Đêm khuya, ánh đèn đường vàng vọt soi rọi bóng dáng một người đàn ông bước ra từ chiếc xe sang trọng. Nguyễn Hoàng Duy hất nhẹ tà áo vest, chỉnh lại cặp kính trên sóng mũi rồi chậm rãi tiến về phía cánh cổng lớn dẫn vào ngôi nhà. Tiếng giày da nện xuống mặt đường vang lên đều đều, tự tin và kiêu ngạo, như cách anh luôn bước qua cuộc đời này.
Cánh cổng sắt lạnh lùng bật mở khi Duy quét thẻ, anh bước vào sân, cảm nhận làn gió đêm lạnh buốt thổi qua. Duy rút chìa khóa từ túi áo, tra vào ổ khóa trước cửa nhà. Hắn liếc nhìn đồng hồ. 11 giờ 25 phút. Một ngày dài vừa kết thúc, và như mọi khi, anh tự nhủ:"Thêm một ngày nữa mình là kẻ chiến thắng."
Nhưng khi chìa khóa vừa xoay nhẹ, một giọng nói thét lên từ phía sau, xé tan màn đêm yên tĩnh:"Nguyễn Hoàng Duy!"
Duy khựng lại, quay đầu nhìn. Một bóng người lao tới, nhanh như cơn cuồng phong. Anh không kịp phản ứng khi ánh dao lóe lên trong bóng tối."Mày nghĩ mày là ai, hả thằng chó!?"
Lưỡi dao cắm sâu vào bụng anh. Duy cảm thấy cơn đau lạnh buốt xuyên qua cơ thể, một dòng máu nóng ộc ra làm áo sơ mi của hắn dính bết lại. Anh bật ra sau, tay bám vào cánh cửa để giữ thăng bằng."Mẹ kiếp! Mày là ai?!" Duy hét lên, giọng gằn mạnh.
Nhưng câu trả lời của anh không phải là lời nói mà là nhát dao thứ hai, đâm thẳng vào ngực hắn.
"Tao là ai hả?" Gã đàn ông gào lên, mắt đỏ ngầu như thú điên. "Tao là thằng mà mày đẩy vào cảnh khốn cùng! Thằng khốn nạn, mày cướp hết tất cả của tao, giờ tao lấy lại, đồ chó chết!"
Duy loạng choạng, máu phun ra không ngừng. Nhưng thay vì lùi bước, anh gầm lên:"Tao cướp? Cái quái gì tao cướp của mày? Tao làm ăn, mày ngu thì ráng chịu!"
Nhát dao thứ ba giáng xuống, mạnh hơn, tàn bạo hơn. Gã đàn ông đâm thẳng vào bụng Duy, rồi rút ra với một tiếng gằn. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, nhưng gã không dừng lại, như thể tất cả cơn thịnh nộ trong gã đang bùng nổ."Mày còn dám mở mồm? Vì mày mà vợ tao chết! Vì mày mà con tao phải ngủ ngoài đường! Tao đã mất tất cả chỉ vì cái trò chó má của mày, thằng súc sinh! Chết đi!"
Lưỡi dao lại đâm xuống, lần này là vai, rồi ngực, rồi bụng. Duy không thể chống cự. Anh ngã sụp xuống bậc thềm, bàn tay yếu ớt cố gắng đẩy gã đàn ông ra, nhưng sức lực đã rời khỏi cơ thể."Cút mẹ mày đi, đồ điên!" Duy chửi rủa, máu sôi trong cổ họng làm giọng anh
"Mày không chết thì tao không sống yên! Thằng chó, hôm nay tao kết liễu mày để cả thế giới được nhẹ nhõm!"
Gã gầm lên, đâm thêm một nhát vào ngực Duy. Cuối cùng, khi dao rút ra, gã nhìn anh ngã gục trên bậc thềm, máu từ cơ thể hắn nhuộm đỏ cả mặt đất.
Duy thở dốc, mắt mờ dần. Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc cuối cùng, anh vẫn cố nở một nụ cười mỉa mai, nhìn gã kia và khạc ra một câu cuối cùng:
"Mày nghĩ giết tao là thắng sao? Đồ ngu... Cả đời mày cũng chỉ là thằng thất bại thôi."
anh cảm nhận hơi thở của mình yếu dần, máu lạnh buốt tràn xuống lồng ngực. Trong ánh đèn mờ, mọi thứ xung quanh trở nên xa xăm và vô nghĩa.
"Mẹ kiếp... chết tiệt thật."
Mắt anh khép lại, và thế giới xung quanh chìm vào bóng tối.
Nguyễn Hoàng Duy tỉnh dậy với cảm giác đau đớn không tưởng. Cơn đau ấy không đơn thuần chỉ là một vết thương hay một chấn động. Nó như thể hàng ngàn lưỡi dao mỏng đang cắt xuyên qua linh hồn anh, xé nát từng mảnh ý thức và buộc anh phải vật lộn để giữ cho bản thân không tan rã. Một cảm giác xa lạ tràn ngập trong từng đầu ngón tay, từng cơ bắp, từng khớp xương. Đây không phải là cơ thể của anh. Mỗi chuyển động, mỗi nhịp thở đều lạ lẫm, như thể anh là một kẻ lạc lối trong chính chiếc vỏ bọc mới này.
Cơ thể mới này cường tráng, mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng nặng nề và cứng nhắc. Những vết thương khắc sâu trên da thịt nhức nhối, rỉ máu và bỏng rát, nhưng chúng không hề làm anh yếu đi mà trái lại, dường như còn khơi lên một cơn thịnh nộ âm ỉ trong lồng ngực. Duy đưa tay lên trước mặt, ngắm nhìn những ngón tay thon dài, nhưng dường như có chút dị dạng. Da anh lạnh ngắt, như thể sự sống đã rời bỏ từ lâu.
Và rồi, một giọng nói xuất hiện. Không phải từ không gian xung quanh, mà từ trong đầu anh. Nó vang lên như một chiếc radio cũ, âm thanh méo mó, lặp đi lặp lại từng câu chữ, len lỏi và đâm sâu vào tâm trí:
"Ta không có nhiều thời gian nữa, im mồm và nghe rõ đây. Chú mày đã chết, đây không phải là mơ hay một loại ảo giác."
Anh nhắm chặt mắt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cảm nhận từng tiếng nói như những mũi kim đâm thẳng vào ý thức. Mỗi từ, mỗi âm thanh như gào thét trong đầu, buộc anh phải chú ý.
