Vol1: Những trận chiến khởi đầu
Chương8: Đối diện thần linh
0 Bình luận - Độ dài: 6,098 từ - Cập nhật:
Quân của Kairot sau khi rút về rừng Đông cũng gặp được quân cứu viện của Yamamoto,hắn xuất hiện giữa cơn mưa nặng hạt, bước ra từ bóng tối của cánh rừng Đông, chiếc áo choàng đen của hắn bị nước mưa làm ướt đẫm nhưng không làm giảm đi sự uy nghiêm. Quân lính vội vàng tản ra nhường đường khi ông tiến về phía Kairot.
Yamamoto cất giọng, khàn mà dứt khoát:
"Kairot, ta có lời khen cho ngươi. Rút lui khỏi phòng tuyến thực sự là một nước đi hợp lý, dù kẻ khác có thể gọi đó là hèn nhát."
Kairot đứng thẳng, dáng người bất động trước ánh nhìn sắc lẹm của Yamamoto. Hắn cúi đầu, giọng nói thấp thoáng sự tự trách:
"Tạ ơn tư lệnh, nhưng tôi, thân là tướng bại trận, tự thấy mình không xứng để nhận lời khen này."
Yamamoto hơi nheo mắt, nụ cười lạnh thoáng qua:
"Ngươi ít nhất còn biết tự trọng. Thế còn Nanami, ta nghe nói cô ta đã gặp khó khăn trước quân tấn công của Hoàng gia, vậy kết quả ra sao?"
Kairot siết chặt nắm tay, gương mặt cứng lại. Giọng hắn nhỏ dần, pha chút cay đắng:
"Thật đáng tiếc, cô ta đã thất trận... và trở thành tù binh của hoàng gia."
Không khí chùng xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi rào rạt và tiếng xì xào của lính tráng phía sau. Yamamoto thở dài, không biểu lộ rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt lóe lên sự toan tính:
"Quả thực, bây giờ là thời điểm khó khăn nhất cho chúng ta." – Ông ngẩng mặt lên trời, nhìn màn mưa dày đặc. – "Nhưng trước tiên, ta đề nghị rút sâu hơn về phía Đông. Như các ngươi thấy đấy, cơn mưa này không phải mưa thường."
Kairot ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
"Ý ngài là... dấu hiệu của Createragon sao?"
Yamamoto gật đầu chậm rãi, giọng nói mang sự trầm ngâm pha lẫn nghiêm trọng:
"Theo sách cổ, những cơn mưa lớn một cách bất thường như thế này chính là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy sự xuất hiện của thần sáng tạo Createragon. Và các ngươi cũng nhớ cơn mưa tương tự xảy ra ở Cargast vài ngày trước, nơi toàn bộ binh đoàn trấn giữ tại đã bị quét sạch gần như hoàn toàn cùng phần lớn dân cư sinh sống tại đó."
Kairot lùi lại một bước, gương mặt thoáng chút căng thẳng. Yamamoto tiếp tục, ánh mắt quét qua đám lính:
"Tốt hơn cả là rút đi thật sâu và tránh liên quan đến trận chiến này. Chúng ta cần gia cố thành lũy, hỗ trợ dân chúng chống mưa, chống lũ... và chống cả bọn lâu la từ trên trời rơi xuống nữa."
Kairot nhíu mày:
"Ngài nghĩ Createragon thực sự sẽ tấn công sao? Hắn không phải thường can thiệp vào thế giới con người."
Yamamoto trầm giọng, ánh mắt đanh lại:
"Ngươi còn quá trẻ để hiểu. Một vị thần không bao giờ đến mà không mang theo hủy diệt. Nếu trận mưa này là điềm báo, thì trận chiến mà ngươi từng nghĩ là giữa con người với nhau chỉ mới là bề nổi. Ta không muốn bất kỳ ai trong đội quân của ta chết oan uổng dưới tay một kẻ mà chúng ta không thể chống lại."
Lời nói của Yamamoto khiến những binh lính xung quanh dao động. Một vài người bắt đầu nhìn lên trời, như thể hy vọng tìm thấy dấu hiệu gì đó giữa cơn mưa nặng nề.
-Phía Critias.
Critias loạng choạng đứng dậy, bàn tay bấu chặt cây thương như thể nó là điểm tựa duy nhất giữ anh khỏi ngã quỵ. Anh lặng lẽ mặc giáp lại, những mảnh giáp đen ám mùi máu và khói trận siết chặt cơ thể đau nhức. Dù vậy, ánh mắt của anh vẫn sắc lạnh như thép.
"Cô chạy về thông báo tình hình này cho Ruby."
Anh nói với giọng cương nghị, dứt khoát: "Tôi sẽ xuất quân tiếp chiến hắn."
Merady, gương mặt ướt đẫm nước mắt, vội giữ chặt tay anh:
"Không!!! Anh không thể đi bây giờ, anh đang bị thương cơ mà?"
