Vua trò chơi
Shino Không có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Bất ngờ

0 Bình luận - Độ dài: 2,171 từ - Cập nhật:

"May quá! Nay được chung đội với Saichi rồi."

Vừa bấm vào nút bắt đầu trận, một cái tên quen thuộc ngay lập tức hiện lên trước mắt tôi. Đó là người bạn tôi quen qua liên chiến mệnh, Saichi - một con quái vật thực sự. Vì cùng nằm trong bảng xếp hạng Nhật Bản nên chúng tôi khá thường xuyên gặp nhau, lúc thì làm đồng đội nhưng phần lớn là kẻ thù. 

Phải nói thật là tôi rất ngại đối đầu với thằng này, nó có những bước xử lý rất dị mà tôi không thể nào đoán được. Đặc biệt là khi được đi rừng, Saichi như biến thành một con thú săn mồi, sẵn sàng nhảy vào và hạ gục chủ lực đội bạn chỉ với một sơ hở nhỏ nhất. Ngoài kỹ năng cá nhân, thằng này còn có khả năng điều phối trận đấu tốt đến đáng kinh ngạc. Mỗi lần đối đầu với nó, tôi và đồng đội lại như rơi vào một mê cung không lối thoát, nơi toàn bộ con đường dẫn đến chiến thắng đều bị bịt kín. Kết quả là hầu hết các trận đấu với Saichi thường là đội tôi bại trận tức tưởi, hoặc dù có thắng thì cũng phải trầy da tróc vẩy, bảo sao thằng này hiện đang hạng 3 máy chủ Nhật Bản.

Và vì thường xuyên gặp nhau, chúng tôi cũng thường xuyên trao đổi tin nhắn qua mục trò chuyện của liên chiến mệnh và phát hiện ra rằng hai thằng cùng tuổi. Đã từng có mấy lần tôi định xin line thằng đó để tiện trong việc rủ đánh chung mà nghĩ lại, gặp nhau ngẫu nhiên như hiện tại không phải thú vị hơn sao?

"Nay mày có vẻ lụt trình rồi nhỉ Saichi, cầm cái con tướng mạnh nhất nhân loại mà để đội bạn tràn sang cướp rừng liên tục, đã thế còn không hỗ trợ được các đường khác nữa chứ."

"Im đi! Đi đường trên mà không biết canh rừng hộ tao còn ở đấy mà lải nhải."

"Ít ra tao vẫn hạ được đường trên đội bạn mấy lần trong những lần đấu trực diện, thằng chưa ăn nổi mạng nào thì câm miệng mà chơi đi."

"Mày cứ chờ đấy, xong trận tao sẽ tiếp mày sau."

Kết thúc trận đấu đó, đội tôi thắng khá "dễ dàng" và Saichi dành được danh hiệu MVP - danh hiệu người chơi xuất sắc nhất trận.

"Nằm xuống liên tục mà vẫn được MVP, đúng giờ cơ chế chấm điểm của game lỗi nặng thật."

"Cái thằng bị hạ gục trước giao tranh thì câm miệng vào đi, không nhờ tao đẩy căn cứ lén thì có mà giờ vẫn lải nhải được."

Mối quan hệ của tôi và thằng đó vẫn như vậy, tuy chưa từng gặp nhau ngoài đời cũng như chả biết gì về nhau nhưng vẫn có thể thoải mái trò chuyện và chửi nhau các kiểu, con trai là vậy đó.

"Mà đến giờ tao vẫn chưa tìm được đồng đội để lập đội chiến giải mùa hè nữa, cái trường gì mà chả thấy mống nào chơi liên chiến mệnh cả."

"Với cái tính của mày thì chắc chỉ đi ngó qua vài lớp xong lại về than thở đây mà. À mà chắc gì mày thuộc đường trong trường để mà còn đi tìm, đến trong game còn mù đường cơ mà."

Cái thằng chết tiệt, tao mà gặp mày ngoài đời là mày chết với tao.

Tôi vẫn thường hay kể cho nó về cuộc sống hàng ngày của tôi và ngược lại, nó cũng vậy. Thằng đó nói trên lớp nó không nói chuyện với bạn bè nhiều, lại còn kiệm lời các thứ nữa. Chả có thằng nào kiệm lời mà nói mình kiệm lời đâu bạn ơi, đã thế còn chửi tôi suốt ngày trong game nữa chứ, có chó mới tin.

Mà nhắc mới nhớ, liệu Saichi có học cùng trường với mình không nhỉ? Tuy trò chuyện cũng đã lâu nhưng chúng tôi chẳng bao giờ nói rõ các thông tin cá nhân của nhau, tự nhiên tò mò về danh tính thằng này ghê.

"Ê mà mày đang học trường nào vậy?"

"Đầu đập vào đâu hay sao mà tự nhiên đi hỏi tao học trường gì?"