"Cơ thể này là của ngươi, nhưng không hoàn toàn là của ngươi. Hãy thích nghi, hãy làm chủ nó. Ta đã chuẩn bị cho ngươi ít vốn liếng. Dù bị giới hạn nhưng ta tin chắc ngươi sẽ làm được."
Duy hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí lạnh buốt xuyên qua phổi, mang theo vị tanh của máu và mùi mốc meo của căn mật thất chật hẹp. Cơ thể mới này tuy mạnh mẽ, nhưng cũng như một cỗ máy phức tạp mà anh chưa từng điều khiển.Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng anh, nhưng ánh mắt lại bừng sáng.
“Cả ta và ngươi đều nên đồng ý rằng là ngươi là một thằng vô thần, đốn mạng. Và tất nhiên sẽ bị ném thẳng vào vạc dầu. Ta đã mất rất nhiều công sức để lôi ngươi đến đây. Nên đây là cơ hội cho ngươi tự cứu lấy mình. Ta đã tách ra một mảnh linh hồn của mình để giúp ngươi giải thích tình hình.” Giọng nói ngày càng yếu, rè rè như một chiếc radio sắp hết pin. “Đây là thời gian cuối cùng của ta, hãy tự cứu lấy bản thân và hoàn thành điều mà ta chưa thể làm. Đến thời điểm ngươi sẽ hiểu. Chúc may mắn.”
“Tinh.” Một âm thanh như tiếng gõ nhẹ của hai thanh kim loại vang lên và giọng nói lạ chìm dần vào trong não anh. Cảm giác đầu tiên mà Nguyễn Hoàng Duy nhận ra khi hoàn toàn tỉnh táo là một dòng năng lượng cuồn cuộn chảy khắp cơ thể mới. Nhưng ngay sau đó, nó kéo theo một cơn choáng váng đến khủng khiếp. Mọi giác quan của anh như bùng nổ, mở rộng một cách không thể kiểm soát.
Âm thanh ào ào ùa vào tai anh không phải chỉ từ căn mật thất nhỏ bé này, mà từ khắp mọi nơi. Tiếng bước chân rầm rập vang lên trên các hành lang bên ngoài. Tiếng thì thầm hoảng loạn của những người đang chuẩn bị tử chiến. Tiếng leng keng của kim loại va chạm, tiếng gió thổi qua từng viên gạch, và cả tiếng tim đập trong lồng ngực của những con người cách đó hàng trăm mét. Tất cả ùa vào não anh như một dòng thác dữ, nhấn chìm mọi suy nghĩ.
Cùng lúc đó, mắt anh mở to, bắt đầu cảm nhận ánh sáng từ từng ngọn nến lờ mờ trong căn phòng. Nhưng không chỉ ánh sáng, anh còn thấy từng hạt bụi lơ lửng trong không khí, thấy từng vết nứt nhỏ xíu trên các bức tường đá. Thậm chí, anh còn cảm nhận được từng hơi ấm tỏa ra từ những sinh vật bên ngoài căn phòng.
Duy đưa tay ôm lấy đầu, cố gắng ngăn chặn cơn đau nhức lan tràn. "Chết tiệt, chuyện gì đây?!" anh lầm bầm, giọng nghẹn lại bởi cơn đau đang bóp nghẹt ý thức. Mỗi nhịp đập của trái tim như một tiếng trống vang lên trong đầu, dội đi dội lại đến mức khiến anh phát điên.
Nhưng anh biết mình không thể để tình trạng này tiếp diễn. Đôi chân run rẩy nhưng anh vẫn cố đứng vững, dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt để lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, anh tập trung toàn bộ ý chí để khống chế các giác quan. "Được rồi, Duy, bình tĩnh... Bình tĩnh lại..."
Mất một lúc lâu, những âm thanh bắt đầu dịu đi. Anh không còn nghe thấy những âm thanh văng vẳng từ khoảng cách xa nữa, chỉ còn lại những tiếng động gần nhất. Ánh sáng trong căn phòng cũng bớt chói mắt, trở lại với mức độ có thể chịu được. Dần dần, mọi thứ quay về trong tầm kiểm soát.
Duy thở hắt ra, bàn tay chống lên đầu gối để trụ vững. "Được rồi, hóa ra cơ thể này cũng không phải chỉ là cơ bắp khổng lồ... Đây là quái vật thật sự," anh lầm bầm, đôi môi nhếch lên trong một nụ cười mỉa mai. Nhưng trong ánh mắt vẫn còn ánh lên sự thận trọng.
Anh ngồi bệt xuống sàn đá lạnh lẽo, lưng tựa vào tường. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Nếu chỉ việc thích nghi với cơ thể này cũng đã khó khăn như vậy, thì liệu mình còn phải đối mặt với những thứ khủng khiếp nào khác nữa?
Nguyễn Hoàng Duy hít một hơi sâu, cảm nhận từng thớ cơ trong cơ thể mới này co giãn, căng tràn sức mạnh mà anh chưa từng biết đến. Anh đưa tay lên cánh cửa đá trước mặt, chỉ định thử đẩy nhẹ để bước ra ngoài. Nhưng ngay khi lòng bàn tay chạm vào bề mặt lạnh buốt, một luồng lực vô hình bùng nổ.
Rầm!
Cánh cửa đá dày cộp bị hất tung, bắn ra xa như thể bị đạn pháo bắn trúng. Tiếng động vang vọng khắp hành lang bên ngoài, khiến ngay cả anh cũng ngạc nhiên. "Cái quái gì..." Anh thì thầm, nhìn đôi bàn tay của mình như thể chúng là thứ gì đó xa lạ.
Không có thời gian để nghiền ngẫm, Duy lao ra ngoài căn nhà cũ kỹ mà anh vừa bước chân vào cuộc đời mới. Không gian bên ngoài hiện ra như một khung cảnh bị xé rách bởi sự hỗn loạn.
Từ vị trí trên đỉnh núi, anh phóng ánh mắt sắc bén của mình xuống sườn dốc trải dài. Từng hình ảnh rõ nét hơn bao giờ hết. Một đám đông đang hỗn chiến ở khoảng trống bên dưới, gần cổng vào của một khu vực giống như một ngôi làng nhỏ.