Critias khẽ liếc nhìn cô. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, ánh mắt anh dịu lại, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:
"Đi và báo với công chúa đi. Về phần mình, tôi là người duy nhất có thể đánh với hắn. Nếu tôi vì vết thương nhỏ này mà cam tâm rút lui, quân hoàng gia tại đây sẽ bị xóa sổ toàn bộ."
Anh nhẹ nhàng hất tay cô ra, ánh nhìn đầy quyết tâm:
"Cứ đi đi, tôi hứa sẽ trở về."
Merady nghẹn ngào, ánh mắt cô chất chứa sự bất lực. Không còn cách nào khác, cô lau nước mắt và chạy ra ngoài. Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập khi cô phóng vụt đi khỏi doanh trại.
Critias đứng lặng giữa chiến trường, mắt dõi theo bóng lưng Merady khuất dần trong màn mưa xám xịt. Bất chợt, từ xa vang lên âm thanh ồn ào của bánh xe kéo cùng tiếng chân hành quân dồn dập. Anh xoay người, nhìn thấy một đoàn xe vận tải đang tiến lại gần: những cỗ xe chở đầy lương thực, vũ khí, đạn dược, cùng với những con ngựa chiến và những khẩu sơn pháo sáng loáng. Dẫn đầu đoàn xe là một trung đoàn bộ binh, những bộ giáp sáng bóng lấp lánh dưới ánh sét chớp nhoáng.
Critias còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Critias, nhớ tôi không?"
Anh giật mình, quay phắt lại:
"Gridos?"
Gridos nở nụ cười tự mãn, đứng trên xe chỉ huy:
"Tôi nghe tin cậu gặp khó khăn, nên đã gom hết tài lực mang nhu yếu phẩm, trang bị và vận chuyển cả trung đoàn này tới hỗ trợ."
Critias nhìn anh ta, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
"Về đi, nơi này không an toàn đâu."
Gridos cau mày, chưa kịp hỏi thì bầu trời đột ngột xé toạc, hàng chục tia sét trắng bạc đánh xuống. Những người lính phía sau nháo nhào, tiếng thét vang lên khắp nơi. Sau loạt sét kinh hoàng, một bóng người cao lớn, da trắng, xuất hiện giữa ánh sáng mờ ảo. Đôi mắt của hắn lóe lên sắc cầu vồng, vầng hào quang đa sắc rực rỡ bao quanh thân hình tựa thần thánh ấy.
Hắn bước từng bước chậm rãi về phía Critias, tiếng nói trầm hùng vang vọng giữa không gian:
"Critias, trông ngươi thảm hại hơn lần cuối chúng ta gặp nhau đấy, có lẽ người còn nhớ...hoặc có thể đã quên ta, còn ta thì luôn nhớ ngươi dù đã nằm trong phong ấn được nhiều năm."
Critias siết chặt cây thương, đôi mắt tím sáng rực như ánh lửa chiến tranh cháy âm ỉ trong đêm tối. Anh bước tới từng bước, ý chí kiên định của anh đã tạo nên áp lực không nhỏ cho Createragon, anh cứ thế đứng sừng sững đối mặt Createragon mà không hề nao núng. Giọng anh sắc lạnh, từng chữ như lưỡi dao đâm thẳng vào sự kiêu ngạo của đối thủ:
"Createragon, thằng ngu đã thảm bại dưới mũi thương của ta thì còn gì đáng nhớ?"
Lời thách thức như sấm rền, vang dội giữa cơn mưa. Tiếng cười của Critias đột ngột vang lên, lớn dần, điên loạn và hoang dại. Createragon cau mày, đôi mắt cầu vồng bùng lên ánh sáng giận dữ. Hắn gầm lên:
"Sáng tạo - Bão đá!"
Đất dưới chân rung chuyển dữ dội, những viên đá nhỏ bật lên khỏi mặt đất rồi bất ngờ bắn vút về phía Critias như hàng ngàn mũi tên sắc bén. Anh bình tĩnh nâng cây thương, ánh sáng tím lan tỏa từ người anh, bao phủ lấy cơ thể như một lớp khiên thần thánh.
"Tri thức - Bán thần thuật - Tà giáp!"
Những viên đá bị chặn lại, vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng một vài viên vượt qua lớp giáp, đập thẳng vào người anh. Một viên đánh mạnh vào mũ giáp, khiến anh loạng choạng, ngã xuống Createragon chế nhạo, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ:
"Đứng lên nào, Critias!"
Không chần chừ, hắn tiếp tục niệm chú:
"Sáng tạo - Đại điện cầu!"
Bầu trời lập tức bị tĩnh điện bao trùm. Những tia sét tụ lại thành một quả cầu năng lượng khổng lồ, phát sáng rực rỡ. Critias vừa chống thương đứng lên thì quả cầu giáng thẳng vào anh, tạo nên một vụ nổ lớn. Anh bị hất văng ra xa, cơ thể lăn trên nền đất lạnh lẽo.
