• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 32

13 Bình luận - Độ dài: 1,116 từ - Cập nhật:

Tôi lục ngăn túi nhỏ trong cặp của mình. Chiếc cặp này đã gắn bó với tôi từ thời sơ trung rồi. Tôi lấy ra không chỉ một chiếc ô gấp gọn, mà còn thêm cả một chiếc áo mưa nữa.

“Đây.”

Tôi đưa chiếc ô ở trên tủ giày cho cặp của Shinozaki, chiếc ô gấp cho Mei, và bản thân chọn mặc áo mưa.

“Tao nghe thấy tiếng cờ gãy rồi đấy.” (Note: cờ ở đây là flag, ko phải cờ hữu hình đâu nhé :)))

“Quả không hổ danh Amane của bọn mình ha.”

Cờ nào gãy cơ? Mà Wakamiya, cô nói thế là ý gì?

“Mày mở mồm nói điều gì ngốc nghếch thử xem, đến lúc đó thì đừng có hòng mà dùng ô nữa nhé.”

“À, không, bọn mình đã biết là Amane sẽ chuẩn bị chu đáo từ trước rồi mà.”

“Sao cậu lại có cả áo mưa thế?”

“Hồi còn học sơ trung, tôi thường đạp xe nên đã bỏ một chiếc áo mưa vào trong cặp để phòng hờ, và tôi vẫn dùng chiếc ba lô cho đến tận bây giờ.”

“Tóm lại là cậu quên sự tồn tại của chiếc áo mưa này rồi chứ gì.”

“Nói vậy cũng đúng.”

Từ khi tốt nghiệp sơ trung thì tôi ngừng bận tâm tới nó luôn. Không ngờ chiếc áo mưa lại hữu dụng vào lúc này.

“Có gì đó sai sai thì phải.”

Shinozaki lên tiếng, khi cả 4 chúng tôi rời khỏi trường học và đang trên đường đến nhà ga.

“Sao vậy?”

“Mày đi cho mọi người dùng ô, mà bản thân lại phải mặc áo mưa kìa.”

“Nói quá muộn rồi anh bạn à.”

Mày nên nói vào lúc cả đám đang ở trường, chứ không phải lúc gần đến trạm rồi mới thắc mắc. Hơn nữa, mặc áo mưa cũng không đến nỗi tệ. Hai tay tôi đều thoải mái, cả thân đều không bị ướt, chỉ có hơi ngột ngạt chút thôi.

“Tớ sẽ trả ô cho cậu ngay khi đến trạm xe.”

“Thôi, cậu từng nói nhà của mình cách trạm dừng xe một khoảng đi bộ rồi mà. Không cần lo, minh sẽ không để bị ướt đâu.”

Câu nói vô nghĩa của thằng Shinozaki đã khiến Mei lo lắng. Tôi trừng mắt tỏ phản đối với cậu ta, nhưng có vẻ cái thằng này không định nhìn vào mắt tôi rồi. Cậu ta đang nói chuyện vui vẻ với Wakamiya mà lại. Tôi cũng đánh mắt sang nhìn cô ấy nhưng có vẻ cũng vô dụng. Hai người chỉ cần một chiếc ô thôi, đồ tệ bạc. Cặp đôi ích kỷ này tránh xa khỏi tôi đi cho rồi.

Một lát sau, chúng tôi cuối cùng cũng đến trạm dừng. Shinozaki và Wakamiya ngốc sẽ bắt tàu, Mei sẽ bắt xe buýt, còn tôi thì đi bộ nên chúng tôi sẽ tách nhau ra ở đây. 

“Cậu có chắc không muốn tớ trả lại ô không đấy?”

“Cứ yên tâm. Không chắc hai đứa kia ra sao, nhưng mình không muốn cậu bị cảm lạnh, nên sẽ không thu ô của ai cả đâu.”

“Cảm ơn cậu. Tớ sẽ tra lại vào ngày mai.”

“Ừ, thế hẹn gặp lại nhé.”

“Hẹn gặp lại.”

Mei vẫy tay chào. Đây là tín hiệu tạm biệt, và tôi đã quen nhìn cô ấy như thế mỗi ngày rồi.