Dù đứng từ xa, mắt anh vẫn nhìn rõ từng chi tiết, những lưỡi kiếm nhuốm máu vung lên, những tiếng thét vang vọng khi cơ thể bị xé toạc. Một người đàn ông lực lưỡng, tay cầm cây chùy lớn, đang đập nát ngực đối thủ như thể nghiền bột. Một phụ nữ tóc dài với đôi mắt đỏ rực, phun ra ngọn lửa cháy rực, thiêu sống cả ba kẻ địch đang lao đến. Thịt cháy khét lẹt bốc lên trong không khí.
Độ bạo lực này vượt xa mọi thứ anh từng thấy trong thế giới cũ. Anh cảm giác dạ dày mình co lại, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi khung cảnh hỗn loạn phía dưới.
Từng tiếng hét đau đớn xé toạc không khí, từng tia máu văng tung tóe như những nét vẽ điên cuồng trên bức tranh của sự tàn bạo. Những mảnh cơ thể bị xé rời, những kẻ ngã xuống và không bao giờ đứng dậy nữa. Và đám người kia cả hai phe đều như những con thú điên, chỉ biết cắn xé và hủy diệt.
"Cái chỗ quỷ tha ma bắt gì thế này?" Anh thì thầm, lưng bất giác tựa vào vách đá phía sau để giữ thăng bằng. Cảm giác như có một cơn sóng dữ đang đổ ập vào đầu óc anh, cùng với thực tế khắc nghiệt và kinh hoàng của thế giới mới.
Nhưng rồi, trong nỗi bàng hoàng ấy, một tia suy nghĩ lạnh lẽo lóe lên trong anh. Anh nghiêng đầu, nhìn cảnh tượng kia với ánh mắt dần thay đổi. Nếu đây là thực tế của thế giới này, thì anh sẽ học cách sử dụng nó. Nhưng trước mắt, anh cần làm rõ: ai đang đánh ai, và tại sao một nhóm người lại liều mạng bảo vệ khu vực này?
Duy còn đang nhíu mày nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn dưới chân núi thì bất chợt, một âm thanh vang lên trong đầu anh—một tiếng "tinh" rõ ràng, như âm báo của một chiếc điện thoại thông minh.
"Ngài muốn biết điều gì?"
Anh giật bắn mình, quay ngoắt lại nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai đứng đó. Chỉ có không khí im lặng và làn gió lạnh lẽo thổi qua. “Ai vừa nói đấy?” anh cất tiếng hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Không có câu trả lời ngay lập tức, chỉ là cảm giác kỳ lạ như một luồng sóng vô hình chạm vào tâm trí anh.
"Ngài muốn biết điều gì?" Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, mượt mà nhưng vô hồn, như thể phát ra từ một cái loa được nhét thẳng vào não anh.
Duy ngẩn người, tay vô thức đưa lên đầu. Anh không đau, nhưng sự bất thường này khiến anh cảm thấy như đang ở trong một trò đùa quái đản nào đó. “Nghe này... nếu đây là trò chơi khăm thì nó không buồn cười chút nào,” anh lẩm bẩm, nhưng rồi chợt nhận ra mình đang độc thoại.
Giọng nói ấy không biến mất. Nó kiên nhẫn chờ đợi, không thúc ép, nhưng cũng không lùi bước.
“Được rồi, nếu ngươi đã hỏi...” Anh tự lẩm bẩm, lòng bàn tay xoa thái dương. “Ta là ai? Đây là đâu?”
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trước mắt anh. Nó không thực sự ở trong không gian xung quanh, mà dường như nằm ngay trong đầu anh, hiển thị qua một giao diện kỳ lạ.
Một bảng thông tin hiện ra trước mắt anh, sáng rực như màn hình LED:
Tên: Nguyễn Hoàng Duy
Thân phận hiện tại: Giáo chủ Ma Giáo
Chủng Tộc: Nhân tộc
Điểm tà ác: 10
Thể trạng: 20% khôi phục (cảnh báo: cơ thể chưa ổn định)
Duy nhìn chằm chằm vào bảng thông tin trước mắt. Anh dụi mắt, chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Đây là cái gì? Một bảng trạng thái? Hắn thậm chí còn không chơi game nhiều để hiểu hết mấy thứ này!
“Giáo chủ Ma Giáo?” anh lặp lại, miệng nửa muốn cười, nửa không. “Nghe như cái danh xưng bước ra từ truyện kiếm hiệp rẻ tiền ấy.”
"Ngài có cần giải thích thêm không?" giọng nói lại vang lên, bình thản như đang giao tiếp với một khách hàng khó tính.
Duy im lặng vài giây, nhìn cái bảng trước mắt. “Rồi, cứ nói đi. Chỗ này là chỗ quái nào?”
Bảng thông tin dần thay đổi, các dòng chữ cuộn lên như một cuốn sách đang được mở ra. Một bản đồ sơ lược hiện lên, với các điểm sáng và khu vực đánh dấu bằng các ký hiệu lạ mắt.
Vị trí: Đỉnh Vân Sơn - Khu vực hẻo lánh phía Nam Đại Lục Hoàng Minh
Trạng thái: Lãnh thổ bị phong tỏa, thế lực địch bao vây
Tình huống hiện tại: Các tín đồ trung thành cuối cùng của Ma Giáo đang tử thủ.
Duy nhìn chằm chằm vào thông tin vừa hiện lên. Lồng ngực anh dường như thắt lại khi nhìn thấy dòng chữ "bị phong tỏa" và "tử thủ." Anh liếc xuống khu vực chiến đấu bên dưới lần nữa. Đám người đó... họ đang chết vì anh? Vì một cái danh xưng "Giáo chủ Ma Giáo" mà anh vừa nhận?
“Thế quái nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này?” Anh thở dài, nhưng sâu bên trong, một tia phấn khích không giải thích nổi lóe lên trong lòng anh. Đây không chỉ là một thế giới mới, mà còn là một cơ hội. Và cơ hội thì không bao giờ tự đi tìm người không xứng đáng.
Duy đưa mắt hơi thở nặng nề khi nhìn xuống chiến trường bên dưới. Tiếng gào thét, tiếng kim loại va chạm và ánh sáng chớp lóe từ các đòn tấn công bạo lực như đâm vào não anh, khiến anh cảm thấy buốt nhói trong đầu. Một nửa trong anh muốn phớt lờ tất cả, mặc kệ cái hỗn loạn này. Nhưng một nửa khác, cái phần mang bản chất nhà tư bản cáo già trong anh, lại gào thét rằng phải giữ lấy nguồn lực dù là con người hay lòng trung thành.
