Góc chia sẻ những mẩu truyện ngắn do bạn nghĩ

Hmm.. một số truyện do mấy thím nghĩ nó khá hay , nhưng có một số vấn đề là không đủ số từ , không hay , không đạt yêu cầu trên OLN vân vân..

Vậy sao không chia sẻ truyện ngắn của bạn ở đây cho mọi người đọc !

luật vẫn như cũ không sex , chính trị , hạn chế nsfw

15 Bình luận

AUTHOR
Truyện: Tiệm Cà Phê Hoang Đường
Lý do: tác giả không còn đủ sức khỏe tinh thần để viết một cái truyện như thế này
Tối đó, lúc Huyền Chi đang tập trung nhìn những sợi li ti bóng loáng của nước trà đan đều vào nhau. Thì cô đột nhiên cảm thấy bất ngờ vì cách mà những giọt nước trong ấm trà rơi long tong xuống tạo thành một vũng thể tích đơn lẻ trong chén.
Chỉ sơ giản như thế thôi, nhưng với cô lại là những khoảnh khắc đáng giá nhất. Nhiều khi con người chỉ thực được sống vì những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Nhiều khi thế giới này chỉ bắt đầu vì những thứ nhỏ nhen như thế.
Nhưng nhiều người lại không hiểu, họ chê bai cách sống của cô. Không phải vì nó quê mùa, nó lầm lũ, mà vì họ cho rằng sống như cô là một lối sống uổng phí cuộc đời. Là cái lối sống tùy tiện, ngu muội mà chỉ có những kẻ ích kĩ chẳng làm được ra bao nhiêu giá trị như cô và những tên vô gia cư nằm trổng mông dưới ngầm cầu thường hay làm.
"Chà..."
Dẫu sao thì đối với cô những kẻ ích kĩ thực sự chính là họ. Dù không nói ra, nhưng chắc chắn trong tâm thức cô nghĩ rằng những kẻ thực sự tùy tiện và ngu đần chính là những người không thể hiểu thấu được cái hay cái đẹp trong trà và thiền. Để tâm hồn mình chìm trong một khu rừng hay như một ngôi đền thì có cái gì là sai cơ chứ? Hay việc cô sống trên đời vốn ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi?
Ý họ muốn nói là vậy chứ gì? Cô hiểu quá rõ cái lối suy nghĩ của đám người ngoại lai này mà. Dù gì thì cô vẫn sẽ sống hiên ngang và mặc nhiên như vậy, dẫu nó khiến lũ người không biết nghĩ ngoài kia kêu lên: "Ôi phong thái suy đồi". Có thể là vậy, nhưng cô chẳng thèm lấy làm quan tâm đâu. Vì phong cách của trà đạo cũng giống như phong cách của một sự tồn tại tách biệt với cái khốn khiếp của thế giới. Nó không sân si! Trà đạo không sân si, và vì thế cô không sân si!
Huyền Chi bắt đầu đặt cốc trà lên đôi môi có phần nhạt nhòa của mình.
Cô biết mà. Cô không thể giấu được bản thân những điều thực tình thực chất như bao ký ức điên khùng khác được. Cô bảo cô không sân si, cô bảo cô không cần phải nghe lời nói của những người không biết nghĩ, cô bảo cô không cảm thấy tiếc. Nhưng sự thật là cô vẫn còn hy vọng vào những người biết nghĩ...
Xem thêm
AUTHOR
Những lúc như thế này, cô cảm thấy lòng mình như tĩnh lặng tựa mặt hồ ngày thu. Nhưng đó chỉ là cô đang tự lừa lọc bản thân, Huyền Chi biết điều đó nhưng cô mặc kệ, cô mặc sức huyễn hoặc cái tâm hồn của bản thân. Và trên thực tế thì cái vẻ cô nhìn thấy là cái vẻ đen đặc như xoáy sâu vào cái tâm, cái đạo làm giả chẳng còn vơi lại chút ánh sáng nào của cô.
Và cô ngồi đó, tựa mông mình vào hai chân, và nhìn những gợn sóng của buổi đêm hôm ấy đung đưa cái mặt trà phía trong. Lúc đó, mọi vẻ đẹp trong đời này như chợt tập chung hết vào một chỗ.
