“Chúng ta đã vượt qua hệ thống truy vết của hành tinh này thưa ngài!”
Một người lính thốt lên khi màn hình máy tính nhấp nháy dòng chữ “An Toàn” lớn màu xanh lục. Anh ta nói cho người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh, người đàn ông này đang chăm chú nhìn vào màn hình, khi nghe thấy người lính báo cáo, ông ta chỉ gật đầu.
Người đàn ông đó là Dentow.
Khi chiếc phi thuyền tiến tới tầng đối lưu của địa cầu, nó tự động tắt trường lực bảo vệ và nhanh chóng làm mát chiếc phi thuyền sau sự ma sát với không khí lúc xâm nhập vào bầu khí quyển của hành tinh.
Hệ thống máy tính tính toán thời gian đáp đất sẽ là 20 phút.
Dentow ấn một cái nút trên bảng điều khiển, nó hiện ra một màn hình ảo to hơn bên trên có thể thao tác vật lý được. Ông ấn vào một biểu tượng và một bảng danh sách dài các dòng chữ hiện ra.
Đó dường như là tệp dữ liệu.
Dentow gõ vào thanh tìm kiếm và tìm kiếm danh từ “Trái Đất” bằng các kí tự kì lạ, các kí tự đó chính là ngôn ngữ toàn cầu của Chalester. Tiếp sau đấy, một tệp tin duy nhất được hiển thị trên màn hình, ông ấn vào nó và hiện ra một bản thông tin lớn về Trái Đất.
Hình ảnh, thông tin, văn hóa.... Những gì mà tàu mẹ và các tàu thăm dò địa cầu cỡ nhỏ thu thập được.
“Hành tinh này... Đẹp thật đấy.”
Mahol thốt lên.
“Phải... Tuyệt đẹp và hùng vĩ, hành tinh của chúng ta trước đây cũng đẹp đẽ như thế này.”
“Thật vậy sao thưa ngài?”
“Chàng trai trẻ, cậu thật sự là một thanh niên đến từ thế hệ sau, thật là không biết những gì.”
“Ơ dạ...”
“Không sao, dù sao thì thế hệ của cậu cũng được sinh ra ở phi thuyền mẹ, không phải trên đất mẹ Chalester, ta hiểu. Lại đây, ta sẽ cho cậu xem lại hành tinh của chúng ta ngày xưa.”
Chàng lính trẻ, Mahol tiến lại gần vị cơ trưởng. Cậu nhận thấy rằng trên bàn tay sần sùi, chai sạn và đã có dấu hiệu của tuổi già đang cầm một tấm ảnh, thật kì lạ vì nó không được lưu trên máy tính, đó là một bức ảnh cũ kĩ, đơn giản có chụp một phong cảnh của một thị trấn miền quê. Đó là một thị trấn xinh đẹp với những căn nhà nằm trên các ngọn đồi, cánh đồng lúa xanh lục trải dài trên các đồng ruộng, cạnh đấy là một chiếc hồ lớn có người đang câu cá.
“Thưa ngài, đây là-”
“Đây là quê hương của tổ tiên ta, thực ra ta cũng giống như cậu thôi cậu lính trẻ, chúng ta đều được sinh ra vào thời điểm chúng ta đã phải rời bỏ quê hương của mình. Bức ảnh này là kỉ vật lớn nhất mà ông nội ta đã để lại. Đó là một thị trấn nhỏ, bình yên và tuyệt đẹp, mọi người sống hạnh phúc với nhau ngày qua ngày trước khi bọn chúng đến.”
“Bọn chúng.”
Có vẻ như Dentow đã nhắc đến điều gì đấy làm toàn bộ các thành viên phi hành đoàn bao gồm cả Mahol đều thay đổi sắc mặt, họ chép môi, có người còn đưa tay lên trán rồi dường như tỏ ra vẻ bất lực.
“Đây là cơ hội của chúng ta, chiến dịch lần này chúng ta phải hoàn thành nó bằng mọi giá. Thật không ngờ khi ngài ấy lại ở đây, ở hành tinh này.”
Dentow cất tiếng, cắt ngang bầu không khí nặng nề của phi thuyền.
“Ta mong rằng... Chiến dịch thu hồi này sẽ dễ dàng, địa điểm phát hiện là một khu vực vắng vẻ thì thật tốt biết bao. Nếu như nó được giam cầm hoặc tìm thấy bởi bất kì ai hoặc lực lượng quân sự của hành tinh này thì sẽ khá là khó khăn, vậy nên đây là một nhiệm vụ đòi hỏi sự bí mật. Nếu cần thiết, chúng ta có thể thủ tiêu đối tượng ngay lập tức, hoặc nếu là được giam giữ bởi một tổ chức nào đấy ở hành tinh này, chúng ta sẽ cần đánh chớp nhoáng, ưu tiên việc thu hồi và tẩu thoát, tránh gây ra thiệt hại nhất có thể, cảnh giác với việc bị truy vết và đánh trả của lực lượng quân đội Trái Đất.”