"Ngài muốn làm gì tiếp theo?" giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.
“Đầu tiên...” Anh mỉm cười, nhìn xuống chiến trường rực lửa phía dưới. “Tìm cách giữ cho đám người kia sống sót. Rồi tính tiếp.”
Vừa dứt lời, bảng giao diện lại xuất hiện, lần này là một danh sách dài các chiêu thức được liệt kê rõ ràng, kèm theo mô tả và hướng dẫn sử dụng. Anh lướt qua từng chiêu, và một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
"Hủy Diệt Linh Hồn": Hủy hoại toàn bộ linh hồn kẻ địch trong phạm vi một ngàn mét.
"Đoạn Mạch Chân Nguyên": Phá tan kinh mạch, khiến đối thủ chết ngay lập tức trong đau đớn.
"Niệm Tử Quang Minh": Nhìn vào mục tiêu và niệm chữ "Giết." Mục tiêu sẽ nổ tung ngay lập tức.
Duy nuốt khan. Những chiêu thức này không chỉ khủng khiếp mà còn bạo lực đến đáng sợ. Anh thầm nghĩ, nếu hệ thống này rơi vào tay ai đó tâm lý bất ổn, thế giới này sẽ chẳng còn lại gì ngoài tro tàn.
Ánh mắt anh dừng lại ở "Niệm Tử Quang Minh", miêu tả gọn gàng chỉ vỏn vẹn một câu:
"Tập trung nhìn vào mục tiêu, niệm 'Giết' trong lòng. Mục tiêu yếu hơn sẽ nổ tung ngay lập tức."
"Dễ sử dụng, nhanh gọn," Duy lẩm bẩm, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Được rồi, chọn cái này.”
"Chiêu thức được kích hoạt. Vui lòng tập trung vào mục tiêu và niệm lệnh."
Duy hít sâu, ánh mắt hướng xuống dưới. Đám người đang vây công những tín đồ trung thành còn lại của Ma Giáo hiện rõ mồn một qua đôi mắt sắc bén của anh. Thậm chí, anh có thể nhìn thấy từng giọt máu văng ra, từng tia sát khí lóe lên trong mắt kẻ địch.
"Được lắm," anh nhếch mép. Ánh mắt anh khóa chặt vào một kẻ có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm vây công, một gã trung niên áo giáp đen, cầm đại đao, đang hét lớn ra lệnh cho đồng bọn.
"Giết."
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau khi anh vừa niệm trong lòng. Gã thủ lĩnh lập tức hóa thành một đám sương máu, những mảnh thịt bắn tung tóe trong không khí. Những kẻ đứng gần đó cũng bị vụ nổ thổi bay, ngã nhào ra đất.
Cả chiến trường khựng lại. Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy tất cả, chỉ còn tiếng gió rít qua tai.
Duy nhếch môi, ánh mắt đầy lạnh lẽo. Anh chuyển sang mục tiêu kế tiếp, lần lượt niệm trong đầu. Từng tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, mỗi lần là một kẻ địch biến thành một đống máu thịt tan tành.
Đám tín đồ còn lại của Ma Giáo, những người đang dần tuyệt vọng, giờ đây nhìn lên núi với ánh mắt kinh hãi lẫn vui mừng. "Là giáo chủ! Ngài ấy trở lại rồi!"
Trong khoảnh khắc, địch nhân bắt đầu hoảng loạn. Những kẻ còn sống sót quay đầu bỏ chạy, nhưng chẳng kịp đi xa, những tiếng nổ cuối cùng đã chấm dứt mọi hy vọng thoát thân.
Khi tất cả lặng xuống, Duy chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vẫn lạnh băng, nhìn xuống chiến trường giờ chỉ còn lại những xác chết. Trong lòng anh, một niềm thỏa mãn nhàn nhạt trỗi lên.
"Phô trương thanh thế ư? Xem ra mình làm tốt hơn dự kiến rồi," anh cười nhạt, quay người bước trở lại căn phòng đá, mặc cho những tiếng hoan hô lẫn sợ hãi vang lên từ phía dưới.
Duy ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ đặt ngay ngắn trên bậc tam cấp của căn nhà, tay chống cằm, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chiến trường vừa qua. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi đất khô và âm thanh của những tàn dư chiến đấu đang lắng xuống. Anh cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, không phải chỉ vì khói bụi mà còn vì sự mờ mịt trong tâm trí mình. Mặc dù vừa mới tiêu diệt kẻ thù, lòng anh lại không có chút thỏa mãn nào.
Một luồng suy nghĩ nặng nề kéo theo ký ức của thân xác cũ quay trở lại não anh, như một đoạn băng ghi hình được tua lại không ngừng nghỉ. Những ký ức ấy không phải là của một người bình thường, mà là của một kẻ đứng đầu một giáo phái tà đạo. Anh có thể cảm nhận sự đau đớn và tuyệt vọng trong tâm hồn của kẻ đã chết, cảm giác của một người bị phản bội và bỏ lại, với những tín đồ cũ đang dần tuyệt vọng.
"Ma Giáo," anh lẩm bẩm, khẽ nhếch mép, "Một cái tên hài hước... chẳng khác gì một trò chơi trẻ con. Nhưng nếu muốn xây dựng lại nó, mình sẽ phải tìm cách."
Trong đầu anh, ký ức tiếp tục rơi rớt, nhắc nhở về những thứ mà thân xác cũ đã từng trải qua. Những cuộc chiến tranh, sự tàn ác, và những kẻ phản bội… Tất cả những thứ đó giờ đây hòa quyện vào nhau, hình thành nên một bức tranh không thể nào quên.
"Để xem," anh tiếp tục tự nói với mình, giọng điệu có chút tếu táo nhưng cũng đầy lạnh lùng, "ta sẽ đưa giáo phái này từ đống đổ nát này, xây dựng lại từ một thứ gì đó vững chắc hơn.
Khi ánh mắt anh chuyển sang những tàn tích còn lại của trận chiến, anh không thể không cảm thấy chút gì đó thích thú. Những người trung thành vẫn đứng đó, với ánh mắt đầy kính sợ và ngưỡng mộ. Nhưng Duy biết rằng đó chỉ là một phần trong kế hoạch. Cơn bão mà anh tạo ra chỉ mới bắt đầu. Đằng sau sự tàn khốc của chiến trận, anh sẽ bắt đầu xây dựng đế chế của mình.