Rồi khi đó cô cảm thấy ươn ướt trong lòng, Huyền Chi bắt đầu cảm thấy trong tâm can một nỗi ưu phiền khó gọi tên dần dần được hình thành. Và rồi cô đột nhiên chú ý tới quang cảnh đằng sau tấm cửa sổ mà mình đang ngồi bên.
Ra là thế, từ lúc nào trời đã mưa rồi. Không phải là mưa phùn, cũng chẳng phải cơn mưa ngả ngấp ngả nghiêng, chỉ là mưa nhẹ, rơi long đong ở đó. Kèm với chút gió vơi từ ngoài vào, làm mặt cô lúc nào chẳng hay, đã đệm mưa ướt ướt. Như một cái cảm thức gì đó mà cô không mường tượng ra nỗi.
Lúc dùng khăn lau khô mặt mình, tai Huyền Chi nghe thấy tiếng ai đó đang nói. Đi vòng vòng phía sau lưng cô, bước chân nhẹ nhàng mà lại thanh mảnh, căn sàn gỗ vốn dễ phát ra tiếng kêu cọt kẹt nay lại chẳng có âm thanh gì. Mà chỉ có hơi, hơi của một con quỷ dữ.
Huyền Chi nghĩ tới đó, chẳng thèm nhìn lại mình, cô là tà ánh mắt sương mơ sáng sớm sang khắp mọi nơi cô có thể thấy để cố tìm ra một lẽ phải hồn nhiền, nhưng nó bị che mất rồi, che mờ bởi từng đường tơ cọng tóc của cái mái thon dài đen ngụt ngùi của cô.
Có thể nói không ngoa, là cả người cô là một sự tồn tại màu đen. Cô mặc màu đen, tóc màu đen, mi đen, mắt đen, tâm hồn và cả ánh nhìn cũng đen. Chỉ có nước da là trắng, chỉ có nước da là bất bình thường, vì nó trắng buốt nhưng vẫn đủ hồng hào để được gọi là con người. Biết nói sao nhỉ, chắc là tại cô bất bình thường.
Xem thêm
AUTHOR
"Tường, anh làm gì ở đây vậy?" Huyền Chi cất giọng, cái giọng dịu dàng bồi hồi nhẹ như gió nhưng đủ sức nặng để người đàn ông đầu tóc nhọn hoắc phải quay phắc người lại.
Anh lia đôi mắt sắc tựa dao cạo của mình ra phía đằng sau, đằng sau cái cổ của anh. Và Tường thấy một người con gái bận trong mình bộ váy xanh lam dài, cùng áo thun đen đang đứng dựa một tay vào chiếc cửa kéo bắt ra ngoài sau hè nhìn mình. Nhưng nhìn anh không có nghĩa là anh nhìn cô.
Huyền Chi thấy hôm nay mắt của Tường chợt như phát sáng, hoặc là phát sáng hơn hằng ngày, cô chẳng biết diễn tả cái khung cảnh ấy ra làm sao. Vì thế mà cô ngồi bệt xuống bên cạnh Tường, chẳng thèm đợi cái câu trả lời khỉ gió của anh.
"Uống trà không?" Tường chợt hỏi, nhưng cô từ chối vì bản thân đã có một chén (đen như dầu hỏa) của bản thân. Nếu hết thì cô sẽ hỏi anh, mà chắc chẳng có cái ngày đó đâu, vì cô bán trà mà.
Tường đưa cái chén trà (đỏ như máu) của mình lên miệng rồi hút sột soạt, một nét uống sổ sàng thật trái trà đạo. Chắc có lẽ anh cũng chẳng biết thứ gọi là nhâm nhi là gì đâu, chẳng hiểu sao anh lại nài nỉ Huyền Chi dạy bộ môn trà đạo cho mình.
Xem thêm
AUTHOR
Huyền Chi thấy thật ghét, cô cầm chén trà trên tay và nay nó nhạt nhếch. Nên coi như chẳng có khỉ gió gì vừa xảy ra, cô đặt nó xuống sàn và đưa ánh mắt mình ra phía cảnh quan phía trước. Và cô chợt thấy...
Mảnh sân vườn đen nhùi!
Thường nhà người ta nuôi cây và hoa thì hẳn khu sau hè họ sẽ toát lên một không khí thật mát mẻ và sảng khoái. Riêng cái chòi gỗ sập sệ có cái vườn sập khung của Huyền Chi thì khác một trời một vực, nó ảm đạm, nó u buồn, nó quỷ dị đến không chịu nổi. Cây hoa nào Huyền cũng chăm hết đà hết mực, vậy mà cuối cùng màu sắc của chúng lại sẫm ngâm!