Máu trào ra từ khóe miệng, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định. Critias dùng thương chống xuống đất, từ từ đứng dậy. Giọng anh yếu ớt nhưng vẫn vang vọng như một mệnh lệnh:
"Gridos... không được để bất kỳ ai can thiệp vào cuộc chiến này."
Gridos chần chừ trong giây lát, nhưng rồi nghiến răng quay đi, ra lệnh cho các sĩ quan rút quân vào cứ điểm. Những đoàn lính nhanh chóng rời khỏi khu vực chiến đấu, để lại chiến trường cho hai bóng người đối đầu nhau giữa cơn bão sấm sét.
Createragon mỉm cười nhếch mép, đôi tay hắn phát ra luồng sáng chói lòa.
"Ta sẽ nghiền nát ngươi ngay tại đây, bán thần hèn mọn!"
Hắn lao tới, tốc độ như cơn lốc xoáy, tung ra cú đấm chứa đựng toàn bộ sức mạnh của một vị thần sáng tạo:
"Sáng tạo - Thượng thần thuật - Cú đấm vật chất!"
Critias không né tránh, ánh mắt anh ánh lên niềm kiêu hãnh của một chiến binh bất diệt, không một chút do dự. Anh nâng cây thương, chuẩn bị nghênh chiến đòn đánh tàn bạo của đối thủ, nhưng đột ngột, anh lại thu cây thương lại và lao tới Createragon với đôi bàn tay không, quyết tâm đối mặt trực diện. Đó là quyết định của một chiến binh không bao giờ lùi bước, không chút sợ hãi.
Không ngại ngần, Critias niệm chú trong lòng, đồng thời tung ra một cú đấm mạnh mẽ, đáp trả lại đòn tấn công của đối thủ với toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn trong mình:
"Hủy diệt - Cú đấm ngàn cân!!!"
Ngay sau đó, hai cú đấm mang theo nguồn năng lượng tàn phá va chạm vào nhau với một tiếng nổ đinh tai nhức óc, như xé toạc không gian và bầu trời. Cả trời đất như rung chuyển dưới sức mạnh của chúng. Tuy nhiên, vì sự chênh lệch về thể cấp – cấp độ của thực thể – Critias phải chịu thiệt hại nặng nề hơn. Anh cảm nhận được sự đau đớn tột cùng, ánh mắt nhìn xuống tay trái mình – nó đã gãy hoàn toàn. Máu rỉ ra từ vết thương, từng cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể, khiến mỗi cử động của anh giờ đây trở thành một thử thách khủng khiếp. Ai nói bán thần hay thần linh không biết đau cơ chứ? Cảm giác đau đớn như xé nát thân thể anh, thấu xương thấu tủy.
Với mỗi bước đi, Critias tự hỏi sao mình không rút lui, sao không bỏ chạy, nhưng ngay lập tức, một câu hỏi khác hiện lên trong tâm trí anh:
"Ai sẽ đứng vững được đây, nếu chính anh ta đã ngã gục?"
Cảm giác đau đớn ấy không thể xua đi được, mà chỉ làm cho những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh càng thêm mạnh mẽ. Nhìn về phía chiến trường phía xa, nơi hàng trăm mạng sống và cả chiến thắng cuối cùng đang chờ đợi, anh hiểu rằng không thể dừng lại, không thể để tất cả sụp đổ. Anh hít một hơi sâu, cảm nhận gió lạnh tạt qua bộ giáp đã bị vỡ vụn, rồi nhắm mắt lại. Không còn đường lùi nữa, mọi thứ đã được định đoạt.
Trong khi đó, Createragon cũng không khá hơn. Hắn bị thương nặng, tay phải đã gãy một vài xương, máu rỉ ra không ngừng, làm hắn cảm nhận rõ ràng sự đau đớn lấn át toàn thân. Dù vẫn đứng vững, nhưng vẻ mặt hắn đã nhăn lại, thể hiện rõ sự đau đớn của kẻ đang phải đối mặt với một đối thủ không thể dễ dàng bị khuất phục.
Critias mặc kệ vết thương của mình, tiếp tục xông tới quyết chiến:
"Tri thức- Ám linh cổ tự.”