Được một lúc thì đám người kia đã vồ vập chạy về, họ nhôn nhao một chút rồi ổn định lại sau đó quỳ rạp dưới chân anh.
Duy quay sang nhìn những tín đồ còn lại của Ma Giáo, những gương mặt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt họ vẫn ánh lên sự trung thành tuyệt đối. Đám người này đã chứng kiến một phần sức mạnh khủng khiếp của anh trong trận chiến vừa qua, và giờ họ đứng đó, sợ hãi nhưng cũng đầy kính nể. Họ đã biết rằng giáo chủ của mình không phải là một kẻ dễ dàng bị đánh bại. Anh lướt mắt một lượt qua từng người, không hề tỏ ra quá ấn tượng. Nhưng sự trung thành của họ là một thứ không thể xem nhẹ, nhưng anh cần phải biết rõ ràng sức mạnh của những người này, và liệu họ có đủ khả năng giúp anh thực hiện kế hoạch của mình hay không.
Với một động tác vô thức, Duy mở bảng hệ thống trong đầu và không cần nói lời nào, hệ thống đã trả lời ngay lập tức.
“Những người này hiện tại là những tín đồ trung thành của giáo phái, có sức mạnh hơn nhiều so với những người bình thường không tu luyện. Tuy nhiên, so với những người tu luyện thật sự, họ chỉ ở mức yếu ớt. Để đối phó với các đối thủ mạnh hơn, họ cần phải trải qua quá trình tu luyện và rèn luyện khắc nghiệt.”
Duy nhíu mày, không khỏi cảm thấy chút thất vọng. Cái hệ thống này thật sự không hề tiết kiệm lời, cứ như một cuốn sách giáo khoa.
"Vậy có cách nào để nâng cao sức mạnh của họ nhanh chóng không?" Anh hỏi, giọng có chút mỉa mai, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự tính toán.
Hệ thống im lặng một chút, rồi lại vang lên giọng nói đều đều:
“Có thể sử dụng các tài nguyên hiện tại để kích thích tiến bộ của họ. Những đan dược cấp thấp có thể giúp họ tăng cường sức mạnh tạm thời, nhưng để có thể phát triển lâu dài và bền vững, họ cần một huấn luyện đặc biệt và tiếp xúc với linh khí của thế giới này.”
Duy mỉm cười, vừa lòng với đáp án này. Mặc dù họ không mạnh, nhưng là những con cờ đầu tiên của mình, và với tài nguyên mà anh sở hữu, họ sẽ có thể trở thành một lực lượng đáng gờm trong tương lai không xa.
Duy lặng người một lúc, trong khi những tín đồ của Ma Giáo xung quanh vẫn đang đợi lệnh. Anh chợt nhớ lại câu hỏi vừa nãy của mình về việc có gì để giúp đám người này tăng cường sức mạnh. Dù có sức mạnh cá nhân vượt trội, nhưng để xây dựng một lực lượng hùng mạnh, anh không thể chỉ dựa vào bản thân mình. Cần có sự giúp sức từ những người này. Nhưng vấn đề là... liệu họ có đủ sức mạnh để tu luyện và phát triển đúng mức không?
Anh không chần chừ, lập tức hỏi hệ thống: "Ta có gì để giúp đám người này không?" Đồng thời nhớ về lời mà tên kia đã nói với anh rằng “hắn đã chuẩn bị cho anh ít vốn liếng.”
Giọng hệ thống vang lên, lạnh lùng và vô cảm như, nhưng lần này có vẻ nó đang đưa ra một gợi ý:
“Mở kho đồ của ngài. Tại đó sẽ có những tài nguyên quý giá giúp đám người này tiến bộ nhanh chóng.”
Duy không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ kích hoạt kho đồ bằng suy nghĩ. Và chỉ trong chốc lát, một bảng thông tin khổng lồ hiện lên trước mắt anh. Lúc này, không gian xung quanh như mờ đi, và một loạt các vật phẩm, linh dược, vũ khí và tài nguyên xuất hiện trên màn hình. Anh ngạc nhiên trước kho tài sản mà mình có. Hàng ngàn, hàng vạn loại linh dược từ trung cấp đến cao cấp, có đủ mọi loại có thể hỗ trợ quá trình tu luyện. Những viên đan dược sáng bóng, những lọ thuốc mùi thơm ngào ngạt, thậm chí có cả những loại linh thảo quý hiếm mà trí nhớ của thân xác này chưa từng thấy.
Duy không thể không thốt lên, dù không có ai nghe thấy: "Đây là cái quái gì vậy?" Anh không thể tin nổi mình lại sở hữu một kho tài sản đồ sộ như thế này. Thực sự là một nguồn lực không thể tưởng tượng được, có thể giúp anh xây dựng lại giáo phái nhanh chóng.
Nhưng ngay khi ánh mắt anh lướt qua những viên đan dược cao cấp, hệ thống lại vang lên, giọng điệu vô cảm vẫn không thay đổi, nhưng có chút cảnh báo:
“Đám người này có thể không chịu được linh dược cấp cao. Nếu họ sử dụng, cơ thể của họ sẽ đột tử. Để an toàn, hãy cho họ linh dược trung cấp.”
Duy chợt giật mình. Đúng là anh có những tài nguyên vô giá, nhưng nếu không cẩn thận, việc sử dụng linh dược cấp cao có thể sẽ gây ra những hậu quả không lường trước được. Vì thế, anh chỉ có thể đồng ý và lướt mắt qua các linh dược trung cấp.
Những loại linh dược này có màu sắc nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng chứa đựng sức mạnh không nhỏ. Có những viên đan dược giúp tăng tốc độ tu luyện, có những loại thuốc giúp gia tăng thể chất, và cũng có những loại hỗ trợ sự phục hồi nhanh chóng cho cơ thể. Tất cả đều là tài nguyên quý giá giúp các tín đồ có thể tiến bộ nhanh chóng, mà không phải chịu rủi ro quá lớn.
Duy khẽ nhếch môi, hài lòng với sự lựa chọn này rồi tự nhủ. "Được rồi, đây là tất cả những gì họ có thể dùng. Mình sẽ ban cho họ những linh dược này. Và nếu có ai không tu luyện được, thì cũng chẳng phải lỗi của mình.”
Duy nhìn xuống đám người đang quỳ dưới chân mình, lòng tràn đầy sự tính toán và nghi hoặc. Ánh mắt anh lướt qua từng người, rồi dừng lại trên hàng chục tín đồ đang run rẩy, mắt sáng lên với ánh nhìn kinh ngạc và đầy cảm xúc khi những đan dược trung cấp được rút ra.
