu tùy thích.”
“H-, hiểu rồi. Vậy……ngủ ngon nhé.”
“Ừm. Ngủ ngon.”
Tất nhiên là tôi chẳng thể ngủ được rồi……
Cho đến khi ở bên ngoài cửa sổ trở nên sáng dần thì tôi cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ.
130 Bình luận
Chương này ngọt lắm, tem thôi!
Khong biet noi gi 🙏🙏🙏