Khi Critias hoàn thành phép niệm, anh vung cây thương trong tay, vẽ một đường uốn lượn mạnh mẽ vào không khí. Ngay lập tức, một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện dưới chân Createragon, lơ lửng trong không gian như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Vòng tròn này, rực rỡ ánh sáng tím huyền bí, bao quanh bằng những ký tự cổ xưa, uốn cong và xoắn lại với nhau như một dòng chảy vô tận từ thế giới bên kia. Mỗi đường nét trên vòng tròn đều như đang sống, tựa những sinh linh u ám vươn ra từ màn đêm vô hình, lướt qua và gắn kết với nhau trong một kết cấu tinh tế, nhưng lại đầy quyền lực. Vòng tròn này không chỉ là một biểu tượng; nó như một cánh cổng xuyên không gian, mang theo một nguồn năng lượng to lớn và kinh hãi. Những ký tự cổ đại bên trong nó dường như đẩy không khí ra xa, khiến không gian xung quanh căng ra như thể vũ trụ đang thay đổi, rung chuyển theo nhịp điệu của ma thuật cổ xưa. Ánh sáng tím từ vòng tròn dần lan rộng, đổ xuống như những tia chớp mạnh mẽ, quấn chặt lấy thân thể Createragon. Giống như những sợi dây vô hình đang kéo hắn vào giữa sự câm lặng của một thế giới khác, nơi chỉ có sự hành hình của linh hồn và đau đớn.
Càng lúc vòng tròn càng sáng, những tia sáng sắc lạnh, như những thanh kiếm vô hình, lướt qua không khí và thấu vào trong người Createragon. Cơ thể hắn không thể tự do cử động, như thể có một sức mạnh vô hình, không thể chống lại, đang bóp chặt, kéo hắn xuống một vực thẳm không lối thoát. Lúc này, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu nứt ra, những vết nứt sâu hoắm xuất hiện quanh vòng tròn, như thể chính nó đang khắc sâu sự đau đớn của hắn vào cõi vĩnh hằng. Ánh sáng tím phát ra ngày càng mạnh, kéo theo vô số linh hồn lơ lửng, một cảnh tượng kỳ dị nhưng đầy ma mị.
Từ trong vòng tròn, hàng nghìn linh hồn vọt ra, những con ma, những linh hồn đã mất, mang theo những đau đớn vĩnh viễn, lao về phía Createragon. Chúng có hình dáng mờ mịt, đôi mắt trống rỗng, nhưng trong từng cử động, chúng mang theo sự tàn bạo không lời. Những linh hồn này bám vào tay, vào chân hắn, cuốn chặt lấy cơ thể hắn, làm hắn cảm nhận rõ sự đau đớn không thể tả xiết. Một linh hồn to lớn, như hình dáng của một con thú đã chết từ lâu, bám vào mắt hắn, làm Createragon rít lên đau đớn, cố gắng hất chúng ra, nhưng không thể.
Mỗi linh hồn đều có một sức mạnh riêng, và chúng không ngừng giày xéo cơ thể hắn, mỗi giây trôi qua như một đau đớn không thể tránh khỏi. Cả chiến trường bây giờ chỉ còn lại tiếng gió rít và những tiếng gào thét của những linh hồn trong cơn hấp hối, hòa lẫn trong tiếng vang của sự va chạm ma thuật. Createragon đứng trơ như một tảng đá vỡ, nhưng trong ánh sáng tím đó, hắn cũng không thể trốn thoát. Tất cả sức mạnh sáng tạo của hắn, giờ đây, trở thành một thứ lực lượng vô vọng chống lại chính nó. Nhân cơ hội Createragon đang bị bao vây bởi ám linh, Critias không ngần ngại lao về phía hắn, gầm lên một tiếng đầy quyết tâm:
"Hủy diệt – Kiếm gầm!!!"
Với tốc độ không thể tưởng tượng, anh vung kiếm về phía Createragon, sức mạnh của cú đòn tạo ra một cơn sóng rung động mạnh mẽ khiến mặt đất như muốn nứt ra. Nhưng, Createragon không phải là kẻ dễ dàng bị áp đảo. Mặc dù sức mạnh của hắn chưa hoàn chỉnh sau khi thoát khỏi phong ấn, hắn vẫn là một trong những khai thiên thần - một kẻ hùng mạnh với bản năng chiến đấu vượt trội.
Hắn gầm lên, lập tức thi triển một ma pháp tối thượng:
"Sáng tạo – Đại thần thuật – Vụ nổ vật chất!"
Cả không gian xung quanh hắn biến thành một cơn cuồng nộ. Các khối đất khổng lồ vọt lên từ mặt đất, bắn về phía Critias như những mũi tên sắc bén. Những linh hồn đang lao tới cũng bị đánh bay, lạc lõng bay tứ tung. Createragon điều khiển các mảng đất lớn bay thẳng tới Critias, ép chặt anh lại trong một vòng xoáy tàn bạo.
Critias cố gắng né tránh, nhảy lên các khối đất bay lơ lửng, nhưng chúng quá mạnh mẽ. Mỗi lần anh tiếp đất, một tảng đá lớn lại rơi xuống, đập mạnh vào cơ thể anh, khiến anh ngã quỵ và đau đớn. Cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên, đánh bật Critias khỏi không gian chiến đấu, khiến anh rơi xuống đất như một cục đá nặng nề. Những vết thương nặng nề khiến anh khó lòng đứng lên, nhưng không hề có sự khuất phục trong đôi mắt anh.