—-----------------

Nếu lỡ mà mình có lỡ bị ốm thì Mei sẽ cảm thấy tự trách mất. Và nếu không cẩn thận, cả ba người bạn kia sẽ đến nhà thăm tôi. Nên khi qua vừa về đến nhà là tôi đã chui ngày vào bồn nước ấm để tránh cảm lạnh rồi, sau đó trèo lên giường và đánh một giấc nồng.

Vì đi ngủ sớm, cũng như có một giấc ngủ ngon lành nên sáng ra tôi sung sức hơn bình thường. Tuy nhiên, khi bước chân vào lớp học, tôi lại thấy Wakamiya và Shinozaki mặt đeo khẩu trang, miệng ho lụ khụ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy trời? Với chiếc ô to như thế, không lý nào hai người họ bị mắc mưa cả. vả lại, ngày hôm qua không có gió, nên không có chuyện bị tạt được, chuyện trượt chân thì càng không phải. Không đời nào họ bị cảm vì mắc mưa cả, đúng chứ?

“Amane này, Mei xin nghỉ phép một ngày rồi.”

Gì cơ? Đến cả Amane cũng phải ở nhà á? Tôi không biết tại sao những người tôi cho mượn ô đều đồng loạt bị cảm cả. Do Amane virus chăng? À mà, sao cậu lại nói cho tôi biết chuyện đó vậy Ashi?

“Vì sao thế?”

“Cậu ấy bị cảm lạnh, và có vẻ như cũng bị sót nữa. Cậu đang định đi đến thăm cậu ấy nhỉ.”

“À thì…”

“Cậu đang định đi đến thăm cậu ấy rồi ha.”

“Ừm.”

Hãi quá. Nhìn cậu ấy đáng sợ thật. Rợn cả người. Và cậu sao lại lườm tôi như thế chứ?

Tôi báo với Mei qua tin nhắn rằng sẽ đến thăm, và hỏi xem có thứ gì cậu ấy cần không. Tuy nhiên, ngay sau đó, tôi không tài nào tập trung vào tiết học được, bản thân đã bao giờ tới nhà của một đứa con gái bao giờ đâu. Kiến thức hôm nay tôi đã học thêm từ trước rồi nên chỉ cần ghi lại những thứ trọng tâm, nhưng điều này cũng khiến tôi suy nghĩ thêm một chút. Nếu không học thêm từ trước thì tôi có lẽ phải tập trung ôn cực nhọc mất. Tôi cũng không chắc đây là điểm xấu hay tốt nữa.

Thời gian như đang trêu chúng ta vậy. Tôi cầu mong cho nó trôi chậm đi bao nhiêu, nó lại càng trôi nhanh thêm bấy nhiêu. Mà thực ra đây do vấn đề cảm nhận của mỗi người thôi.

Wakamiya và Shinozaki đã xin về sớm vào giờ nghỉ trưa. Tôi bắt đầu hồi hộp cực độ, đến nỗi đau bụng luôn mà.

Tôi thắc mắc họ thân mật đến độ nào mà để cả hai cùng ốm, và cùng nhau về sớm. Tôi cũng nên theo họ nhỉ.

Mặc dù đang nghĩ vu vơ, nhưng tôi vẫn không quên ý định của mình. Tôi rời khỏi trường như đã quyết. Sự thật rằng tôi sẽ đến nhà Mei thăm cậu ấy sẽ không thay đổi. Tôi có thể thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người đổ dồn vào đây. Để góp phần làm tình huống nên tệ hơn, nhóm Ashi có lẽ cũng định đến thăm Mei rồi.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Thế dellnào mà nguyên lúc bị cảm nhờ😳
Xem thêm
Sức mạnh của áo mưa. Áo mưa gọi ô dù là thứ dbrr :))
Xem thêm
Chắc 2 đứa kia vượt rào rồi thì sao
Xem thêm
ảo thật đấy cái ô thủng à
Xem thêm
Main suy nghĩ kĩ để bọn kia ko đến thăm mình nhưng ko nghĩ làm sao để mình k phải đến thăm ngta :)))
Xem thêm