Cả cái bông Lay Ơn cô được anh Tường tặng nữa, nghĩ tới đây Huyền Chi lại càng tức tối hơn. Cô nuôi được có hai tuần là nó đã trông sát sớ, trong khi cô chăm kĩ hơn cả những bông khác. Mà đến giờ thì nó đen thùi lùi luôn rồi, hoa Lay Ơn màu đen đấy! Coi có kỳ lạ không?!
Huyền Chi thở ra một hơi nặng trĩu. Mặt nhăn hơn quỷ.
Thế nên con quỷ ngồi cạnh cô mới bắt đầu dở trò hỏi han. "Sao vậy?"
Cái "sao vậy" của anh ta là ý gì chứ? Thực ra cô đang nghiệm trọng hóa vấn đề đấy, bản thân Huyền Chi cũng biết điều đó, nhưng lại trò cũ. Cô tự thôi miên bản thân: Trần Huyền Chi không hề biết gì hết! Và vì vậy cô không hề biết chuyện kinh khủng gì đã xảy ra năm cô lớp bảy.
"Vậy à," thấy Huyền Chi im im nên cũng coi như là Tường hiểu được phần nào đó lòng cô, mà thứ quỷ quái như anh ta thì hiểu được gì ở cuộc đời chứ? "Tốt cho em thôi," Tưởng vừa nói vừa sắn cái tay áo lên làm lộ hẳn những vết xăm hình con bò con rắn con cá mập cá sấu mà mình từng xăm thuở còn giang hồ, miệng anh chép chép, nhưng lòng lại có vẻ như hơi quặn lại.
Thế rồi được một lúc, không nói gì. Mưa vẫn chợt rơi long tong trên những tán cây và nhẹ nhàng đáp trên mái nhà, những trận này làm cô nhớ những hôm bị đạp đầu xuống cái giếng nước nọ. Tóc cô bị kéo bị giật, đầu cô bị nhấn chặt xuống nước, không biết trong bao lâu. Như thể người ấy thực sự muốn cô chết vậy.
Chỉ tới đó thôi, cô nhìn lại những vết dao trên cổ tay. Cái năm cấp hai khi ấy, cô ngậm ngùi, rồi tiếp tục sờ những vết sẹo ngăm lăm xăm trên tĩnh mạch cảnh nằm trên cổ, không phải là một mà là bốn nhát. Chỉ có thế thì nó mới toác rộng ra thế này được.
Xem thêm
AUTHOR
Rồi Huyền Chi nhìn gì đó, cô nhìn cái giếng nước, một cây rìu, em trai mình, khuôn mặt của bố. Hay có thể là một người mẹ, những ngày tháng trong tủ đồ. Cái giếng nước? Nhưng cũng có thể là bể cá cảnh. Mưa đá, trời cũng mưa lâm thâm thế này vào ngày hôm đó. Nhưng là cái gì? Có thể là khi mẹ cô đặt con dao bếp lên trong tay rồi lại đặt xuống. Là khi có một cái gạc tàn...
Đúng rồi, cái gạc tàn!
Cô sờ lên đầu mình và thấy tận vài vết lỏm hoặc nhựa bừa bê bét ở nằm lăn lóc ở trên. Nhưng mà vậy là sao? Những điều này có nghĩa lý gì?
Khoan đã, có cái gì đó!
Có một ai đó, phụ nữ thì chắc chắn rồi nhưng mà là ai? Có một người nào đó, có ngực! Tóc thì đen dài ngoằng, thân hình người ấy nhỏ nhắn, cái nhỏ nhắn đang ôm một bụng đầy máu, miệng cũng máu mà chạy lon ton về phía trước, bám đằng sau là một thằng cha tóc bạc, biểu cảm vô cùng kinh khủng, mặt đệm một vài nếp nhăn đi thong thã về phía cô gái ấy. Trời hôm đó mưa rào, nhẹ khuất, cũng như hôm nay, và nó khiến máu chảy có đổ ra hàng đống thì cũng phơi đi hết. Cả dấu chân cũng vậy.
Cô gái nấp sau một tảng đá to đùng, ngồi chửi rủa. Giọng cô run run nhưng lại vỡ toang toác như tiếng của một con chó cái ngỡ là mình sắp chết.