Lúc này, thân thể anh bị thương nặng, những vết bầm tím rỉ máu, giáp của anh vỡ vụn, thanh kiếm bạch kim đã nát vụn thành từng mảnh vụn. Nhưng dù thế nào, Critias không chịu đầu hàng. Anh rướn người đứng dậy, cơn đau như xé nát cơ thể anh nhưng anh vẫn không lùi bước.
Anh siết chặt tay, nhìn xuống vết thương rỉ máu, và một quyết tâm mới lại bùng lên trong anh. Critias cắn răng, gồng mình chịu đựng, rồi niệm chú một lần nữa:
"Sáng tạo – Huyết tụ kiếm!!!"
Máu từ vết thương bắt đầu vọt ra, như một dòng suối đỏ tươi, nhưng không phải để rơi vãi. Critias bóp mạnh vết thương, máu bắn ra, xoáy lại trong không khí như thể có một lực hút siêu nhiên. Những giọt máu tụ lại vào nhau, uốn lượn và kết lại thành một thanh kiếm dài, sắc bén, tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ rực. Thanh kiếm không phải là kim loại hay đá, mà là chính máu của anh - biểu tượng của sự hy sinh và sức mạnh vô tận. Critias nắm chặt thanh kiếm máu trong tay, đứng thẳng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng và đầy quyết tâm. Cây kiếm máu phản chiếu ánh sáng u ám của chiến trường, sẵn sàng cho một trận chiến sinh tử. Không còn đường lui, anh chỉ có thể tiến về phía trước.
Createragon nhìn Critias với ánh mắt đầy khinh miệt, nhận ra rõ ràng hắn đang chiếm ưu thế trong trận chiến này. Hắn gầm lên, đôi mắt sắc bén như dao, mỉm cười đầy tự tin:
"Critias, ngươi muốn đánh cược không?"
Critias, mặc dù đang rỉ máu và thấm mệt, vẫn cười khẩy, không chút ngần ngại. Ánh mắt anh lạnh lùng, đầy kiêu hãnh của một chiến binh bất khuất:
"Nói ta nghe thử xem nào?"
Createragon nhìn thẳng vào mắt Critias, ánh sáng trong đôi mắt hắn như một lời thách thức. Hắn hít một hơi dài, giọng nói như sấm vang:
"Nếu ngươi thắng, ta sẽ rút lui và buộc phải từ bỏ quyền kiểm soát bán đảo Artinag - nơi mà các tín đồ của ta đang nắm quyền. Bán đảo này nằm cạnh quận Cargast, nơi ngươi đang sinh sống. Nếu ngươi thua, thì tự biết hậu quả là gì."
Cả không gian như trầm lắng trong khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng gió rít và tiếng nổ từ các trận chiến xa xa. Critias nhìn Createragon, cảm nhận sự lạnh lẽo trong lời đề nghị của hắn. Nhưng anh không hề nao núng. Thậm chí, ánh mắt của anh còn toát lên vẻ tự tin không thể lay chuyển. Critias đáp lại, giọng nói không chút run sợ, đầy kiên quyết. Một nụ cười nhếch mép thoáng qua, như thể anh đã thấy trước kết quả của cuộc đối đầu này:
"Hay, hay lắm, ta đồng ý!"
Không có sự do dự nào trong câu trả lời của Critias. Anh đã quen với việc đối mặt với nguy hiểm, và đối với anh, đây chẳng qua chỉ là một ván cược để khẳng định sức mạnh và lòng kiên định.
Khi Createragon niệm xong câu chú, mọi vật chất xung quanh bắt đầu chấn động mạnh mẽ, dần dần bị hút vào thành một tia sáng chói lọi. Cái ánh sáng ấy không chỉ rực rỡ mà còn đầy chết chóc, giống như ánh sáng cuối cùng báo hiệu sự diệt vong.
Tia sáng đó hướng thẳng về phía Critias, nhưng bất ngờ, trong khoảnh khắc ấy, Critias nhìn thấy bóng dáng của công chúa Ruby, người đang tiến gần đến chiến trường.
Ruby, trong lòng mang đầy nỗi lo âu, không ngờ rằng trước mắt mình lại là Createragon – Thần sáng tạo, một thực thể mang sức mạnh vô biên mà không một người phàm nào có thể chống lại được. Khi nhìn thấy hình dáng của Createragon, mắt cô không thể rời khỏi hình bóng cao lớn, hào quang rực rỡ, nhưng cũng đầy khủng khiếp ấy. Đôi mắt cầu vồng của hắn chiếu sáng cả vùng đất, làm mọi vật xung quanh như bị tê liệt. Nhưng trong giây phút sững sờ ấy, Ruby không thể chỉ đứng nhìn. Cô không nghĩ đến nguy hiểm mà chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: phải giúp Critias.
Với lòng quyết tâm, Ruby thúc ngựa lao vào trận chiến, nhưng lại không nhận ra mình đã vô tình lọt vào phạm vi của tia sáng vật chất khi nào không hay. Cô không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo của cái chết đang đến gần.