Không nói một lời, Duy giơ tay lên cao, sau đó chậm rãi phất mạnh. Lập tức, từ lòng bàn tay anh, một luồng ánh sáng nhạt toát ra, và những chiếc hộp nhỏ, những lọ thuốc từ trong kho hàng bay vun vút tới đám người quỳ gối. Những tín đồ ấy há hốc mồm, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào những thứ vừa lướt đến gần họ.
Không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng, như thể họ đang đợi một phán quyết quan trọng. Khi những vật phẩm dừng lại trong tay mỗi tín đồ, không ai dám thở mạnh. Đan dược, thuốc và linh thảo chất đầy lòng bàn tay, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời xiên qua các khe núi.
Ngay khi hộp đan được trao, một luồng sóng cảm xúc dữ dội bùng lên. Một tiếng thét nhẹ vang ra từ góc đám đông. Những tín đồ đang run rẩy khiếp sợ, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và sự tôn sùng. Cảnh tượng ấy khiến Duy chợt bật cười.
"Đùa à? Mình còn cả núi trong tủ đồ." Giọng nói của anh tràn đầy sự chế nhạo, nụ cười khẩy lóe lên nơi khóe miệng. Anh có cảm giác như vừa thực hiện một giao dịch quyền lực, hơn là ban phát một món quà.
Đôi mắt của những tín đồ ấy vẫn mở lớn, họ đưa tay run rẩy lên chạm vào những chiếc lọ đan dược như thể sợ rằng nó sẽ tan biến mất. Một trong số họ khẽ khóc nức nở, một tín đồ khác ôm chặt chiếc hộp trong lòng như thể đó là thứ quý giá nhất trên đời. Không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ có những tiếng thở gấp và những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt căng thẳng.
Duy nhướng mày, lắc đầu và quay lưng lại, đi vào trong căn nhà cũ kỹ. Nhưng trong lòng, anh cảm thấy một chút thoả mãn. Những tín đồ này, thật không thể ngờ, bọn họ giống như những đứa trẻ mồ côi trước một bữa tiệc mà chúng không bao giờ dám mơ tưởng tới.
Anh cười nhẹ, đôi mắt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ. "Không tồi," anh thì thầm với chính mình. "Ít nhất bây giờ, chúng cũng biết đâu là nơi chúng thuộc về."
Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng và đăm chiêu, nhưng trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ đầy phấn khích. Sự tôn thờ này, sự trung thành này, có thể là thứ vũ khí mạnh nhất để anh xây dựng lại giáo phái.
Duy đưa ánh mắt lạnh nhạt dõi theo cảnh tượng những tín đồ của mình vẫn đang đắm chìm trong sự tôn thờ và kinh ngạc. Mặc dù tay họ đã run rẩy cầm lấy những lọ đan dược, nhưng có thể thấy rõ ràng sự do dự trong mắt họ. Đối với bọn họ, những thứ này không phải là thứ dễ dàng sử dụng, đặc biệt khi chúng quá quý giá. Chúng chỉ có thể dùng trong những tình huống ngặt nghèo, khi cận kề cái chết, nhưng giờ đây, chúng lại nằm trong tay họ mà không biết phải làm sao.
Duy không kiên nhẫn thêm nữa. Anh nhướng mày, miệng khẽ cười một tiếng, rồi lại phất tay. Lần này, một đống hộp đan dược lạ thường bay đến, như một cơn mưa rơi xuống trước mặt họ. Những hộp nhỏ chạm đất phát ra tiếng "cạch" lanh lảnh, khiến bọn tín đồ giật mình hoảng hốt.
Những hộp đan dược này, không giống những hộp trước, được tung ra thêm vài lần, tạo thành một đám mây lấp lánh từ những vỏ chai, lọ thuốc. Một tín đồ trong số họ không thể kìm nổi, tay run rẩy mở một hộp đan dược, rồi hoảng hốt quay lại nhìn Duy. Nhưng khi đôi mắt của anh lướt qua, ánh mắt lạnh như băng của anh khiến họ không dám chần chừ lâu hơn.
"Nhắm mắt mà dùng đi," Duy ra lệnh ngắn gọn. "Nếu không, các ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa."
Lời nói lạnh lùng của Duy không phải là lời đe dọa. Họ không dám ngần ngại thêm nữa. Thế là, từng người một, không còn sự do dự, họ bắt đầu mở các lọ đan dược ra, uống chúng mà không cần suy nghĩ.
Những tín đồ gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Ngay khi đan dược vào cơ thể, những vết thương trên người họ dường như đã bắt đầu khép lại ngay lập tức. Những vết thương từ chiến đấu trước đó, những vết cắt sâu, những vết rạn nứt trên cơ thể bắt đầu lành lại, có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường, như thể thần kỳ. Cảm giác như toàn bộ thể chất của họ hồi phục trong nháy mắt, cơ thể trở nên khỏe mạnh như chưa từng bị thương.
Cả đám đứng dậy, tay còn run rẩy, nhưng giờ đây, không ai trong số họ còn lo lắng về vết thương nữa. Họ cảm nhận rõ ràng sức mạnh đang tràn vào cơ thể. Cảm giác như thể sức lực trong cơ thể họ tăng lên gấp bội, cơ thể dẻo dai hơn, nhanh nhẹn hơn.
Và rồi, như một cơn sóng dữ dội, tất cả cùng nhau quỳ xuống trước Duy, những cái đầu cúi thấp, tay bắt chéo trước ngực, miệng cất lên lời cảm tạ. "Giáo chủ vạn tuế! Giáo chủ vạn tuế!"
Những tín đồ này không dám cử động, đôi mắt ngập tràn sự kính sợ và cảm kích. Cảm giác như được tái sinh, cảm giác như vừa bước ra từ cái chết mà được ban cho một cơ hội sống lại. Một số người mắt đã ngấn lệ, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ trong lòng.
Duy quan sát tất cả, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi. Anh biết rõ tác dụng của đan dược và cách mà nó khiến những người này cảm nhận được sức mạnh của mình. Đây không chỉ là để chữa lành vết thương, mà còn để khiến họ nhận ra sự yếu đuối của bản thân trước sự vĩ đại của giáo chủ. Cảm giác đó, khi họ nghĩ mình yếu đuối, rồi lại được ban cho sức mạnh, chính là một công cụ mạnh mẽ để duy trì sự tôn sùng này.