Bỗng, có một con thú bông màu trắng hình ác quỷ chui ra từ cái lỗ to tướng trên bụng cô. Đáng ngạc nhiên thay, nó không dính tí máu nào. Cô phản ứng thật khiếp, cô nói, la ầm thật to, âm thanh như đang bị bắt lấy, nhốn nháo và cào xé. Những đường rãnh của tiếng gào nổi hẳn lên trong không gian đen kịt như thế.
Những điều cay độc như "thằng chó đỏ" hay "mày lừa tao" hay "lời mày nói ra chỉ toàn là dối trả lừa lọc, hạng như mày chỉ có dối trả và lừa lọc" được miệng cô liên tục bắn ra. Phần là vô thức phần là không, khi thì ngã về thực lúc thì nghiêng về hư.
Con ác quỷ trắng bóc nhỏ bé vẫn đứng đó, miệng nở nụ, mắt thì khóc; trước tiếng chửi xối xả của cô.
Đến lúc đó một tiếng động phát ra từ đằng sau tảng đá, hắn nói, hắn thủ thỉ, cô không được nghe lời hắn nói nhưng cô phải nghe. Em trai của cô sẽ chết nếu cô không đi ra. Cô đã thấy điều hắn làm với mẹ, cô biết hắn sẽ làm gì với em trai mình. Đó không phải một cái chết ngọt ngào.
Cô ôm chầm lấy con quỷ nhỏ đang run rẩy trong tay mình, cô cũng sợ, cô cũng run. Cô chét máu đầy nụ cười của nó. Mùi sắt và nước mắt của nó hòa huyện dưới ngực cô. Giờ đây cô không còn có thời gian để chửi mắng nó nữa rồi.
"Mày biết tao sẽ làm gì nếu mày không đi ra rồi nhỉ?"
Xem thêm
AUTHOR
Lần này tới lượt con quỷ trắng gào lên. Nó không thể chịu nổi được nữa rồi. Và cô cũng thế, tiếng khóc thút thít đầy oai oán của cô nổi bật hẳn trong đêm đen mịt mù.
Và âm thanh đó phát ra:
"3"
"2"
"1"
Ngay khi hắn đếm tới số "0". Cô ôm cái bụng đầy máu lọ mọ lết xác ra khỏi tảng đá. Thật thú vị làm sao, có lẽ vì thế nên hắn bắt đầu cười.
Và trước khi hắn đập cô banh xác, cô ôm chầm lấy đôi chân của con người ấy. Miệng hôn đôi môi thút thít. Cô bắt hắn phải hứa. "Xin đừng đụng tới em trai tôi," và đến khi nào hắn "hứa" rồi thì cô mới lặng lẽ nhắm mắt và để nụ cười của mình trào rơi trong huyết quảng.
Và khi tới đó tất cả những điều đó như xoáy thật mạnh vào sâu trong tâm trí của Huyền Chi, làm cô đột ngột muốn nổ tung lên, trong một biển của những điều dị thường và khùng điên bao quanh, những điều đó như thể xoay vòng đến không ngừng.
Tiếng còi xe cảnh sát réo rít kêu thật to, ầm ĩ gào thét đằng ngoài nhà cô. Cái màu xanh đỏ xanh đỏ chớp tắt liên tục, một cách lạnh lùng và vô duyên hất bóng vào bên trong căn nhà.
Huyền Chi thở hỗn hển khi Tường bóp cổ cô và nó đứng bật dậy đi ra bên ngoài căn nhà. Được một lúc thì Huyền Chi mới chợt tĩnh, cô vội vã chạy tọt ra ngoài. Lao vun vút khỏi cửa.
Mưa lâm thâm, bám bụi trên khuôn mặt chứa đầy sự kinh hãi và khủng hoảng của cô. Hàng loạt các từ ngữ mô tả cái cục vón khí vô hình như nhào nát tâm can cô được xổ ra. Trước dãy những hình ảnh cảnh sát đang chạy đông chạy tây, trung tâm của một tá cái sự việc hỗn loạn đó là hình ảnh Tường đang bị một viên cảnh sát còng lại đôi tay của mình.
Nhưng có gì lạ lắm. Huyền Chi cảm thấy thế.
Và cô bắt đầu để ý tới cái viên cảnh sát đang còng tay Tường, tóc hắn màu bạc, mặt hắn đầy những nếp nhăn. Trông hắn như cái tên cầm rìu, như cái kẻ đã cười cợt trước cái lí thú thường thức mang tên trò hề của cuộc đời.
