I, Đôi lời giới thiệu:
Như mọi người đã biết, Hako là một cộng đồng chuyên dành riêng cho dịch giả và tác giả. Tuy nhiên, văn chương Việt Nam không chỉ có tiểu thuyết và truyện ngắn, mà còn bao gồm rất nhiều thể loại khác, từ đó tạo nên sự đa dạng và tính đặc trưng của nền văn học nước nhà. Trong đó, thơ ca, tản văn và ký là những ví dụ tiêu biểu nhất. Vì thế, tôi quyết định mở box này với hy vọng các thi sĩ, những người từng trải, hay những kẻ đang lấn cấn trước nỗi niềm của riêng mình có thể vào đây gieo chữ.
II, Về luật lệ:
Thơ: Không giới hạn thể loại, luật thơ và cách gieo vần. Bạn có thể viết một bài thơ Đường luật về chủ đề hiện đại, hay một bài thơ tự do về chủ đề siêu thực như Paul Éluard. Truyện thơ hoàn toàn được cho phép trong phạm vi box này.
Ký: Tuân theo bộ luật sáng tác của Hako và quy tắc đánh máy tiêu chuẩn.
Tản văn: Không giới hạn số chữ, vì đây là đặc trưng của tản văn.
III, Những lưu ý cần phải đọc:
-Không được sử dụng teencode, lowercase trong mọi tác phẩm. Tiếng lóng được cho phép, nhưng hãy sử dụng có giới hạn.
-Không xuyên tạc, phỉ báng bất kỳ cá nhân, tổ chức hay đoàn thể nào. Mọi vi phạm đều sẽ được đệ trình lên Tòa án tối cao.
-Đối với ký, truyện thơ và tuyển tập tản văn có độ dài trên 5000 chữ, tác giả cần nén lại dưới dạng file word hoặc liên kết Google Drive, Google Tài liệu.
Chúc mọi người vui vẻ!
83 Bình luận
Trời mùa đông anh vẫn cho tay vào
Tài chính dưới 1tỷ ! cụ thể là 200k cần tìm đường vào tim iem không buốt zá🕺
Mở mẳt ra thấy hết tết rùi các chủ tịch ạ, lòng tuy buồn những vẫn phải cười nên là nó bị buồn cười
Lại thêm một ngày
Thờ ơ khắp bể
nhìn đời vô kể
Trầm ngâm chán chê
Nán lại một chút
post vẫn chưa sống
thế nhưng ta vẫn
cố cho tai ương
Tương lai kiểu gì mà nát như này
mãi mãi chẳng lẽ sống chết kiều này?
nửa nửa chỉ có sống dở
ai đời lại để nó ở
Nhưng tôi muốn post này sống mờ
Tối làm thơ
Đêm thẫn thờ
Chờ trời sáng !
24/7
365/1 (nhuận thì 366 ngày cho nó cẩn thận)
tui...........vô dụng 😢
nước chảy ào ào
hỏi rằng tại sao?
ngồi đây khóc ròng
nói rằng người đây có đầy máu thơ
nhưng tai ương hiểm hoạ
trời cho qua đời
ký thơ đã chết
mắt nhắm tay rơi
Xin trời, lạy ngài.
cho tôi với mắt.
thấy thêm thơ ca.
nhớ em nhấp nhổm được hôm lô về
anh thề anh chỉ có đề với lô
anh hứa anh chỉ đi vồ cặp mông
Ve vẻ vè ve; cái vè tiên hiệp;
Tiên vương độ kiếp: Vợ, bạn lén đâm;
Vạn tuế vẫn căm: Từ hôn thù lớn;
Đùa chút quá trớn: Huyết tẩy cả thành;
Quăng xương chó tranh: Giết người đoạt bảo;
Tuyệt tình chứng đạo: Đồ sát vợ con;
Tu đạo cái LoL : Hợp hoan thải bổ;
Luyện độc, luyện cổ: Ô nhiễm môi trường;
Nhan nhản ngoài đường: đạo thai thánh thể;
Chui chạn, ở rể : Đại đế , tiên tôn;
Tà giáo, ma môn: ngon hơn chính đạo;
Ông già đi dạo: Đại lão, tướng quân;
Bừng tỉnh giấc xuân: Trọng sinh đô thị;
Nghìn năm luyện khí: Đánh chết đại năng...