"Tránh ra!!!" Critias hét lên trong cơn hoảng loạn, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Trong cái khoảnh khắc tưởng chừng như không thể cứu vãn, Critias không thể đứng nhìn cô gái mà anh coi như một phần quan trọng của vương quốc phải đối mặt với cái chết. Anh lao về phía Ruby, đẩy cô ra khỏi đường bắn của tia sáng hủy diệt. Cả cô và chú ngựa của cô bị văng ra xa, trong khi Critias hứng trọn đòn công kích chết chóc ấy. Tia sáng vật chất của Createragon đi qua, tàn phá mọi thứ trên đường đi. Những đồi đất nhỏ xung quanh đều bị thiêu rụi, đất đai bị cháy khét, và tất cả đều tiêu tan trong năng lượng ấy. Trái tim Ruby như ngừng đập khi nhìn thấy ánh sáng hủy diệt nuốt trọn Critias, hình ảnh của anh chìm trong luồng năng lượng khủng khiếp như một vết cắt sâu vào trái tim cô:
"Critias, anh..."
Ruby không thể nói thêm gì nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cô cảm nhận rõ ràng sức mạnh của tia sáng hủy diệt, và tất cả những gì cô nhìn thấy là hình bóng Critias – người mà cô đã tin tưởng, đã hy vọng – chìm trong ánh sáng đó, biến mất không dấu vết.
Đây không phải là lần đầu tiên Critias hy sinh để cứu cô, nhưng lần này, nỗi đau trong lòng cô lớn hơn bao giờ hết. Một lần nữa, anh lại đánh đổi tính mạng vì cô, và lần này, nó như một vết thương sâu hoắm trong trái tim Ruby, khiến cô không thể tìm thấy bình yên.
Khi tia sáng của Createragon cuối cùng cũng tắt hẳn, hắn bật cười khinh bỉ:
"Cô thấy đó, cô gái. Đây là hậu quả của việc chống lại thần linh đấy!!!"
Ruby quỵ ngã xuống đất, tay run rẩy ôm chặt lấy ngực, mắt không thể rời khỏi nơi mà Critias vừa bị nuốt chửng trong ánh sáng hủy diệt. Cô hét lên trong tuyệt vọng, giọng cô khản đặc, vang vọng khắp chiến trường. Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gò má, hòa lẫn vào mưa rơi. Mỗi giọt nước mắt ấy chứa đựng cả nỗi đau không thể diễn tả, và cũng là nỗi hối hận khôn nguôi:
"Critias!!!"
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ xung quanh Ruby dường như trở nên vô nghĩa. Cô cảm thấy trống rỗng, như thể cả thế giới này đã mất đi một phần quan trọng nhất. Không có ai bên cạnh để an ủi cô, không có ai để làm dịu đi nỗi đau này, và chỉ còn lại sự im lặng khủng khiếp bao trùm.
Bỗng từ đống hoang tàn, một bóng dáng đứng dậy, tràn đầy sự kiên cường dù cơ thể đầy vết thương. Là Critias, giọng anh trầm, đầy đau đớn nhưng vững vàng, cất lên trong không gian hỗn loạn:
"Hủy diệt- Thương sóng...âm,"
Ruby chớp mắt, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình. "Critias...?" Giọng cô run rẩy, như thể trái tim ngừng đập. Đó không thể là sự thật, nhưng anh đang ở đó, đứng vững trước mặt Createragon, kẻ hủy diệt không gì có thể ngăn cản. Niềm hy vọng trong cô bừng sáng, dù chỉ là một ngọn đèn le lói trong đêm tối:
"Anh ấy vẫn còn sống! Anh ấy chưa bỏ cuộc!"
Nước mắt Ruby lại rơi, nhưng lần này không phải là nỗi sợ hãi mà là giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm. Cô hít sâu một hơi, cảm giác gánh nặng trên vai như giảm bớt đi phần nào. Cô hiểu rằng cuộc chiến này không phải của cô, dù trái tim có muốn tham gia, nhưng lý trí luôn nhắc nhở rằng nhiệm vụ của cô không phải là chiến đấu ở đây, mà là hỗ trợ Critias từ xa.
Ruby nép mình vào một khúc cây to, tạm lánh khỏi sự nguy hiểm, nhưng ánh mắt không rời khỏi Critias. Cô chứng kiến anh bật người lên, lao như tên bắn về phía Createragon. Hắn không kịp phản ứng, bất ngờ trước tốc độ của Critias. Và ngay khi hắn còn chưa kịp đối phó, mũi thương của Critias đã cắm sâu vào ngực Createragon. Critias lạnh lùng nói, ánh mắt đầy quyết tâm, một lần nữa khẳng định không có gì có thể ngăn cản anh, không có gì có thể làm anh khuất phục:
"Kết quả lặp lại rồi, chấp nhận đi,"
Rồi một tiếng nổ chói tai vang lên, Createragon bị thương nặng, thân hình khổng lồ của hắn lảo đảo, nhưng trong khoảnh khắc đó, Critias bị văng ra xa, đập mạnh xuống mặt đất. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, hắn nhìn thấy rõ ràng sức mạnh của mình đã không còn đủ để chống lại kẻ thù đáng sợ này. Biết rằng Critias đã không còn khả năng phản kháng, Createragon, với vẻ mặt lạnh lùng đầy kiêu ngạo, lại cố gắng niệm chú:
"Sáng tạo - Băng song thương."