Cứ như thể lúc đó, chỉ là lúc đó thôi, Huyền Chi thấy tiếc. Không phải tiếc cho những cơn mưa, mưa tới rồi sẽ đi thôi. Chỉ là một cái gì đó, một cái gì đó khác thường mà cô không thể đào được ra khỏi ký ức của mình.
Chợt, lúc đó cô đưa ánh mắt mình nhìn đôi mắt nhọn hoắc của Tường. Đôi mắt của anh "lấp lánh" một màu đỏ choét trong đêm tối. Và lúc này Huyền Chi cảm giác như miệng mình mằn mặn một màu máu cháy đen, chảy từ trong cái hốc mắt trống rỗng của cô chảy xuống.


Xem thêm
AUTHOR
@Linky: tính đăng full mà dài vler
Xem thêm
AUTHOR
Chợt.
Rei nhìn lên nóc tàu điện và thấy hàng trăm thanh đạo nhọn sắc lẹm đang luồn qua khe tóc của mình.
Cậu đưa mặt nhìn hình ảnh đó, tròng đen cậu phản chiếu lại xoáy sâu vào khuôn mặt của bản thân hiện trong mặt đao. Mồ hôi cậu dần lan khắp trán.
Thình thịch, tiếng tim đập rộn khắp tâm trí. Hì hục, tiếng thở dốc của chính cậu phả ra biến thành từng đợt sóng ngầm trong tòa tàu.
"Ê mày," người đàn ông bên cạnh chọt vào cánh tay của Rei.
"Vâng?"
"Mày có thể ngồi xích xích ra tí được không? Tàu giờ này trống lắm, đừng có ngồi dí sát vào nhau."
Nghe thế, Rei bĩu môi rồi lặng lẽ trả lời: "Vâng ạ..."
Cậu lay hoay tại chỗ một hồi lâu, đám dao rựa nhọn hoắc vẫn áp sát hai bên đầu. Có lẽ Rei nên đi sang ghế đối diện, ghế đối diện đã từng có thứ gọi là "ghế" ở đó...
Bỗng người đàn ông ngồi bên cạnh đưa ánh mắt đằng đằng sát khí lia qua cổ Rei. Tay hắn thọt vào trong cái bao làm từ mấy tờ báo vụn. Miệng cạ hai bên răng kêu lách cách như một con thú dại.
Rei sợ quá. Lở như giờ hắn ta điên điên lao tới tấn công cậu thì tiền truy nã của cậu lại tăng lên thì sao?
"À, đại ca từ từ ạ!" Rei cố đổ dầu vào lửa.
Cậu cúi gập người xuống, mặt chạm mặt với cái sàn mục nát bên dưới rồi cố hết sức di chuyển người sang một bên. "Nữa!" Tiếng gã đàn ông kêu lên. "Nữa! Nữa!" Gã kêu liên tục. Đúng là không biết thương người gì hết.
Tiếng kêu chỉ dừng lại khi Rei đến thẳng bên vách của cái ghế, trung tâm của đám đao rựa.
Rei nín thở. Phổi cậu bị ngực trên ép không cho không khí vô. Nhưng tồi tệ nhất là lưng và chân cậu, chỉ mới một phút trôi qua mà chúng đã bắt đầu đưa tín hiệu thống khiếp lên não bộ kiểu "bọn tôi muốn đình công" rồi.
'Giờ sao đây?' Rei cắn chặt răng suy nghĩ. Rồi đột nhiên một tiếng điện thoại vang lên bên túi quần của cậu.
Cậu luồng tay, móc chiếc điện thoại gập ra. Bên trên, dòng chữ "Megumin" với ký hiệu xanh lá của ứng dụng gọi điện hằn bên dưới.
Rei bắt máy:
"À, bắt máy rồi!" Tiếng ông chủ vang bên điện thoại. "Thực ra là nãy tui tính gọi cho Học Đồ mà gọi nhầm sang phía Rei ấy! Chứ bọn tôi bỏ mặc cậu rồi..."
Rei chưa kịp cất tiếng thì ông chủ đã cụp máy. Người gì đâu nói nhanh như gió! Cậu chửi bậy thầm trong đầu, nhưng hình như nó cũng lọt ra khỏi môi cậu. "Chó má!"