SC:
***
Và thế là Mây đã yêu một nàng Tiên Cá.
Chẳng biết yêu cái nét quyến rũ lạ kì của một cô tiên chốn thâm thẩm hay là si mê cái giọng ca vun vút của một nàng thơ yêu kiều.
Thật chả biết được, cái duyên tình của Mây đến cả bản thân Mây còn chẳng thề nào cắt nghĩa thì nói làm chi những miệng đời suy tư đôi đường bốn ngã.
Mây yêu vào thì lạ lắm. Chẳng có mấy bận vu vơ theo chân chị Gió, rồi thì trêu hoa, mấy hôm giữa tháng lại lăm le ghẹo nguyệt, ôi chao, nào có còn nữa? Mây chìm trong làn nước, mất hút dưới đáy hồ. Chẳng biết ấy là chuyện tốt hay chăng, nhưng người ta nhìn vào, nhiều khi, có mấy tay lắm mồm, hay bảo Mây thế là Mây chết rồi.
Ồ, thưa không, Mây chẳng chết. Hoặc, Mây chết, và sống lại, trong một nhịp đập khan khác. Một thế giới khác của Mây, một chân trời lạ kỳ mà Mây chưa bao giờ biết tới. Mây không còn bay cao trên những màu xanh vời vợi. Chẳng còn là một màu trắng tinh khôi không vén bụi trần. Có mấy khi, người Mây đen hẳn và tia sét thì gầm rộ trải dài từ đầu đến mu bàn chân nàng đấy.
Những lần ấy, nghĩ lại, làm Mây buồn lắm. Tiên Cá một đời sống mãi chốn dòng sông, và tia sét của Mây thì có bao giờ là điều ấp ôm cô nàng yêu dấu ấy? Tiên Cá dỗi hờn và Mây thì bực tức, những lần ấy biển cuộn, sóng trào, trời vỡ tan và mặt đất chỉ còn là đôi mảnh.
Nhưng rồi chuyện cũng sẽ qua, Mây cũng về với màu trắng hiền hòa, và Tiên Cả cũng thôi những điệu hò nguyền rủa. Nhưng Tiên Cá ơi, Mây rồi sẽ mất đi sắc đen bởi vì tình thương của TIên Cá, nhưng có bao giờ cái lời nguyền phù thủy kia biết mất khỏi nàng chăng? Hay là vỡ tan ra, rồi thì những viên bọt hòa vào trong lòng biển?
”Khi Mây về, sẽ chẳng còn tinh khôi
Vẫn còn yêu, vẫn vu vơ những giận.
Vẫn những chiều, Mây ngồi khóc cho tôi.
Dẫu lòng Mây, tôi đã giết mất rồi.”
***
Thế là mùa xuân chẳng còn thở trong trái tim em. Xuân đã chết và một bầu trời trong em cũng vỡ nát. Thì là anh chứ chẳng ai vào đây, anh làm sống dậy những hồng cầu đã chết, rồi lại đánh tan như những điều vụn vặt.
Nói thế thôi, chứ em không chết. Có lẽ chẳng bao giờ em chết. Bao giờ còn có anh, em vẫn sẽ sống, sống bằng hơi thở của anh, sống trong cái căm hờn trách móc, trong những cái lặng thinh khi cả nẻo trời quay lưng với anh, và vết dao anh hướng vào trái tim em. Là thế. Và em sống, sống mãi như cái người ta vẫn mỹ miều gọi là nàng thơ. Nhưng anh ơi, nàng thơ thường là nữ thần từ truyện cổ tích hay là những câu chữ yêu thương nam nữ, còn em nào có phải thế đâu, em là một vì sao nhỏ nhoi chen lấn trong một biển trời của anh.