"Giờ thì, hãy nhớ rằng các ngươi sống sót không phải vì may mắn," Duy nói, giọng lạnh lùng nhưng kiên định. "Mà là vì giáo chủ của các ngươi ban cho các ngươi cơ hội này. Đừng bao giờ quên."
Duy nhìn theo đám tín đồ đang rời đi, những ánh mắt ngập tràn sự kính trọng và phấn khích. Họ vừa lạy anh một cách cung kính, rồi đứng dậy, tay ôm chặt những hộp đan dược như thể đang cầm lấy báu vật. Đoạn đường trở về, họ nhìn nhau, ánh mắt hừng hực sức sống, miệng không ngừng nói về sự kỳ diệu của những đan dược mà anh vừa ban tặng. Những nụ cười không thể giấu nổi, và tiếng bước chân hối hả vang lên như thể tất cả họ đều đang vội vã, không muốn bỏ lỡ một cơ hội quý giá nào.
Khi tất cả đã rời đi, Duy vẫn ngồi im lặng trên bậc tam cấp, tay chống cằm, ánh mắt lướt qua đám bụi đất mờ ảo phía xa, rồi lại hạ tầm mắt xuống đất. Một lúc lâu, anh không nhúc nhích, như thể đang chìm trong suy nghĩ. Duy biết rõ, dù đám tín đồ mới này có được ban cho sức mạnh, nhưng để họ trở thành những chiến binh thực thụ, để có thể sử dụng sức mạnh đó hiệu quả, thì còn phải cần rất nhiều thứ khác. Và giờ là lúc anh cần phải tìm hiểu thêm về cái thế giới này nơi mà anh đã thức dậy trong một cơ thể hoàn toàn xa lạ.
Duy mở mắt, thở dài một hơi, rồi thả tay ra khỏi cằm. Anh không thể cứ ngồi im đây mãi, nhưng những câu hỏi chưa được giải đáp vẫn đè nặng trong lòng. Trong đầu anh, những âm thanh từ hệ thống vẫn còn vang vọng, một giọng nói lạnh lùng và máy móc, không hề có chút tình cảm. Anh cần biết rõ về thế giới này, về những quy tắc của nó, và quan trọng nhất anh cần hiểu rõ về cách thức vận hành của giáo phái này, cũng như những khả năng của bản thân.
Anh nhìn vào không gian xung quanh, quan sát kỹ từng chi tiết trong căn nhà cũ kỹ, rồi đưa tay lên vuốt tóc, miệng mỉm cười. Không thể để mọi thứ tuột khỏi tay, anh nghĩ, đã đến lúc làm rõ tất cả.
“Bảng hệ thống,” anh nghĩ trong đầu, và chỉ một tích tắc sau, một màn hình lơ lửng xuất hiện trước mắt anh. Đó là một bảng điều khiển màu đen, với những thông tin chi tiết về bản thân anh, cùng với các chiêu thức, vật phẩm và quyền lực mà anh có thể khai thác. Tuy nhiên, bảng này cũng chỉ có thể hiển thị được phần nào thông tin mà anh có thể truy cập. Mọi thứ vẫn còn khá mơ hồ.
“Chưa đủ…” Duy nhíu mày. Anh cảm nhận rằng vẫn còn nhiều thứ cần phải biết, không chỉ về sức mạnh của chính mình, mà còn về các thế lực bên ngoài, về các phái, các mối nguy hiểm tiềm tàng, và tất nhiên, về những quy tắc mà hệ thống này áp đặt. Nhưng ít nhất, một điều rõ ràng đã xuất hiện: anh có quyền kiểm soát phần lớn những gì xung quanh mình. Và cái quyền lực này, anh thừa biết, là thứ không thể thiếu trong kế hoạch của mình.
Tay anh vươn ra, vẽ những hình tròn nhỏ trên không khí, như thể đang lướt qua các mục trong bảng hệ thống. Những lựa chọn về tài nguyên, võ công, và các chiêu thức liền xuất hiện, như một màn hình máy tính với đầy đủ tính năng. Duy không mất nhiều thời gian để kiểm tra qua một lượt. Mặc dù phần lớn hệ thống vẫn chưa mở khóa hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng đủ để anh biết được mình cần phải làm gì tiếp theo.
Anh nhắm mắt lại một lúc, để tập trung hơn, rồi mở mắt ra, suy nghĩ quyết đoán. Đám tín đồ sẽ quay lại, anh cần phải chuẩn bị cho họ một bài học khác. Một kế hoạch khổng lồ cần được vạch ra. Và giờ, chính bản thân anh sẽ phải dẫn dắt con đường này.
Duy ngồi thừ người, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra phía xa, nơi những đám mây phủ kín bầu trời, giống như những tầng lớp mờ ảo che giấu một bí mật nào đó. “Đúng rồi!” Anh lẩm bẩm. “Giới hạn, giới hạn của ta là gì?” Điều mà anh nghe khi lần đầu mở mắt ra nhìn khỏi thế giới này. Từng lời của hệ thống vang lên trong đầu anh, một thông báo lạnh lùng và không chút cảm xúc, như một thông báo của một chương trình máy tính. "Ngài rất mạnh, nhưng linh hồn của ngài không thuộc về thế giới này."
Anh khẽ nhếch môi, cảm giác như có một mối dây vô hình đang siết chặt lấy anh. Mọi thứ trong anh, từ cơ thể đến linh hồn, đều là một mớ hỗn độn. Anh không phải là người của thế giới này, không phải là một phần của quy tắc và phép tắc mà nó thiết lập.
“Trừng phạt...” Duy lẩm bẩm, cảm giác như một cái bóng tối bất ngờ bao trùm lấy tâm trí anh. "Vậy là nếu ta quá lạm dụng sức mạnh, sẽ có cái gì đó xảy ra?"
Hệ thống trả lời một cách lạnh lùng: "Đúng vậy. Nếu ngài ra ngoài quá lâu, hoặc dùng sức mạnh quá mức, hệ thống phép tắc của thế giới này sẽ phát động trừng phạt. Sức mạnh của ngài không hoàn toàn đồng nhất với quy tắc của thế giới này, và bất kỳ sự can thiệp mạnh mẽ nào vào các yếu tố của nó có thể dẫn đến hậu quả."
