Ngày 17 tháng 3 năm 920, tại vương quốc Eldan, cánh cổng kết nổi của dị quỷ và hạ giới được mở ra sau 300 năm bị phong ấn. Dị quỷ ồ ạt tràn xuống hạ giới lên đến hàng ngàn con. Tiếng gào thét vang trời. Các Thánh Kỵ Sĩ liền có mặt để trấn áp dị quỷ, những con quỷ này đều có linh trí, điều này làm cho các Thánh kỵ sĩ khó khăn trong việc trấn áp bọn chúng. Trận chiến khốc liệt diễn ra không ngừng, mịt mù không thấy ngày chấm dứt. Người chết không có chổ chôn, mà người sống thì lại càng khó sống.
Ở mạn núi phía bắc, từ nửa tháng trước, đoàn dị quỷ tràn đến, dưới chân núi được gọi là làng Valt, làng này có hơn 100 nhà, tổng cộng hơn 400 nhân mạng. Nhưng chỉ trong vài tuần, đều bị giết sạch. Xác chết chất cao lên bằng một ngọn đồi nhỏ, mùi máu tanh cùng với mùi thịt thối hoà trộn cùng với nhau, tử khí, cùng oán khí bốc lên tật trời.
Trong đống xác người chồng chất kia, một cánh tay đen đúa, nho nhỏ thò ra bên ngoài. Sau đó cánh tay này cẩn thận, vạch ra một lỗ hổng vừa đủ mắt nhìn, đó là đôi mắt của một đứa trẻ mười boond tuổi, tuy rằng lúc này cơ thể nó được vùi sâu trong đám xác chết. Nhưng từ sâu trong đôi mắt kia, lại có thể dễ dàng nhìn ra được, nó không những không sợ hãi, mà có thêm mấy phần tà ý trước cảnh tượng bên ngoài. Nếu loại bỏ phần tà ý trong đôi mắt kia, thì đó là một đôi mắt trong suốt, tựa như một viên pha lê trong đêm đen, toả sáng lấp lánh như sao trời, đứa bé mười bốn tuổi này tên là Tenbat.
Tenbat, một nhà bốn người, xác của ba mẹ cậu bé cũng nằm trong đống xác người này. Chỉ có duy nhất đứa em trai 7 tuổi, lại được dấu trong một cái hầm đất. Dưới nền căn nhà lụp sụp trong làng Valt. Tựa hồ đàn dị quỷ chưa phát hiện ra.
Tenbat, đã trốn trong đám xác chết này đã được nửa tháng, chỉ lấy hít thở làm chủ, không ăn không uống, thậm chí một cái cựa mình cũng không dám đụng.
Một tên dị quỷ móng vuốt sắc nhọn, tay nó sách một đứa bé chỉ chừng hai tuổi, thậm chí đứa bé này còn chưa nói thạo, chỉ có thể bi bô oa oa lên từng tiếng một, trong tiếng kêu non nớt, gương mặt đứa bé lộ rõ nét sợ hãi.
Con quỷ cười tợn mấy tiếng, rồi há miệng, lộ ra hàm răng sắt nhọn nuốt lấy đứa bé. Rồi nó ựa lên mấy tiếng đầy thoả mãn, rồi mới bỏ đi.
Tenbat không chỉ nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ một lần, ban đầu nó cũng vô cùng phẩn hận, đặc biệt là khi nhìn thấy cha mẹ bị dị quỷ giết chết. Cậu bé rất muốn gào lên, rất muốn bạo phát nổi căm thù trong lòng, nhưng nghe lời cha dặn, phải cố gắn sống xót, để chăm sóc em trai, dị quỷ quá tàn bạo, cậu bé chỉ kịp dấu em trai mình dưới một cái hầm đất, sau đó bản thân lựa chọn nơi nguy hiểm nhất, đó là ngọn đồi xác này mà ẩn thân.
Nhìn thấy nhiều cảnh tượng như vậy, tình thân của cậu bé cũng đi từ phẩn hận, khủng hoản đến nguội lạnh. Đây không phải loại nguội lạnh không quan tâm nữa, mà là đem toàn bộ hận thù dấu vào trong đáy lòng, một chút cũng không để lộ ra, bởi vì cậu hiểu rằng, bây giờ thực lực mình không có, lao ra ngoài chỉ có chết vô ích, chứ không làm được gì khác, dị quỷ vẫn còn lãng vãng xung quanh chứ chưa bỏ đi hẳn, cậu bé đã ngày thứ mười sáu chưa ăn gì, điều này đối với người bình thường là điều không tưởng, có điều tới ngày thứ mười bảy, tinh thần của cậu lại có phần uể oải, môi đã khô nức, tứa máu, tay chân cử động một chút, liền đau nhức. Cậu dấu mình vào sâu nhất trong đống xác người, phải biết rằng lúc này đang có từng tầng xác người đè lên, tuy rằng ở nơi đây an toàn, nhưng chỉ cần cậu quay mặt sang bên trái lại thấy gương mặt của những người quen, đang trợn trừng mà nhìn mình. Quay sang phải cũng tương tự.
