I, Đôi lời giới thiệu:
Như mọi người đã biết, Hako là một cộng đồng chuyên dành riêng cho dịch giả và tác giả. Tuy nhiên, văn chương Việt Nam không chỉ có tiểu thuyết và truyện ngắn, mà còn bao gồm rất nhiều thể loại khác, từ đó tạo nên sự đa dạng và tính đặc trưng của nền văn học nước nhà. Trong đó, thơ ca, tản văn và ký là những ví dụ tiêu biểu nhất. Vì thế, tôi quyết định mở box này với hy vọng các thi sĩ, những người từng trải, hay những kẻ đang lấn cấn trước nỗi niềm của riêng mình có thể vào đây gieo chữ.
II, Về luật lệ:
Thơ: Không giới hạn thể loại, luật thơ và cách gieo vần. Bạn có thể viết một bài thơ Đường luật về chủ đề hiện đại, hay một bài thơ tự do về chủ đề siêu thực như Paul Éluard. Truyện thơ hoàn toàn được cho phép trong phạm vi box này.
Ký: Tuân theo bộ luật sáng tác của Hako và quy tắc đánh máy tiêu chuẩn.
Tản văn: Không giới hạn số chữ, vì đây là đặc trưng của tản văn.
III, Những lưu ý cần phải đọc:
-Không được sử dụng teencode, lowercase trong mọi tác phẩm. Tiếng lóng được cho phép, nhưng hãy sử dụng có giới hạn.
-Không xuyên tạc, phỉ báng bất kỳ cá nhân, tổ chức hay đoàn thể nào. Mọi vi phạm đều sẽ được đệ trình lên Tòa án tối cao.
-Đối với ký, truyện thơ và tuyển tập tản văn có độ dài trên 5000 chữ, tác giả cần nén lại dưới dạng file word hoặc liên kết Google Drive, Google Tài liệu.
Chúc mọi người vui vẻ!
83 Bình luận
***
Và thế là Mây đã yêu một nàng Tiên Cá.
Chẳng biết yêu cái nét quyến rũ lạ kì của một cô tiên chốn thâm thẩm hay là si mê cái giọng ca vun vút của một nàng thơ yêu kiều.
Thật chả biết được, cái duyên tình của Mây đến cả bản thân Mây còn chẳng thề nào cắt nghĩa thì nói làm chi những miệng đời suy tư đôi đường bốn ngã.
Mây yêu vào thì lạ lắm. Chẳng có mấy bận vu vơ theo chân chị Gió, rồi thì trêu hoa, mấy hôm giữa tháng lại lăm le ghẹo nguyệt, ôi chao, nào có còn nữa? Mây chìm trong làn nước, mất hút dưới đáy hồ. Chẳng biết ấy là chuyện tốt hay chăng, nhưng người ta nhìn vào, nhiều khi, có mấy tay lắm mồm, hay bảo Mây thế là Mây chết rồi.
Ồ, thưa không, Mây chẳng chết. Hoặc, Mây chết, và sống lại, trong một nhịp đập khan khác. Một thế giới khác của Mây, một chân trời lạ kỳ mà Mây chưa bao giờ biết tới. Mây không còn bay cao trên những màu xanh vời vợi. Chẳng còn là một màu trắng tinh khôi không vén bụi trần. Có mấy khi, người Mây đen hẳn và tia sét thì gầm rộ trải dài từ đầu đến mu bàn chân nàng đấy.
Những lần ấy, nghĩ lại, làm Mây buồn lắm. Tiên Cá một đời sống mãi chốn dòng sông, và tia sét của Mây thì có bao giờ là điều ấp ôm cô nàng yêu dấu ấy? Tiên Cá dỗi hờn và Mây thì bực tức, những lần ấy biển cuộn, sóng trào, trời vỡ tan và mặt đất chỉ còn là đôi mảnh.
Nhưng rồi chuyện cũng sẽ qua, Mây cũng về với màu trắng hiền hòa, và Tiên Cả cũng thôi những điệu hò nguyền rủa. Nhưng Tiên Cá ơi, Mây rồi sẽ mất đi sắc đen bởi vì tình thương của TIên Cá, nhưng có bao giờ cái lời nguyền phù thủy kia biết mất khỏi nàng chăng? Hay là vỡ tan ra, rồi thì những viên bọt hòa vào trong lòng biển?