Duy thở dài, nhắm mắt lại, cố gắng hình dung tất cả mọi thứ. Anh đã có sức mạnh khủng khiếp, có thể tàn sát cả những kẻ đối đầu chỉ với một cái liếc mắt, có thể tiêu diệt cả một đội quân mà không tốn nhiều sức lực. Nhưng cái giá của sức mạnh đó lại là một điều khó chịu. Anh không thể lạm dụng nó, không thể dùng nó bừa bãi nếu không muốn bị trừng phạt. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
"Vậy lãnh thổ mở rộng thì phạm vi giới hạn của ta có được thay đổi không?" Anh hỏi lại, giọng đầy sự dò xét, nhưng trong thâm tâm thì đã rõ ràng phần nào.
"Đúng vậy," hệ thống đáp lại với giọng điệu lạnh lùng, không có cảm xúc. "Mở rộng lãnh thổ giáo phái có thể tạo ra sự che giấu tương tự như việc ngài ra ngoài lãnh thổ. Miễn là ngài không sử dụng quá nhiều sức mạnh, phép tắc của thế giới này sẽ không dễ dàng phát hiện."
Anh gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm. Được, mở rộng lãnh thổ, một kế hoạch khả thi. Nhưng...
"Vậy lúc nãy ta giết mấy chục người... có bị hệ thống phát hiện không?" Duy tiếp tục hỏi, vẻ mặt căng thẳng, lòng đầy lo lắng.
"Không sao," hệ thống đáp, giọng không một chút lo lắng. "Hệ thống có thể giúp ngài che dấu hành vi. Sự kiện đó sẽ không bị phát hiện."
Duy nghe vậy, đôi mắt thoáng chốc sáng lên với niềm tin. Nhưng sau đó, anh lại trầm ngâm suy nghĩ. Nếu có thể giết người mà không bị phát hiện, liệu có thể giết bao nhiêu người mà không bị trừng phạt? Hệ thống tiếp tục, không một chút thay đổi trong giọng điệu.
"Nhưng," hệ thống bổ sung thêm, "giới hạn che dấu không nhiều. Tầm vài chục ngàn người."
Duy giật mình, cảm giác như một luồng điện chạy dọc sống lưng. "Vài chục ngàn người?!" Anh thì thầm, ngỡ ngàng. "Thế giới này lớn đến mức nào mà có thể giết vài chục ngàn người mà không bị phát hiện?"
Cảm giác choáng váng lại tràn ngập trong đầu anh. Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại làm dấy lên sự lo lắng thật sự trong lòng. Nếu có thể giết hàng nghìn người mà không bị phát hiện, thế thì thế giới này… nó lớn đến mức nào?
Duy nghiến răng, nhắm mắt lại, tay siết chặt thành nắm đấm. "Cái thế giới này... to lớn như vậy sao?" Anh cười khẩy, nhưng trong đó có cả sự bực bội và sự hăm hở.
Anh đã có những gì mình cần: sức mạnh, thông tin, một hệ thống che giấu đằng sau mọi hành động. Tất cả đang dần nằm trong tay anh. Nhưng giờ đây, trước mắt anh lại là một thách thức khác. Một thế giới rộng lớn, mà nếu anh không cẩn thận, có thể dễ dàng bị hủy diệt trong một tích tắc.
Tuy nhiên, Duy không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu muốn tồn tại, muốn thực sự trở thành người đứng đầu, anh phải chinh phục và điều khiển tất cả mọi thứ xung quanh mình. Một cái giá quá lớn, nhưng không có gì có thể cản được bước đi của anh.
Duy hít một hơi thật sâu, mở mắt. Cảm giác tỉnh táo trở lại, anh quyết định phải hành động nhanh chóng và chuẩn xác hơn nữa. Những kế hoạch sắp tới sẽ không thể chậm trễ. Mới chỉ vài phút trước, anh còn đang bối rối trước sự thay đổi lớn lao của thân thể, giờ đây lại phải đối mặt với những thắc mắc khác. Một trong số đó là điểm tà ác vừa được cộng thêm 50 điểm. Anh không thể không hỏi.
"Thế điểm tà ác vừa rồi là gì?" Anh lẩm bẩm, giọng đầy nghi ngờ và tò mò. "Làm sao tôi có thể có thêm được điểm này?"
Hệ thống lập tức trả lời, giọng đều đều như mọi khi, không có một chút cảm xúc.
"Điểm tà ác là điểm số mà ngài tích lũy thông qua hành động xấu, hành động tàn ác hoặc những việc làm liên quan đến sự tiêu diệt, giết chóc hoặc thao túng người khác. Mỗi lần ngài thực hiện hành động có tính tà ác, điểm số này sẽ được cộng vào. Cách để có thêm điểm tà ác là thực hiện các hành động như giết người vô tội, tiêu diệt kẻ thù, gây ra nỗi sợ hãi, hoặc lừa dối, thao túng người khác vào mục đích của ngài."
"Vậy... ta có thể dùng những điểm này để làm gì?" Duy hỏi tiếp, cảm giác như một ánh sáng lạ kỳ lóe lên trong đầu anh.
"Điểm tà ác có thể được sử dụng để mở khóa các kỹ năng mạnh mẽ hơn, mua vật phẩm trong cửa hàng, hoặc nâng cấp sức mạnh của ngài. Đồng thời, khi điểm tà ác đạt một mức nhất định, ngài có thể kích hoạt các năng lực đặc biệt liên quan đến sức mạnh tà đạo," hệ thống tiếp tục giải thích.
Duy nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng không phải vì vui mừng. Anh chỉ thấy thật sự mỉa mai. "Thế là, để mạnh lên, ta phải làm những việc như giết chóc, thao túng và lan truyền nỗi sợ hãi sao?"
"Đúng vậy," hệ thống đáp, giọng điệu không hề thay đổi.
Anh cười khẩy, nhắm mắt lại trong giây lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Duy cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không khỏi có chút chua chát. Anh đã từng là một người bình thường, làm một nhà quản lý, một tư bản đầy quyền lực trong thế giới trước, nơi mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền và chiến lược. Nhưng giờ đây, anh lại phải dựa vào những điểm tà ác, giết chóc và tàn bạo để xây dựng thế lực của mình. Mọi thứ như đảo lộn hoàn toàn.
"Vậy thì thôi... nếu đã như vậy, ta sẽ làm hết những gì cần làm. Dù sao thì chuyện này cũng tốt hơn so với mấy cái vạc dầu." Duy thầm nghĩ, đôi mắt anh dần trở nên sắc lạnh.
.
0 Bình luận