Em là của bầu trời nhưng bầu trời có bao giờ là của riêng em đâu. Hay đôi lúc, nó còn chẳng có chỗ cho em. Những khi trời buồn, mấy hạt đen kéo lại, nhuộm một góc liền. Một, hai, ba rồi bốn, anh kéo về nào là những sét những mưa, hướng vào muôn người nhưng em là chính anh ơi. Thì sét đánh sao cũng chẳng chết, nên là thôi cứ đánh. Hay là mưa phùn bay vào mắt, có bao giờ em mù lòa vì cái chuyện ấy đâu anh. Nhỡ có mù cũng chẳng cần lo, em có cần sáng trời khi anh là một bầu trời của em.
Nhưng anh ơi, có biết chăng, khi mưa kéo về và sét đánh trên đỉnh đầu em ấy, một trời xanh cũng dần chẳng còn xanh như những ngày xưa nữa. Và tình em, vâng, vẫn là còn cháy mãi, nhưng lửa tình có còn dám hừng hực nữa chăng, như là ánh sao, làm sao dám vun người vụt sáng khi bầu trời chỉ có áng mây đen...
Dành cho anh, dành cho anh yêu quí,
Một bầu trời, một bầu trời mãi xanh!
Một vườn hoa, một vườn hoa thiên lý!
Cho em đi, cho em đi cùng anh.
Chớ sợ rằng em đây đã chết
Em lấy tim mình tế trời đấy thôi!
Và lôi thôi dùng nước mắt cho hoa.
Và tâm hồn dành cho anh tất cả.
Nâng niu anh, đôi bàn tay bé nhỏ
Cái tâm hồn, ngờ nghệch của riêng em.
Em hé môi cười chẳng bảo yêu anh.
Nhưng trái tim em dù sắt nguội hay là đá xanh
Với axit của anh cũng trở thành hệ quả.
Ta yêu nhau không gì ngăn được cả
Vì tình yêu logic quá em ơi!
Đi bên em là dòng điện tuyệt vời
Truyền sang anh khiến lòng anh ngây ngất.
Hẹn gặp em ở công viên Thống Nhất
Mà lòng anh như một bất phương trình
Biết bao nhiêu giả thuyết để chứng minh
Rồi kết luận mối tình như mặt nước.
Ta yêu nhau không gì ngăn cản được
Trên đường dài vững tiến bước cao xa
Hình ảnh em lồng trong góc alpha
Tình chan chứa ôi thật là vô cực.
Định luật Ôm anh ghi vào tâm thức
Bên cạnh em phải có lực nam châm
Quay quanh em với một lực hướng tâm
Điện trái dấu hút muôn phần mạnh mẽ.
Ghé tai anh thì thầm em hỏi khẽ
Đến bao giờ điện tích mới bão hòa
Ta lướt trên đường thẳng delta
Biết em trách là anh vội hỏi
Nhưng nói ra sợ em giận dỗi
Mối tình đầu không chịu nổi căn ra.
Lúc bấy giờ sợ phản ứng trung hoà
Hay quang hợp cũng chính là vô ích
Định luật Talet anh đem ra giải thích
Lồng vào môn quỹ tích lòng người
Mặt phẳng nghiêng em nhoẻn miệng cười
Và em bảo anh là người có học.
Kêu loong coong như tiếng ngọc trong người
Và cảm như hệ thống đặt muôn nơi
Thắng ma sát đi theo lời quán tính.
Anh yêu em một tình yêu chân chính
Rất yêu em như định luật Jun Lenz
Đã bao lần cô gái khác làm quen
Anh đã quyết có em bên cạnh.