Lúc đầu môi đã khô khốc đến cực điểm, cơ thể dần mất nước, thì đột nhiên có một dư vị nồng nồng, phá chút tanh tưởi vươn lên môi của cậu, theo bản năng đưa đầu lưỡi nếm lấy một chút.
- Trời ơi...!
Cậu trợn mắt, răng cắn chặt bơ môi mình, để không phát ra tiếng động. Thứ vừa rồi cậu mới liếm, là máu người.
Máu của người đã chết hơn 15 ngày rồi. Có điều chỉ một giọt máu người này thôi, cũng đã đủ cho cơn khát trong người Tenbat tan đi không ít. Bời vì như vậy, cậu càng thanh tĩnh. Tenbat càng không cho phép bản thân một lần nào nữa, uống máu người thân, uống máu của những người cách đây không lâu, còn cười cười nói nói với mình. Xin lỗi điều này Valt hắn không làm được.
Nhưng mà... Ta cũng rất đói!
Lý trí của cậu bé không cho phép mình uống máu người, nhưng miệng của cậu, lại cắn vào cái xác nằm ngay bên cạnh mình. Valt cắn xuống một miếng thịt người, thứ thịt hôi thối đã qua được hơn nữa tháng chưa chôn cất, bên trong đó sinh ra rất nhìu dòi bọ, nhưng mà lúc này, miễn là vượt qua cơn đói dày vò. Cậu cũng đã không còn lựa chọn nào khác.
Valt chống chọi cùng cơn đói khát suốt 17 ngày, bây giờ đã đã không chống được nữa, ban đầu cậu còn cố gắn để thanh tĩnh bản thân, dù đói cũng không được uống máu, cũng không được ăn thịt người. Nhưng khi cái giọt máu kia thấm vị vào đầu lưỡi, thì mọi chuyện đã không còn cứu vãng được nữa. Cậu cắn xuống miếng thịt bắp tay, rồi nhìn qua khe hở, có mấy tên dị quỷ đi đến. Ánh mặt chăm chú dõi theo từng hành động của chúng.
Một lúc sau, một con trong số đó triệu hồi một quả cầu lửa trên tay, ném về đống xác chết ở chổ này. Bọn chúng muốn thiêu sạch hết 400 xác người này, Valt nghiến răng, nhả ra miếng thịt thối trong miệng, vì bây giờ lửa đã bắt đầu cháy nếu cậu không kipk chạy ra khỏi chổ này, thì số phận cũng không khác gì số người bị bọn chúng giết chết.
Vậy thì còn xác của cha mẹ thì sao, vừa mới lúc nãy cậu đói đến mức thần trí không binh thường, may mắn còn chưa nuốt xuống thì bọn chúng xuất hiện, làm cho nhân tính của Valt một lần nữa trổi dậy.
- Ta không thể nào, để bọn chúng thiêu rụi cha mẹ của ta được, còn có những người trong làng, không thể được, đành liều vậy!
Valt cắn răng, cậu đã có quyết định của mình cố gắn lật người, khiến cho vị trí chổ nằm trong đám xác chết cử động, loại động này tuy rằng rất yếu, so với một đồi xác 400 mạng. Nhưng với giác quan nhạy bén của quỷ thì có thể nhận ra được. Bọn chúng ngoáy mặt lại cậu gầm lớn lên một tiếng, sau đó đưa móng vuốt về phía Valt.
Không chờ đợi lâu, một con quỷ trong đám đó vung móng lao tới, Tenbat chỉ kịp tránh né một nhịp, sau đó cảm thấy phần hông của mình lạnh ngắt. Cảm nhận một trận đau xót, cậu vừa rồi là bị móng của dị quỷ cào lướt qua hông, máu tươi túa ra không ngừng, Tenbat biết nhiệm vụ cần thiết nhất của mình, là dẫn dụ đám lính này rời khỏi đây. Em trai Tenbin của cậu vẫn còn trốn trong làng Valt này. Nghĩ là làm Tenbat gồng mình nhịn đau, lao nhanh về phía bìa rừng.
Đây là con đường đi vào trong núi, thường ngày Tenbat vẫn cùng cha mình vào núi nhặt củi, cho nên cậu hiểu con đường này nhất. Quả nhiên đúng như dự đoán, đàm dị quỷ liền đuổi theo cậu không còn con nào ở lại đám xác chết kia nữa.
- Đúng vậy! Đuổi theo ta di.
Tenbat vừa chạy, vừa ôm eo mà nói nhẹ, có điều đã mười bảy ngày chưa ăn uống gì, bước chân ban đầu còn nhanh nhẹn, nhưng càng ngày càng chậm dần. Ưu thế am hiểu địa hình dần dần chẳng còn lại bao nhiêu nữa, đám dị quỷ đã đuổi đến sau lưng.


0 Bình luận