”Khi Mây về, sẽ chẳng còn tinh khôi
Vẫn còn yêu, vẫn vu vơ những giận.
Vẫn những chiều, Mây ngồi khóc cho tôi.
Dẫu lòng Mây, tôi đã giết mất rồi.”
***
Thế là mùa xuân chẳng còn thở trong trái tim em. Xuân đã chết và một bầu trời trong em cũng vỡ nát. Thì là anh chứ chẳng ai vào đây, anh làm sống dậy những hồng cầu đã chết, rồi lại đánh tan như những điều vụn vặt.
Nói thế thôi, chứ em không chết. Có lẽ chẳng bao giờ em chết. Bao giờ còn có anh, em vẫn sẽ sống, sống bằng hơi thở của anh, sống trong cái căm hờn trách móc, trong những cái lặng thinh khi cả nẻo trời quay lưng với anh, và vết dao anh hướng vào trái tim em. Là thế. Và em sống, sống mãi như cái người ta vẫn mỹ miều gọi là nàng thơ. Nhưng anh ơi, nàng thơ thường là nữ thần từ truyện cổ tích hay là những câu chữ yêu thương nam nữ, còn em nào có phải thế đâu, em là một vì sao nhỏ nhoi chen lấn trong một biển trời của anh.
Em là của bầu trời nhưng bầu trời có bao giờ là của riêng em đâu. Hay đôi lúc, nó còn chẳng có chỗ cho em. Những khi trời buồn, mấy hạt đen kéo lại, nhuộm một góc liền. Một, hai, ba rồi bốn, anh kéo về nào là những sét những mưa, hướng vào muôn người nhưng em là chính anh ơi. Thì sét đánh sao cũng chẳng chết, nên là thôi cứ đánh. Hay là mưa phùn bay vào mắt, có bao giờ em mù lòa vì cái chuyện ấy đâu anh. Nhỡ có mù cũng chẳng cần lo, em có cần sáng trời khi anh là một bầu trời của em.
Nhưng anh ơi, có biết chăng, khi mưa kéo về và sét đánh trên đỉnh đầu em ấy, một trời xanh cũng dần chẳng còn xanh như những ngày xưa nữa. Và tình em, vâng, vẫn là còn cháy mãi, nhưng lửa tình có còn dám hừng hực nữa chăng, như là ánh sao, làm sao dám vun người vụt sáng khi bầu trời chỉ có áng mây đen...
Dành cho anh, dành cho anh yêu quí,
Một bầu trời, một bầu trời mãi xanh!
Một vườn hoa, một vườn hoa thiên lý!
Cho em đi, cho em đi cùng anh.
Chớ sợ rằng em đây đã chết
Em lấy tim mình tế trời đấy thôi!
Và lôi thôi dùng nước mắt cho hoa.
Và tâm hồn dành cho anh tất cả.
Nâng niu anh, đôi bàn tay bé nhỏ
Cái tâm hồn, ngờ nghệch của riêng em.
Hót vang xa cùng tiếng pháo hồng
Gửi năm mới tới cho mọi nhà
Chúc nhà nhà an khang thịnh vượng
Nay bé cùng mẹ ra chợ sắm xuân
Sắm khoanh giò lại sắm con gà
Sắm bánh chưng thêm mớ rau muống
Sắm cho bé một bộ áo mới
Đem lộc về thờ cúng tổ tiên
Ba nén nhang gửi tới các cụ
Chúc gió xuân thổi bay bụi bặm
Chúc đất này đất lành chim đậu
Chúc nước đọng chảy ra biển lớn
Chúc lửa lớn đốt trụi tà ma
Chúc cho thật thà và khoan dung
Chúc cho trí tuệ và thấu hiểu
Chúc cho can đảm và sáng suốt
Chúc thế gian sinh tử vô hối
Chúc nhà nhà thấu được yêu thương
Chúc người người tâm an biển lặng
Chúc cho bạn thật tâm mỉm cười
Bóng đêm tĩnh mịch
Mỏi mắt trông chờ
Một bình minh mới
Qua ngày qua ngày
Tối lặng tâm can
Lại chờ lại chờ
Chờ tới bao giờ?