"Gì đấy mày?!" Tiếng người đàn ông kia vang lên.
"Dạ... dạ không có gì đâu!"
Xem thêm
Một thanh niên người việt du học ở nước ngoài, trong lúc đang phân vân tìm việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập trên đất lạ quê người thì đã tìm được 1 công việc nhẹ nhàng nhưng lương thì cao khỏi bàn.
Người giữ nhà, công việc là trông coi và sống tại 1 ngôi nhà trong khu rừng. Tại đây bạn sẽ phải phục vụ cho chủ nhà những bữa ăn vào những đêm trăng non của tháng 1, 4,8 và 12. Chỉ làm việc đúng 4 lần trong 1 năm và sống tại căn biệt thự ấy thì cứ mỗi sáu giờ chiều bạn sẽ luôn nhận được 1000 đô ( bao luôn chi phí ăn uống, điện nước, bảo hiểm các thứ vv...)
Tuy nhiên ngôi nhà này lại có những luật lệ nhất định.
Bạn có thể dùng tất cả mọi thứ trong nhà, nhưng không được đụng đến những thùng rựu đỏ dưới tầng hầm.
Mỗi sáng thứ 7 hàng tuần sẽ có 1 cô bé tên Enma từ trại tâm thần đến và nhận bạn là bố, hãy đưa bé gái ấy về viện tâm thần ở thị trấn bên ngoài bìa rừng. ( Lưu ý, Enma chỉ mặc những chiếc váy trăng hoặc váy hoa, nếu bắt gặp cô bé mặc chiếc váy khác thì hãy giữ im lặng và đừng nói cũng đừng tiếp cận cô bé ấy vì nó không phải là Enma. )
Lũ gấu xăm trong rừng rất sợ tiếng ồn hãy hét to nếu bắt gặp chúng. ( Lưu ý nếu gặp con gấu xám trắng thì hãy giữ im lặng và nó sẽ bỏ qua. )
Lũ thiên nga trắng sẽ xuất hiện vào ban ngày và lũ thiên nga đen sẽ ló dạng vào ban đêm. ( Lưu ý nếu bạn gặp thiên nga trắng/đen vào thời điểm đêm/ngày thì hãy chạy đi vì chúng không phải là thiên nga. )
Nếu thấy bất kì cây nấm nào trong rừng thì đừng đụng chạm gì với nó, bởi chúng đều có độc.
Khi nghe thấy tiếng gọi trong rừng thì hãy quay về lại nhà và đừng quan tâm đến nó cho dù nó nói bất cứ thứ gì đi nữa.
Khi thấy những bức tượng gỗ trong rừng hãy quay đầu trở lại ngay lập tức, không được chạm hay lại gần chúng.
Khi thấy những đóm sáng bất thường trong rừng, dù xanh hay đỏ thì chúng cũng chỉ là đom đóm mà thôi.
Nếu thấy con tuần lộc màu đỏ như máu, hãy đứng im và đừng lia mắt khỏi nó.
Phải luôn luôn thắp 6 ngọn đèn tại các trụ quanh nhà trước 6 giờ tối. Phải luôn luôn làm vậy bất kể là ngày nào.
Và khi bạn vô tình phạm phải những điều không nên thì bạn hãy gọi ngay cho các kiểm lâm tại tháp canh trong rừng. ( Lưu ý không kiểm lâm nào có phù hiệu xám hay mặc đồ đen và không có ai đi tuần trước 7 giờ sáng và sau 7 giờ tối. )
Xem thêm
AUTHOR
Vấn đề là nó sẽ không có bối cảnh
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Hành trình của bác khoa đi tìm lại chiếc nokia của mình
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Bác Khoa làm mất chiếc Nokia quý giá và sau nhiều ngày tìm kiếm không có kết quả, bác quyết định hack vào hệ thống viễn thông nhà nước để định vị điện thoại. Sau khi truy cập thành công, bác phát hiện chiếc Nokia đang ở một tiệm cầm đồ.

Bác Khoa ngay lập tức đến tiệm và combat với chủ tiệm, chủ tiệm thừa nhận đã nhận nó từ một người lạ. Bác chuộc lại chiếc Nokia và trở về nhà, cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng đã tìm lại được báu vật của mình
.
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
@khoa use nokia read book: thủ phạm là ai, liệu bác khoa mất chỉ là do vô tình
Xem thêm