“Tại sao chúng ta không tiến xuống và đánh cho chúng một trận? Chẳng phải nếu đội của chúng ta thất bại, thì phi thuyền mẹ sau hai tháng sẽ tới đây hay sao? Việc nên đánh thật mạnh và nhanh chóng thu hồi, điều đấy sẽ tăng tỉ lệ thành công thu hồi hay sao?”
Một người lính thốt lên.
“Không, Tadel, không.”
“Tại sao chứ thưa ngài?”
“Điều đó không khả thi Tadel. Chúng ta được chỉ thị tránh giao chiến với cư dân bản địa nhất có thể. Với cả, ngươi xem đi...”
Dentow đưa cho Tadel xem, ngay lập tức sắc mặt của anh ta thay đổi và lầm lũi đi về lại chỗ ngồi, anh ta chỉ im lặng.
“Cậu hiểu rồi chứ, Tadel? Đó là lí do chúng ta nên tránh giao chiến đấy.”
“Vâng, tôi hiểu, tôi xin lỗi.”
“Không sao, dù sao thì, ta hiểu nếu cậu muốn vậy nhưng lần này thì điều đấy bất khả thi để thực hiện.”
“Vì sao thế thưa ngài?”
Mahol cất tiếng hỏi.
“Đó là vì... Đây là một nền văn minh cấp độ 3, nó đã có thể thuộc địa hóa một số hành tinh và khai thác nguồn năng lượng từ ít nhất 46 ngôi sao. Kĩ thuật và công nghệ của họ... Thực sự đã nhỉnh hơn chúng ta, vậy nên việc gây chiến với họ là tự sát.”
“Ra là vậy, tôi hiểu rồi.”
“Vậy nên toàn đội phải đảm bảo bí mật, nếu như viễn cảnh ngài ấy đang được quản thúc bởi quân đội Trái Đất hoặc một cơ quan thì phải suy xét khả năng bị đánh trả và tỉ lệ thu hồi, nếu khả năng bị đánh trả cao hơn bốn mươi phần trăm thì không được phép tấn công mà phải cân nhắc chuyển sang biện pháp đột kích để thu hồi. Trường hợp bị đánh trả cao trên năm mươi phần trăm thì không được phép tấn công mà phải thu thập thông tin và rút lui, gửi về cho tàu mẹ để được yểm trợ từ các lực lượng lân cận.”
“Đã rõ, thưa ngài.”
“Còn nữa, nếu như là một cá nhân giữ, trong trường hợp bị phát hiện hãy cố gắng thủ tiêu thật nhanh gọn lẹ, xóa mọi dấu vết, thu hồi và rút lui, rõ chưa?”
“Rõ!”
“Tốt. Kafka, đã xác định được vị trí ngài ấy chưa?”
“Tôi đã xác định thành công rồi thưa ngài, tôi nghĩ việc ngài ấy bị quân đội Trái Đất nắm giữ là không cao đâu.”
“Vì sao thế Kafka?”
“Vì... Vị trí được hiển thị nằm ở một thành phố, chính xác hơn là một ngôi nhà trong thành phố.”
“Thành phố? Tệ thật đây, việc này sẽ rất khó để đảm bảo tính bí mật của nhiệm vụ.”
“Thưa ngài, theo thông tin tôi biết thì Trái Đất cũng có đến hàng triệu người ngoài hành tinh sinh sống, sẽ ổn thôi vì người Trái Đất sẽ coi rằng chúng ta chỉ là một người ngoài hành tinh nào đấy đi trên đường.”
“Cô nói đúng, Kafka. Thời điểm bây giờ là gần 10 giờ theo múi giờ ở đây, mật độ dân cư của nơi đấy như nào?”
“Rất đông đúc thưa ngài, tuy nhiên dãy phố mà mục tiêu điểm đỏ chỉ định thì hiện tại khá vắng vẻ.”
“Vắng vẻ à...”
“...”
“Tốt, chúng ta sẽ tiến xuống đấy, thu hồi. Nếu bị phát hiện, hãy giả dựng hiện trường như một vụ cướp.”
“Vâng thưa ngài.”
“Toàn đội đã rõ phương án tác chiến chưa?”
“Đã rõ!”
“Được, khí thế tốt đấy. Cùng làm nào, vì quê hương!”
“Vì quê hương!”
Chiếc phi thuyền bật lớp màn tàng hình khi tiến vào tầng đối lưu, cách mặt đất khoảng hơn mười ngàn mét.
0 Bình luận