Bước một bước
Thịt rách máu chảy
Bước hai bước
Xương nát thịt tan
Lồng ngực ta
Trái tim cháy bỏng
Ngọn lửa hồng
Toả sáng rạng đông
Mở mắt ra
Một bình minh mới.
Tôi mang đem giấu bóng hình yêu em
Em ơi tình tôi lắm lem
Như một đứa trẻ tôi đem bên đời
Em ơi, nỗi buồn chơi vơi
Tình tôi ở đó em ơi đâu rồi?
lòng lại chút gượm buồn.
Tỏa sáng rồi dập tắt,
hệt quy tắc hiển nhiên.
Chim sẻ hót líu lo
Ta nặn đất thật to
Cùng xây lâu đài nhỏ
Khu ta không sân cỏ
Đá bóng nền gạch đỏ
Lấy cục đá thật to
Làm cái gôn nho nhỏ
Ta đẽo cù ta quay
Cù quay mãi ko dừng
Ta nhớ ngày ta bé
Nhớ cuộc vui ko ngừng.
Đường dài, chiếc xe mải cuốn đi
Mặc cho hành khách ngồi lầm lì
Lao tới, vô cảm và im lặng
Khung cảnh cứ đến rồi lại đi
Buồn bực, có người chẳng nói gì
Mệt mỏi, có người đã thiếp đi
Cầm tù, có người vẫn vui vẻ
Cười đùa, vô tư chẳng có gì
Việt Quang
Hỗ trợ: Minh Bình.
Việt Quang là tên tôi dùng khi viết thơ.
nhìn qua ô cửa sổ.
Tay cầm ly nhạc phổ,
người tặng người bó hoa.
Bổng cơn gió lẹ phả, vuốt nhẹ làm tóc ta.
Cảnh đẹp tựa giấc mơ, làm tim này bỏ ngỏ.
Tựa tôi này mất hướng, cạnh tôi là hướng dương.
"Tôi yêu bầu trời sao!", nói ra lại thật dễ.
Nhưng lại không hề dễ để kể lời "yêu em".
Mong khoảnh khắc ngừng trôi, lời khát vọng vô nghĩa.
Tôi lời nguyền bất tử, hiểu ý nghĩa tình yêu?
Liệu nó có phải là một đêm không ngủ của những người đã làm việc từ sáng đến đêm, cái khoảng thời gian mà họ tự cho nó là tự do và thoải mái nhất?
Hay nó là những buổi nhậu hăng say diễn ra gần như hằng ngày, sự tồn tại không thể thiếu đối với một vài con người? Nhưng nói thật thì tôi cũng không nghĩ việc này sẽ giúp con người hạnh phúc, đối với tôi, bia rượu cũng như là ma túy vậy, thứ mà tôi sẽ không bao giờ đụng vào.
Sự gắn bó, mật thiết, gắn liền với đời sống vật chất và tinh thần của họ, vậy tại sao khi tôi hỏi, họ lại từ chối và cho rằng nó không phải hạnh phúc? Vậy tại sao... Họ lại sống như thể đang phụ thuộc vào nó?
Tôi đưa mắt nhìn xuống lon bia đang cầm trên tay. Mỗi ngày một lon là giới hạn từ lâu mà tôi đặt ra cho nó. Vậy tôi có đang sống hạnh phúc với nó không...? Có lẽ là... Không.
Vậy hạnh phúc là gì nhỉ?
Đèn đường đã tắt hết, không một ánh sáng nào trước cửa nhà tôi như thể nó đang bị vũ trụ nuốt chửng vậy. Vẫn thế, đồng hồ vẫn chỉ 23 giờ và 00 phút như mọi ngày, cây bút của tôi vẫn đang loáy hoáy giải bài phường trình sóng mà cô giao. Mẹ tôi vẫn như mọi ngày, đi đánh bài vẫn chưa về, tôi thậm chí sẽ thấy lạ nếu bà về trước giờ này. Vậy liệu mẹ có hạnh phúc với nó không. Mẹ tôi rất vui khi đánh bài thắng, những nếp nhăn trến khoé mắt hiện ra rất rõ ràng khi bà cười. Liệu mẹ tôi có hạnh phúc với nó không?