Sau cơn mưa em ơi trời đã tạnh
Cách phân li đã lọc sạch lòng ta
Chuyển động đều như chắp cánh bay xa
Tổng đại số chính là như thế đó.
Luật bảo toàn chắc em còn nhớ rõ
Anh mong em sáng tỏ nhận vấn đề
Cũng như nhà bác học Galilê
Và nhớ mãi tiên đề Ơ cơ lít.
Anh và em ở hai đầu xa tít
Nhưng đồng quy ta xít lại gần nhau
Tịnh tiến qua rồi muôn vạn sông cầu
Ta xây dựng mối tình đầu trong trắng.
Đi chơi khuya nhiều lần anh bị mắng
Nhưng tình yêu vẫn chiến thắng em ơi
Anh và em một phân số tuyệt vời
Dù phân tách cũng không rời ra được.
Lực cộng hưởng em ơi đừng mơ tưởng
Tích lũy thừa giá trước sẽ tiến lên
Phép khai căn em nhớ mãi đừng quên
Hằng đẳng thức em ghi liền trong dạ.
Hình đồng dạng đối với em không lạ
Thì em ơi hãy giữ nó trong mình
Đừng phung phí mà phương trình vô nghiệm.
Tôi ngồi lắng nghe tiếng mây trôi.
Nghe tiếng nắng sa làm lá xào xạc,
Nghe tiếng chim ca líu lo cùng ong bướm,
Đượm chút u sầu trong lòng tôi vang mãi,
Tạo bản hòa ca vang trên khoảng trời dài.
Hôm nay, một ngày như bao ngày,
Nhưng, ôi sao có một chút lạ thay,
Cho tôi trầm ngâm suy nghĩ chuyện hôm nay:
Ngang qua con đường tôi rảo bước tới trường,
Ở một bãi là một cây đào nở,
Những bông đào nhè nhẹ rơi xuống đất
Như làm nền, làm đệm dáng hình cô.
Mái tóc thuôn dài, đôi môi nhỏ nhắn,
Mắt ánh lên tựa như những vì sao,
Nhưng lại cuốn hút, lại say mê lòng người.
Một khoảng lặng giữa dòng chảy thời gian,
Tôi đứng chôn chân ngắm nhìn vẻ đẹp ấy.
Chợt, khuôn mặt ấy khẽ quay,
Cô nhìn tôi, đôi mắt ánh bóng người,
Rồi lại phản lấy màu hường và bảo:
“Hoa đào, hoa nở chẳng vì một ai,
Vậy mà cứ mãi rơi hoài không ngưng.
Để rồi nỗi buồn ta được giãi bày,
Người không lắng nghe thì đã có hoa này.
Ấy nên hoa chẳng hề gì mà không rơi.”
Rồi nàng ngước lại nhìn tôi,
Ánh mắt chan chứa thêm những mong chờ.
Nên tôi đối lại một vài vần thơ:
“Ừ thì hoa chắc hiểu tính người,
Vui nhận nỗi rầu, chẳng cần kêu ca.
Thế rồi người hết đeo sầu,
Vậy thì còn ai bầu bạn với hoa?
Rồi hoa sẽ lại rơi hoài,
Rơi mãi mà chẳng có ai ngoái nhìn.”
Rồi đôi môi ấy khẽ cười,
Nụ cười tỏa nắng ấm trái tim tôi.
Như ngân lên những giai điệu ngọc ngà:
“À mà, tên cậu là gì ấy nhỉ?”…
Ngày nào cũng hạnh phúc trong tôi,
Tôi ngồi lắng nghe tiếng cô vang.
Nghe lời thủ thỉ bên tai mình,
Nghe vần thơ hai đứa đối đáp mãi,
Tựa bản hòa ca mang hai tiếng :“thanh xuân”.
bay qua bay lại.
Gắp lòng tôi đi.