Từ bàn tay hắn, hai cây thương băng khổng lồ xuất hiện và phi thẳng về phía Critias. Anh đã quá yếu, giáp đã bị phá hủy trong cuộc chiến, không còn sức để né tránh. Cứ như vậy, hai mũi thương băng đâm thẳng vào hai bả vai của anh. Cảm giác lạnh lẽo từ thương băng như chảy vào tận sâu trong xương tủy, khiến Critias cảm nhận rõ rệt sự bất lực.
Nhân cơ hội này, Createragon mở một cổng không gian, đôi mắt hắn chứa đầy sự thù hận và kiêu ngạo:
"Đợi đến ngày sức mạnh của ta hoàn thiện, ngươi sẽ phải trả giá!!!"
Những lời đó như một lời nguyền ám ảnh đọng lại trong không gian. Critias nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, hơi thở yếu ớt, và cảm giác thất bại dần dần tràn ngập trong anh. Dù không muốn, anh không thể làm gì được nữa… Không thể. Ý chí chiến đấu vẫn còn đó, nhưng cơ thể anh phản bội lại mọi mệnh lệnh, và cảm giác bất lực bao trùm lấy anh. Nhưng giữa cơn đau và sự mệt mỏi, ngọn lửa sinh tồn trong anh lại bùng lên. Dù chỉ còn lại một hơi thở, anh vẫn không từ bỏ, vẫn sẽ chiến đấu đến cùng.
Anh lặng lẽ nhìn Createragon rời đi, nở một nụ cười nhạt, một nụ cười không phải của sự chấp nhận, mà là của sự kiên cường dù cho thất bại đã cận kề. Rồi anh từ từ mất ý thức.
Ruby, sau khoảnh khắc kinh hoàng, cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo. Cô chạy vội tới bên Critias, hớt hải đỡ anh dậy. Thân thể anh thấm đẫm máu, những vết thương cũ và mới nối tiếp nhau, và hai vết thương do thương băng vẫn đang rỉ máu không ngừng. Ruby không kìm được nỗi sợ hãi và lo lắng, nhưng cô biết mình không thể chậm trễ. Cô chỉ kịp gọi các binh lính và nhanh chóng đưa anh lên cáng, rồi lên xe ngựa để đưa về hậu phương chữa trị. Trong lúc xe ngựa lăn bánh, Ruby vẫn không thể nào gạt bỏ được cảm giác nặng nề trong lòng. Trái tim cô nặng trĩu, không biết liệu Critias có thể vượt qua được nỗi đau này hay không. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô biết một điều rõ ràng: Dù chiến thắng hay thất bại, Critias đã cho cô thấy sức mạnh và nghị lực không gì có thể dập tắt được. Trong lúc đang lo lắng chăm sóc Critias, một bồ câu đưa thư bất ngờ xuất hiện, bay vội vã về phía Ruby. Cô nhanh chóng giải phép và mở cuộn thư ra. Đọc qua từng chữ, đôi mắt cô trở nên nghiêm trọng:
"Chúng tôi muốn đàm phán với hoàng gia về việc phân chia ranh giới tự trị và những xung đột gần đây, vào 9 giờ sáng ngày 15 tháng 4 (ba ngày sau) tại thành phố cảng Port.
– Kanzaki Yamamoto–"
Ruby cảm nhận sự căng thẳng trong từng từ ngữ. Cô thầm nghĩ về những gì đang diễn ra: đây không phải chỉ là một lời mời đàm phán thông thường. Là Yamamoto, một người luôn tỏ ra nham hiểm và đầy tính toán, liệu cuộc đàm phán này có phải là cái bẫy, hay chỉ đơn giản là một bước đi chiến lược của kẻ thù? Những suy nghĩ này khiến lòng Ruby thêm lo âu. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sức nặng của tình hình đang dần dâng lên. Dù sao, đàm phán là một phần không thể thiếu trong chính trị, và lúc này, cô không thể lùi bước. Chỉ còn ba ngày nữa, mọi thứ phải chuẩn bị sẵn sàng. Ruby lặng lẽ đưa cuộn thư cho Sarphire, ánh mắt cô chứa đựng sự quyết đoán nhưng cũng đầy lo âu. Cô không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng:
"Em chuyển thư này lên hội đồng hoàng gia giúp chị."