Nếu vậy thì tại sao, mẹ lại khóc?
Hay có khi nào nó là khoảnh khắc tôi bật cười với lũ bạn khi ho sặc sụa lúc thử điếu thuốc đầu tiên? Nhưng, chị tôi đã khóc.
"Thành công là con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc."
Đó là điều mà bố luôn dạy cho tôi từ khi còn nhỏ. Một người thành đạt trong công việc và sự nghiệp, luôn giúp nhà tôi là một trong những nhà giàu nhất phố mặc cho sự tiêu pha của thành viên trong gia đình. Vậy liệu tôi có đang hạnh phúc khi đang thành công trong học tập không? Nhìn những nét chữ nguệch ngoạc mà tôi dùng để giải bài Lý, tôi đoán là không.
"Phải cậu nên chết đi thì hơn. Đồ rác rưởi." Đôi môi đỏ mỏng khẽ nói lên những lời nói ấy. Cậu ngồi trên bàn, mặt đối mặt với tôi. Đôi mắt nâu long lanh như những viên ngọc bích. Mái tóc cậu đen nhánh, dài và mượt mà như một dòng sông được chiếu sáng trong đêm trăng. Ánh bình minh như thể được cậu hút vào để tô điểm lên những phần sắc nét trên khuôn mặt vậy.
Mẹ tôi từng nói, yêu cũng là một con đường dẫn tới hạnh phúc. Tôi đưa tay lên vuốt má cậu, mềm mại thật.
"Tớ yêu cậu."
"Tớ cũng yêu cậu." Cậu mỉm cười hạnh phúc khi nói.
"Nhưng sao tớ lại không hạnh phúc?"
"Cô biết về hoàn cảnh gia đình em nên số tiền 100 ngàn không đóng cũng được. Nhưng em nên tham gia sự kiện này với các bạn. Cô tin rằng các bạn sẽ hạnh phúc nếu em tham gia và ngược lại." Cô giáo mỉm cười khi nói với tôi câu nói ấy. Ngay lúc nãy tôi đã được gọi ra khi từ chối một lời đề nghị về hoạt động lớp.
Tôi liếc qua bên phải, nhìn chiếc lịch trình dày đặc của mình nếu phải chấp nhận nó. "Không, nó không làm em hạnh phúc."
Vậy nếu tôi thử sống như một tên ăn chơi thì sao nhỉ? Với thằng một điếu thuốc lá cũng chưa bao giờ cầm vào như tôi thì nó khá là hoang đường. Tôi không nghĩ mình sẽ hạnh phúc với nó.
Vậy còn với động vật thì sao nhỉ?
Nằm trên bãi có xanh tươi mát rười rượi, tôi nhẹ nhàng thưởng thức khung cảnh yên bình này. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống như thể đang muốn cứu rỗi linh hồn tôi. Tôi liếc nhìn qua bên trái, mộ con sư tử đang ăn xác của một con tinh tinh, nó nhìn tôi rồi dùng chân xé một mảnh thịt đưa cho tôi ăn. Tôi thì không nghĩ mình thích làm tổn thương người khác lắm. Tôi nghĩ mình thậm chí còn không dám làm tổn thương một con gà... Vậy còn những động vật như hươu, thỏ, chuột,... thì sao nhỉ? Nghĩ lại, tôi cũng không nghĩ mình thích cuộc sống bị rượt đuổi.
"Quả nhiên là thịt chó vẫn ngon hơn thịt mèo."
Mà tại sao mẹ mình vẫn chưa về ấy nhỉ?
Bỗng trong một khắc chao đao giữa trời
Hồn này ta để muôn nơi
Thân này lại chiếc lá rơi vô tình.
Đợi vào một ánh bình minh...
Khí trời nuôi dưỡng dung nhan,
để trong một khắc mua vui mắt này.
Hỏi đất trời rộng lớn, ai làm chủ đời mình?