"Chỉ là tò mò thôi, biết đâu hai đứa học cùng trường thì sao."

"Để làm gì? Lỡ đâu cùng thật thì mai mày hẹn tao ra cổng trường đánh nhau à?"

Thằng này điều đầu tiên nếu tôi gặp nó ngoài đời chắc chắn sẽ là đấm cho nó vài phát.

"Rồi giờ mày có nói không thì bảo?"

"Rồi rồi tao nói là được chứ gì. Cao trung Naga được chưa, đúng nhiều lời."

"Cao trung Naga?"

Trong phút chốc gương mặt tôi đông cứng lại.

"Mày học cao trung Naga?"

"Mày lặp lại hai lần rồi đấy? Nhìn kiểu này chắc còn chẳng biết cao trung Naga là ở đâu nữa chứ gì? đúng mù đường có khác."

"Không phải tại vì… tao cũng học cao trung Naga."

Những dòng tin nhắn đang nhập dở của Saichi ngay lập tức dừng lại.

"Mày? Cũng học cao trung Naga?"

"Đúng rồi, tao lớp A. Còn mày?"

"Tao lớp S."

Nghe vậy, Khuôn mặt tôi không giấu nổi sự bất ngờ. Lớp S là lớp chuyên của trường tôi, chỉ dành cho những học sinh xuất sắc. Đã có lúc tôi tưởng cậu ta cũng chỉ thuộc dạng nghiện game như tôi mà ai dè, không ngờ Saichi lại giỏi giấu nghề như vậy.

Mà khoan, sao giờ tôi lại phải quan tâm đến điều đó cơ chứ? Thằng đó học cao trung Naga tức là...

"Mày, mai rảnh không, gặp nhau đi."

"Để làm gì? Mày định hẹn kèo đánh nhau thật đấy à?"

"Không phải không phải, lập đội, đánh giải mùa hè, anh em mình cùng trường mà."

"Ai bảo rằng cùng trường thì tao sẽ lập đội với mày? Nằm mơ à?"

"Nói chung là mai cứ gặp nhau đi, rồi anh em mình bàn bạc. Chiều mai lúc 5 giờ nhé, tao sẽ đem bạn tao đến nữa."

"Mày có nghe tao nói gì không vậy?"

"À mà cho tao xin luôn line của mày nhé, nhớ gửi luôn đấy."

"Haizz… mày thật là."

Khoảng vài phút sau, Saichi gửi cho tôi danh thiếp line của thằng đấy, để xem nào.

Sato Kaito - năm hai cao trung Naga, có vẻ không hay dùng mạng xã hội lắm nhỉ, mà không sao. Tôi nhanh chóng kết bạn với thằng đó và gửi liền một lúc mấy tin nhắn.

"Chào nha! 5 giờ chiều mai tại quán cà phê trước cổng trường nhé."

"Có gì anh em mình họp bàn kế hoạch lập đội rồi nói chuyện lặt vặt đến tối luôn là đẹp. À mà mai tao sẽ dẫn bạn đến cùng luôn, đồng đội tương lai của mày đó."

"Đến giờ hẹn mà tao chưa thấy mày đâu là tao sẽ đích thân tới tận lớp S để tìm mày đó. Vậy nên đừng hòng nghĩ đến chuyện sủi kèo."

Nhắn xong, tôi chả thèm quan tâm thằng đấy trả lời lại hay không mà lao thẳng lên giường ngủ luôn, hôm nào chứ mai nhất định phải đầy đủ sức khỏe. Tuy vậy nào có dễ chìm vào giấc ngủ như vậy, chắc do việc tôi tìm thêm được một thành viên đã làm kích thích các dây thần kinh trong người.

“Đây thực sự là vận may ngàn năm có một mà. Không ngờ Saichi lại cùng trường với mình, bằng mọi giá mình phải thuyết phục được thằng đấy về đội mới được.”

Thật mong chờ đến ngày mai quá đi.

_____________

Trong khi đó tại nhà Saichi.

"Cái thằng này... vài phút trước còn chửi căng lắm mà giờ đã một tiếng anh hai tiếng em rồi."

Thú thật thì cũng đã có lúc tôi nghĩ rằng có thể hai thằng học chung trường, nhưng khi biết đó là sự thật, tôi vẫn không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình.

"Giải đấu mùa hè à..."

Nói sao nhỉ? Bảo tôi không hứng thú sẽ là nói dối, vì tôi đã luôn mơ ước được tham gia một giải đấu lớn, được đứng trên sân khấu cùng tiếng reo hò của khán giả để có thể chứng minh cho mọi người thấy rằng, tôi là số một. Và tôi tự tin khi nói rằng nếu nói về độ tâm huyết với liên chiến mệnh, chẳng ai có thể so với tôi cả, kể cả là cái thằng đang rủ tôi lập đội. 