Sarphire nhận lấy thư, không hỏi gì, chỉ gật đầu và nhanh chóng lên ngựa. Cô biết rõ nhiệm vụ mình cần làm và không muốn làm chậm trễ. Sau khi Sarphire rời đi, Ruby quay người, không để lại chút dấu vết nào của sự do dự, và nhanh chóng lên ngựa. Đoàn quân hộ tống đang chuẩn bị di chuyển, cô gia nhập vào hàng ngũ, ánh mắt dõi theo con đường phía trước, mặc cho những suy nghĩ phức tạp đang tràn ngập trong đầu. Cả đoàn quân tiến về phía trước, nhưng trong lòng Ruby vẫn không thể yên tâm. Cuộc đàm phán với miền Đông sắp tới sẽ có những diễn biến khó lường, và cô không thể biết trước điều gì sẽ chờ đón họ.
-Phía Merady-
Cô cũng đã theo lệnh Critias ở lại đóng giữ cứ điểm giữa,cùng binh lính gia cố phòng tuyến,lập trạm quan sát và bệnh viện dã chiến,trong khi cô đang cùng binh sĩ dọn dẹp đất ướt và múc bớt nước ra khỏi chiến hào,bỗng cô nhận được tín hiệu bằng ma thuật của Ruby:
"Đến chỗ tôi mau,Critias bị thương rồi,hẹn gặp tại y viện Westhiem.”
Merady mới gửi trả tín hiệu lại cho Ruby:
"Anh ta bị thương nặng không,anh ta đã giao chiến với ai."
Ruby mới trả lời cô ta:
"Anh ta đã giao chiến với thần sáng tạo,bị thương rất nặng,nếu không muốn nói là đang hấp hối."
Merady sững người,cả bầu trời tâm trí cô như sụp đổ, cô đứng lặng trước đồn trại,cơn mưa lớn làm nước dâng ngập chân cô. Binh sĩ xung quanh tất bật gia cố phòng tuyến,dọn dẹp nước mưa nhưng tâm trí cô chỉ có một người – Critias. Anh ấy đang bị thương... và đang đơn độc trên chiến trường kia.Cô tuy không bị lưỡi dao nào cứa vào mà cũng đau đớn không sao tả được,Merady nắm chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu, nhưng nỗi đau ấy chẳng thấm vào đâu so với sự lo lắng dồn nén trong lòng.Cô thầm nghĩ rằng làm sao mình có thể đứng đây mà chờ đợi, trong khi anh ấy đang phải chống chọi với nỗi đau kinh hoàng do thần linh gây ra? Một phần trong cô muốn nghe theo mệnh lệnh của Critias, nhưng phần khác thì không thể bỏ qua cảm giác bất an đang dày vò.Merady trăn trở một lúc,rồi chợt quyết định.Cô không thể ở lại đây.Cô biết rõ nhiệm vụ của mình là bảo vệ cứ điểm này, nhưng ý nghĩ về việc Critias đang hấp hối trên chiến trường khiến mọi lý trí trong cô tan biến.Merady quay người lại nhìn đám binh sĩ đang làm việc xung quanh.Một cơn gió mạnh thổi qua,kéo theo tiếng sấm rền vang.Merady lẩm bẩm:
"Họ cần mình... nhưng anh ấy cần mình hơn..."
Rồi với tất cả quyết tâm,Merady leo lên ngựa. Cô không còn nghĩ đến mệnh lệnh, chỉ nghĩ đến người mà cô không thể để mất:
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể tuân lệnh lần này..."
Binh sĩ nhìn Merady lao đi trên lưng ngựa, ánh mắt họ hiện lên sự ngỡ ngàng,một tiếng hét vang lên từ hàng ngũ:
"Thủ lĩnh, cô ấy bỏ nhiệm vụ rồi!"
Nhưng Merady không quay lại. Cô biết rõ họ sẽ nói gì, biết rằng hành động này là kháng lệnh và sẽ bị kỷ luật, nhưng cô không quan tâm. Gió rít vào tai, nước mưa tạt vào mặt, nhưng trong lòng cô chỉ có một điều duy nhất:
"Mình phải đến bên anh ấy. Critias... mình sẽ không để anh chiến đấu một mình."
Trên đường đến y viện Westhiem, Merady cảm thấy lòng mình tràn ngập cảm giác tội lỗi lẫn lo lắng. Cô biết rõ mình đã kháng lệnh – một điều không thể tha thứ trong quân đội. Nhưng nếu không đi, mình sẽ mãi mãi hối hận. Những giọt mưa vẫn tiếp tục rơi nặng nề, nhưng trái tim cô nhẹ nhõm hơn, vì cô biết mình đã chọn đúng:
"Nếu có hậu quả gì xảy ra, mình sẵn sàng đối mặt... chỉ cần Critias an toàn, mọi thứ còn lại có hay không... không quan trọng."
0 Bình luận