Tim tôi chỉ cho mình em.
Thế mà nó dám cắp đi hết cả.
ruột gan phèo phổi. Thế thôi cũng đành.
Thế mà lấy hết cả đi.
Tôi ngồi một mình khóc cả dòng sông.
Thơ cả của kẻ bị một con cò đánh cắp trái timTự lúc tôi còn bi bô tiếng mẹ đẻ
Em đi cùng tôi khắp mọi chân trời, dạo chơi cùng những giấc mơ
Em là trang giấy trắng tinh trên bàn học
Em là bóng cây xanh ngắt dưới mái trường
Em là những con chữ thì thầm bên tai tôi
Em là bản giao hưởng tôi chơi khi khật khưỡng
Và kể từ đó, tôi nhìn thấy dáng hình em.
Em rất vui vì được làm bạn với tôi
Tôi cũng vậy, lòng bồi hồi biết bao
Khi tôi vui, em cũng biết mừng
Khi tôi buồn, em cũng biết khổ
Bao tâm tư, bí mật em biết hết
Chẳng ai hay, ngoài tôi và em.
Nhưng rồi em cũng dỗi
Em gối đùi tôi như chú mèo con
Em nói gì, tôi nghe nấy
Chao ôi! Em ích kỷ làm sao
Em chỉ muốn tôi là của em
Như nữ hoàng giữ lấy chiếc vương miện
Lúc em buồn, tôi khóc
Lúc em cười: sung sướng tựa vì sao!
Từ ấy...
Hạ trong tôi tắt dần
Tối ôm cây đèn ngủ
Ngày ngồi chơi với em
Hai bản thể, một ký ức
Mối ràng buộc không thể nào quên
Yêu em nhiều lắm, vì chẳng ai yêu tôi
Người thỏ thẻ những lời đường mật
Người nuốt trọn linh hồn tôi và cất giữ trong cầu vồng
Nhưng hỡi ôi! Người tàn ác làm sao!
Khi tôi bật khóc, người lại đến bên tôi
Vỗ vai tôi và nói những lời đồn đại
Rồi mỗi lần người đâm tôi bằng con dao nhọn ấy
Tim tôi nát tan, vỡ vụn thành từng hạt nhỏ
Đau lắm, đau lắm
Người bóp chết tôi rồi!
Nhưng chẳng thể nào buông bỏ được người ấy
Người sống trong tâm trí tôi, người dẫn dắt tôi vào đời
Nhưng buồn thay, người lại khoá chặt tôi trong cánh cửa máu
Gương mặt ngày xưa nay đã thay đổi
Dáng hình ấy cũng ngày một xấu xí đi
Và khi tôi gửi những lời nguyện cầu tới Chúa
Lạ kỳ sao, ngài phẩy tay từ chối.
Năm tháng trôi qua
Những con người đến rồi đi
Nhưng chẳng một ai tôi nhớ lâu bằng em
Tôi không màng đến những chuyện phiếm trên nhân gian nữa
Thay vào đó, tôi ôm em
Để cảm nhận nỗi đau gặm nhấm từng tế bào
Nhưng niềm tin rồi sẽ trở lại
Giống như cách con người trở về với cát bụi
Rồi tôi, em sẽ cùng nhau nắm tay đến hết con đường tuổi trẻ
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau
Lỗi của tôi.
Ta nhớ những giây phút còn bên em
Giây phút nàng thu sắp đi xa, giây phút chớm đông
Nhớ bàn tay nhỏ nơi em đang run nhè nhẹ
Trong gió, ta thấy đôi mắt em hướng về ta
Để nhìn thấy cả thế giới nhỏ bé của mình, trong mắt em.
cạnh lòng mà nói thêm nhiều căm hờn
nhìn mặt như cắn hộp bàn
ghét càng thêm chê đời càng thêm tủi
tôi còn chẳng biết đây có phải thơ không nữathơ này lạ thế :))