Nhưng liệu tôi thật sự có thể đứng trên sân khấu danh giá đấy? Người như tôi… liệu có thể?

"Mà chắc gì còn sống được hết ngày mai, suy nghĩ nhiều cũng chả để làm gì. Đi ngủ vậy." 

Nói rồi tôi tắt máy tính rồi cứ thế yên vị trên chiếc giường êm ái của mình.

Ngày mai, liệu điều gì có thể xảy ra đây?

_________________

Dù rằng đã cố gắng để đến trường thật sớm, xong vẫn như mọi ngày, tôi lại muộn học. 

Giờ ra chơi, Nakamura tiến lại gần tôi với vẻ mặt chán nản.

"Nhìn kiểu này chắc lại chơi liên chiến mệnh đến gần sáng rồi mới ngủ chứ gì? Nhìn là biết..."

Chưa kịp để Nakamura nói hết câu, tôi vội vàng tóm lấy hai vai cậu ấy rồi nhanh nhảu nói.

"Sai bét! Mà chuyện đó để sau đi, tớ tìm được thành viên mới rồi."

Bị tôi áp sát đột ngột, Nakamura đỏ mặt quay đi chỗ khác, lí nhí trả lời.

"Trước hết tránh xa khỏi tớ ra đã, cậu ở quá gần rồi."

Nhận thấy khoảng cách đang quá gần giữa hai đứa, tôi vội vàng lùi một đoạn rồi lên tiếng.

"Xin lỗi, do tớ phấn khích quá nên không tự chủ được bản thân."

"Quên chuyện đó đi, cậu vừa nói tìm được thành viên mới là sao?"

Nghe cậu ấy nói vậy, hai mắt tôi lại sáng lên rồi tiếp tục kể.

"Cậu còn nhớ thằng Saichi tớ vẫn hay kể chứ? Không ngờ thằng đấy lại học cùng trường với chúng ta đấy." 

"Saichi… cái bạn mà hay hành cậu trong đấu xếp hạng ấy hả? Đến mức khiến cậu có trận còn phải thoát game không dám chơi nữa cơ mà. Thấy cậu than suốt còn gì."

"Quên chuyện đó đi! Mà tớ mới hẹn thằng đấy chiều nay lúc 5 giờ ở quán cà phê đối diện trường, có gì dẹp hết kế hoạch chiều nay để đến nhé."

"Này cậu tùy tiện quá rồi đấy! sao tớ lại phải nghe lời cậu?"

"Xin cậu đó! Nó liên quan đến sự sống còn của đội ta mà, ít nhất cũng đến chào hỏi nhau một tiếng đi."

"Haizz dù sao chiều nay tớ cũng rảnh nên được thôi, vậy bao giờ đi nhớ gọi."

"Chắc chắn rồi! À mà sao mình không đến lớp thằng đó luôn nhỉ? Rồi cả ba đến quán cùng nhau luôn. Trong lúc đó ta có thể trò chuyện làm quen rồi đến quán vào chủ đề chính luôn. Hoàn hảo!" 

"Cậu có nhận ra rằng mình đang làm phiền cậu ấy quá không?"

"Làm gì có chuyện đó. Tớ và nó thân nhau mà nên sẽ ổn thôi."

Nói xong tôi liền lấy ngay điện thoại để gửi tin nhắn cho Saichi.

"Saichi! Mày không cần mất công đến quán cà phê nữa đâu, bọn tao sẽ đến tận lớp đón mày, biết ơn đi."

Rất nhanh sau đó liền có tin nhắn phản hồi.

"Mày muốn gặp tao đến vậy hay sao mà phải đến tận lớp tao? Mà ý mày là gì khi nói là "bọn tao"?"

"Đương nhiên là tao và đồng đội của chúng ta rồi! Hôm qua tao có nói với mày rồi mà. Không cần phải ngại đâu, cứ thoải mái làm quen với nhau nhé."

"Nhiều lúc tao thực sự không biết nên thể hiện biểu cảm gì với mày nữa… giờ cản thì mày vẫn sẽ đến thôi đúng không? Nhớ chiều đến đừng gây ồn ào quá đấy."

"Tất nhiên rồi, cứ tin tưởng tao. Nhìn vậy thôi chứ tao hướng nội lắm, mà mày xem tao vẫn đến gặp mày nè, ghi ơn đi nhé Saichi."

"Cút dùm tao! Và tao là Sato, không phải Saichi. Biết tên tuổi đàng hoàng rồi thì nhớ gọi cho đúng."

"Như nhau cả thôi! Tao là thích biệt danh của mày hơn đấy Saichi!"

"Haizz biến dùm tao, sắp vào học rồi."

"Được thôi người anh em, chiều gặp lại nhé."

Trái ngược với vẻ chán nản của Saichi, tôi bắt đầu tiết học với tràn đầy năng lượng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận