Ở miền Nam của Eloria, nơi những cánh đồng bát ngát trải dài, những con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn đến những ngôi nhà gỗ đơn sơ nép mình dưới bóng cây cổ thụ. Cuộc sống ở đây trôi qua một cách bình lặng, như những dòng suối nhỏ lặng lờ chảy qua những ngọn đồi xanh ngút ngàn. Mùa thu ở Eloria không chỉ là khoảng thời gian của lá vàng rơi mà còn là mùa của những kỷ niệm đẹp đẽ và những câu chuyện tình yêu mãi mãi in đậm trong lòng người
Buổi sáng hôm ấy, không khí trong lành của mùa thu Eloria như thấm đượm vào từng hơi thở của cô gái trẻ Lily. Những làn gió nhẹ nhàng cuốn theo hương thơm của hoa dại, gợi lên cảm giác dịu ngọt, trong trẻo. Mặt trời vừa lên, những tia sáng đầu tiên len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống con đường nhỏ mà Lily thường đi bộ mỗi sáng. Tiếng lá khô xào xạc dưới chân, tiếng chim ríu rít vang lên từ xa, tất cả tạo nên một bản hòa tấu thiên nhiên bình yên, đầy quyến rũ.
Khi đến đoạn đường quen thuộc giữa làng, cô bỗng nhận ra một bóng hình lạ. Một chàng trai trẻ, đứng bên cạnh chiếc xe đạp hỏng, đang loay hoay tìm cách sửa chữa. Anh mặc chiếc áo khoác màu xám nhẹ, mái tóc nâu xoăn gợn sóng như lẫn vào màu của mùa thu. Đôi mắt xanh biếc của anh ánh lên vẻ hoang mang và một chút bất lực. Ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên khuôn mặt anh, tạo ra những vệt sáng lung linh giữa khung cảnh rực rỡ của mùa thu.
Lily tiến lại gần James, bước chân nhẹ nhàng như hòa vào tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Mái tóc vàng óng dài của cô khẽ tung bay trong làn gió mát lạnh của buổi sáng mùa thu, lấp lánh dưới ánh nắng dịu nhẹ, như những sợi chỉ vàng kết nối cô với khung cảnh xung quanh. Những lọn tóc mềm mại uốn lượn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào bờ vai mảnh khảnh của cô, khiến cho hình ảnh của cô thêm phần thu hút giữa khung cảnh làng quê yên bình.
Đôi mắt xanh biếc của Lily sáng lên dưới ánh nắng, trong veo như mặt hồ phẳng lặng, chứa đựng sự tò mò và một chút nghịch ngợm. Khi ánh mắt ấy dừng lại ở James, một thoáng ấm áp lan tỏa từ đôi mắt ấy khiến anh cảm thấy bớt đi phần nào sự lúng túng. Cô nở một nụ cười tươi rói, đôi môi hồng khẽ cong lên một cách tự nhiên, tạo nên một cảm giác gần gũi, thân thiện. "Cần giúp không?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên, như một làn gió thu thoảng qua, dịu dàng nhưng rõ ràng, mời gọi.
James ngẩng đầu lên, ánh sáng từ những tia nắng len lỏi qua tán lá vàng chiếu lên khuôn mặt anh, tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Anh cảm thấy như mình vừa lạc vào một khoảnh khắc đặc biệt, một khoảnh khắc mà sự dịu dàng và giản dị của thiên nhiên hòa quyện với vẻ đẹp tinh khôi của cô gái trước mặt. Một chút ngượng ngùng, anh bật cười, tay vẫy về phía chiếc xe đạp như để giảm bớt sự lúng túng. "Có vẻ như chiếc xe này không thích tôi cho lắm," anh đùa, đôi mắt xanh của anh ánh lên vẻ dí dỏm nhưng cũng rất chân thành.
Lily bước tới gần hơn, đôi mắt cô thoáng lướt qua chiếc xe đạp, nhanh chóng nhận ra vấn đề. Cô quỳ xuống, mái tóc vàng rủ xuống vai khi cô cẩn thận kiểm tra bánh xe. Bàn tay mảnh dẻ của cô khéo léo lướt qua sợi xích đã bị lỏng, đôi mắt tập trung với sự tự tin rõ ràng. "Chỉ là xích bị lỏng thôi, không có gì phức tạp cả," cô nói một cách bình thản, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, đầy kinh nghiệm.
James nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên và khâm phục, không chỉ bởi vẻ đẹp tự nhiên mà còn bởi sự khéo léo của cô. "Tôi không nghĩ một người thành phố như tôi lại gặp may mắn đến vậy," anh đùa, nhưng trong lòng thực sự thấy may mắn vì sự xuất hiện của cô.
Lúc Lily đang chỉnh sửa lại sợi xích, họ bắt đầu trò chuyện. James kể rằng anh là một nhà văn trẻ, đang tìm kiếm cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết mới. Đôi mắt của Lily ánh lên sự thích thú, nụ cười trên môi cô thêm phần rạng rỡ. "Anh định viết về... xe đạp à?" cô trêu chọc với vẻ tinh nghịch, tiếng cười trong trẻo của cô hòa vào gió thu.
James bật cười, cảm thấy như đã quen biết cô từ lâu. "Không đâu," anh đáp lại, "dù sao thì có lẽ tôi sẽ nghĩ đến việc viết về một cô gái làng quê đã giúp tôi sửa xe đạp." Cả hai đều bật cười, không khí trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Khi chiếc xe đã sửa xong, James đứng lên, nụ cười tươi tắn hiện rõ trên khuôn mặt. "Ít ra thì tôi cũng có thể mời cô một tách trà, đúng không? Xem như cảm ơn cho chiếc xe đạp này."
Lily mỉm cười đồng ý, đôi mắt xanh biếc của cô ánh lên sự đồng cảm. "Anh tên là James phải không?" cô hỏi bất ngờ, khiến James khựng lại trong giây lát, ánh mắt anh nhìn cô đầy ngạc nhiên. "Tôi nghe vài người trong làng nói về anh, người ta hay nói về những người mới đến mà." Cô cười nhẹ nhàng, như thể mọi chuyện hoàn toàn tự nhiên.
James bật cười, khẽ lắc đầu. "Thật không ngờ là mình đã trở nên nổi tiếng đến vậy," anh nói đùa.
Sau khi sửa lại xích cho "chàng trai thành phố" thì cả hai cùng nhau đi đến quán trà nhỏ ở cuối làng. Tiếng cười đùa của họ vang lên nhẹ nhàng, hòa vào tiếng gió xào xạc bên ngoài. Trong không gian ấm cúng của quán trà, ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, tạo ra một khung cảnh yên bình và ấm áp. Lily kể về cuộc sống yên tĩnh, đầy bình dị của làng quê, những cánh đồng trải dài vô tận và những buổi hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. James thì chia sẻ về cuộc sống nhộn nhịp của thành phố, những con đường đông đúc và những giấc mơ của anh về việc trở thành một nhà văn nổi tiếng.
Trong từng lời kể, cả hai tìm thấy sự đồng điệu. Một người đến từ nơi tĩnh lặng, người kia từ chốn xô bồ, nhưng giữa họ dường như có một sự kết nối vô hình, đến từ những điều giản dị và chân thành.
Lily và James bước chầm chậm trên con đường làng, hướng về quán trà nhỏ nơi cuối con phố. Tiếng cười của cả hai hòa vào âm thanh rì rào của gió, những chiếc lá vàng bay nhẹ quanh họ, như đang nhảy múa cùng câu chuyện mới bắt đầu. Không khí mùa thu trong lành của Eloria mang lại cho mọi thứ một cảm giác êm đềm khó tả, khiến mọi thứ như trở nên lãng mạn hơn.
Khi họ đi ngang qua những cánh đồng cỏ dại, Lily liếc nhìn James một cách ngại ngùng nhưng đầy tò mò. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt xanh biếc ấy, ánh lên chút lấp lánh mỗi khi anh cười.
“Anh nói là anh đang tìm cảm hứng cho cuốn sách của mình, đúng không? Tôi tò mò, anh sẽ viết về điều gì?” Lily hỏi, vừa đi vừa kéo nhẹ chiếc áo khoác mỏng trên vai khi gió thu thổi qua.
James mỉm cười, đôi mắt của anh thoáng suy tư, như thể chính câu hỏi của cô đã đánh thức những ý tưởng chưa hoàn thiện trong đầu. “Tôi chưa hoàn toàn xác định được. Có lẽ là về sự gặp gỡ tình cờ giữa hai người... như chúng ta chẳng hạn?” Anh nói, giọng pha chút hài hước.
Lily bật cười khẽ, má cô thoáng ửng hồng trong làn gió thu lạnh. “Vậy ra tôi là nguồn cảm hứng cho cuốn sách của anh sao?”
“Có thể. Ai biết được?” James nhún vai, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc hơn. “Thật ra, tôi đã nghĩ về một câu chuyện lâu rồi, nhưng tôi chưa bao giờ tìm thấy điều gì thực sự làm tôi muốn viết. Cho đến khi tôi đến Eloria.”
“Eloria có điều gì khiến anh thích đến vậy?” Lily hỏi, tò mò về những gì mà anh, một người đến từ thành phố lớn, có thể thấy ở ngôi làng nhỏ bé này.
James nhìn quanh, đôi mắt anh đắm chìm trong vẻ đẹp của những tán lá vàng, những ngôi nhà gỗ mộc mạc và khung cảnh yên bình xung quanh. “Mọi thứ ở đây đều thật... chân thật. Nó như một bức tranh mà tôi không thể nào tìm thấy trong thành phố. Ở đây, tôi có cảm giác thời gian chậm lại, và mỗi khoảnh khắc đều đáng giá hơn.”
Lily lắng nghe, đôi mắt xanh biếc của cô ánh lên một sự dịu dàng khó tả. "Tôi luôn nghĩ về Eloria như thế. Một nơi mà người ta có thể tìm thấy chính mình, hoặc có lẽ, tìm thấy nhau." Câu nói ấy thoáng qua như một lời gợi mở, khiến James dừng lại một chút trước khi mỉm cười.
Khi họ đến quán trà, không gian bên trong ấm cúng và tĩnh lặng. Mùi thơm nhẹ nhàng của trà thảo mộc lan tỏa trong không gian, và Lily chỉ vào một bàn nhỏ cạnh cửa sổ. "Chỗ này là nơi tôi thường đến. Anh sẽ thấy, từ đây có thể nhìn thấy cả khu làng."
Họ ngồi xuống, và ánh sáng vàng nhạt của mùa thu len qua khung cửa sổ, chiếu lên mái tóc vàng óng của Lily, khiến cô trở nên rực rỡ hơn giữa khung cảnh mộc mạc. James im lặng một lúc, như bị cuốn hút bởi hình ảnh cô gái trước mặt, rồi bất ngờ nói: "Tôi chưa tự giới thiệu nhỉ? Tôi là James."
Lily khẽ cười. "Tôi biết. Thật ra tôi đã nghe người trong làng nhắc đến anh, James, nhà văn từ thành phố lớn."
James ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy một niềm vui lạ lùng khi biết rằng cô đã biết tên anh từ trước. "Thế còn cô? Tôi chưa biết tên cô."
"Lily," cô trả lời, đôi mắt xanh ánh lên sự nghịch ngợm. "Lily của Eloria."
"Nghe như tên một nhân vật trong tiểu thuyết," James đùa, nhưng trong lòng anh thực sự cảm thấy cái tên ấy rất hợp với cô – một Lily dịu dàng giữa những ngày thu của Eloria.
Khi trà được mang ra, câu chuyện của họ càng trở nên gần gũi hơn. Họ nói về cuộc sống của mình: Lily kể về những ngày bình dị ở làng, về việc cô yêu thích chăm sóc khu vườn nhỏ và đọc sách bên khung cửa sổ. James kể về cuộc sống bận rộn ở thành phố, về áp lực của công việc và những khoảnh khắc anh cảm thấy lạc lõng giữa dòng người hối hả.
“Anh có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi thành phố và sống ở một nơi yên bình như Eloria không?” Lily hỏi, đôi mắt cô đầy hy vọng.
James lắc đầu, nhưng ánh mắt anh không giấu được một chút lưỡng lự. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể rời xa thành phố, nhưng ở đây... có điều gì đó khiến tôi muốn dừng lại, muốn sống chậm hơn.”
Lily im lặng, rồi bất ngờ mỉm cười nhẹ. “Có lẽ Eloria là nơi mà anh đang tìm kiếm. Một nơi để bắt đầu lại, hoặc để tìm cảm hứng.”
James nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự cảm kích. “Có thể cô đúng. Có lẽ Eloria và... cô, Lily, chính là nguồn cảm hứng mà tôi cần.”
Không khí giữa họ đột nhiên trở nên sâu sắc hơn, như thể Eloria, với những ngày thu yên bình và dịu dàng, đang dệt nên những sợi dây kết nối giữa họ. Những buổi chiều hoàng hôn êm đềm của Eloria, những con đường nhỏ và những ngọn đồi xa xăm . . .
Những ngày sau đó, James và Lily bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Mỗi sáng, James sẽ đi dạo quanh làng, luôn tình cờ thấy Lily đang làm việc trong khu vườn nhỏ trước nhà hoặc đi dọc theo con đường làng với giỏ hoa dại trên tay. Và mỗi lần gặp nhau, họ lại dành thêm chút thời gian để trò chuyện, để khám phá thêm về cuộc sống và những suy nghĩ của nhau.
James cảm nhận rõ ràng rằng Eloria đang trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, nhưng trên tất cả, chính Lily là người khiến trái tim anh thổn thức nhiều nhất. Anh không còn chỉ đơn giản tìm kiếm cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết nữa – chính những ngày tháng bình dị và những cuộc trò chuyện thân mật với cô đã dần biến thành câu chuyện tình yêu trong tâm trí anh.
Một buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, James và Lily cùng ngồi trên một bãi cỏ xanh, trước mặt họ là cánh đồng rộng mênh mông trải dài đến chân trời. Màu vàng cam của hoàng hôn chiếu rọi qua những tán lá, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
“Anh đã bắt đầu viết lại cuốn tiểu thuyết của mình chưa?” Lily hỏi, tay nhẹ nhàng vuốt những cánh hoa cúc dại mà cô hái được. Đôi mắt cô ánh lên vẻ tò mò, và một chút hy vọng.
James mỉm cười, ngước nhìn cô. “Tôi đã bắt đầu rồi. Nhưng có điều gì đó thay đổi trong tôi... Khi tôi bắt đầu viết, câu chuyện dần biến thành điều mà tôi không hề dự định từ đầu.”
“Như thế nào?” Lily hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng của cô ánh lên dưới ánh chiều tà.
“Ban đầu, tôi định viết về những cuộc gặp gỡ tình cờ, về những chuyến phiêu lưu của một chàng trai từ thành phố đến vùng quê. Nhưng rồi... mọi thứ dần dần trở thành câu chuyện về anh ấy và một cô gái mà anh gặp. Câu chuyện của hai người ở một ngôi làng, giữa mùa thu.” James dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. “Và anh ấy nhận ra rằng cô ấy là lý do anh muốn ở lại, là nguồn cảm hứng thực sự cho mọi điều anh đang tìm kiếm.”
Lily khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì. Cô cúi xuống nhìn cánh hoa trong tay mình, lòng không khỏi xao xuyến trước những lời của James. Có một điều gì đó đặc biệt trong những buổi trò chuyện của họ, như thể cả hai đã dần khám phá ra một sự kết nối vô hình mà từ lâu cả hai đều không nhận ra.
“Anh nghĩ gì về việc ở lại Eloria lâu hơn?” Lily hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự mong đợi.
James nhìn vào đôi mắt xanh biếc của cô, cảm nhận sự chân thành trong câu hỏi ấy. “Tôi đã nghĩ về điều đó,” anh trả lời chậm rãi. “Tôi từng nghĩ mình không thể rời xa thành phố, nhưng ở đây... tôi không thấy thiếu gì cả. Mọi thứ dường như hoàn hảo. Và cô, Lily, là lý do lớn nhất khiến tôi muốn ở lại.”
Lily đỏ mặt, nụ cười thoáng hiện trên môi cô. Không biết từ bao giờ, những lần gặp gỡ của họ đã trở nên quan trọng đối với cô. Từ những cuộc trò chuyện ban đầu về làng quê và thành phố, đến những lời tâm sự sâu kín hơn về những ước mơ và nỗi cô đơn, Lily nhận ra mình đã bắt đầu cảm thấy điều gì đó đặc biệt dành cho James.
Những ngày sau đó, họ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc đẹp. Họ cùng đi dạo qua những cánh đồng hoa, ngồi bên dòng suối nghe tiếng nước chảy, hay cùng ngắm sao dưới bầu trời đêm. Mỗi lần gặp gỡ, họ lại cảm thấy sự gắn kết giữa mình càng sâu sắc hơn.
Một buổi tối, khi mặt trời đã khuất hẳn, hai người ngồi bên nhau trên chiếc ghế gỗ trong vườn của Lily. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá và hương thơm ngọt ngào của hoa dại. Lily khẽ nói: “Anh có bao giờ nghĩ rằng... chúng ta gặp nhau không phải là tình cờ không?”
James quay sang nhìn cô, đôi mắt anh dịu dàng. “Tôi đã nghĩ về điều đó rất nhiều. Và tôi tin rằng có những điều trong cuộc sống không bao giờ chỉ là ngẫu nhiên.”
Lily khẽ gật đầu, đôi mắt cô như chứa đựng cả một bầu trời cảm xúc. “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Anh đã mang đến cho tôi những điều mà tôi chưa từng nghĩ tới. Sự xuất hiện của anh đã thay đổi mọi thứ.”
James nhìn sâu vào đôi mắt xanh ấy, và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng anh không thể phủ nhận cảm xúc của mình nữa. “Lily,” anh thì thầm, giọng anh trầm ấm và chân thành. “Tôi nghĩ... tôi đã yêu em.”
Lily nhìn anh, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô đã chờ đợi những lời này từ anh, nhưng khi nghe chúng, cô vẫn không khỏi xúc động. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô, và cô nhẹ nhàng đáp lại: “Em cũng vậy, James. Em đã yêu anh từ lúc nào không hay.”
Hai người im lặng nhìn nhau, không cần thêm lời nào nữa. Bầu không khí xung quanh dường như cũng lắng đọng, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng họ. Mùa thu của Eloria, với những chiếc lá vàng và những cơn gió nhẹ, đã chứng kiến một tình yêu mới chớm nở – một tình yêu dịu dàng, trong trẻo và đầy ấm áp giữa James và Lily.
Những ngày tiếp theo, họ không còn là những người lạ vô tình gặp nhau trên con đường làng. Giờ đây, mỗi bước đi bên nhau đều mang trong mình niềm hạnh phúc và sự thấu hiểu sâu sắc. Eloria không chỉ là một nơi để tìm kiếm cảm hứng, mà còn là nơi để họ tìm thấy chính mình và tình yêu mà họ không ngờ tới.
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ của James và Lily càng trở nên gắn kết. Họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc bình dị nhưng đầy ý nghĩa, từng cử chỉ và lời nói dần trở nên thân mật hơn. Bầu trời Eloria trong xanh, với những dải mây nhẹ nhàng trôi lững lờ, là phông nền hoàn hảo cho mối tình của họ.
Một buổi sáng, khi sương còn vương trên cánh đồng, James đạp xe đến ngôi nhà nhỏ của Lily. Anh dừng lại trước cổng gỗ cũ kỹ, đứng nhìn qua hàng rào hoa dại rực rỡ. Từ xa, anh thấy Lily đang lúi húi chăm sóc khu vườn của mình. Mái tóc vàng óng của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm, từng lọn tóc như phản chiếu ánh sáng tự nhiên, hòa quyện với sắc vàng của mùa thu.
James gọi khẽ: “Lily!”
Lily ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc lóe lên niềm vui khi thấy anh. Cô đặt chiếc giỏ hoa dại xuống, bước về phía James. “Anh đến sớm thế?”
James mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà chỉ Lily mới có thể nhận thấy. “Anh không muốn bỏ lỡ buổi sáng đẹp đẽ này,” anh nói, giọng trầm ấm. “Còn em thì sao? Hôm nay có kế hoạch gì không?”
Lily cười khúc khích, nhún vai. “Chỉ có công việc thường ngày thôi. Nhưng nếu anh rảnh, chúng ta có thể đi dạo qua khu rừng phía tây. Ở đó, lá vàng đã rơi đầy, đẹp lắm.”
James gật đầu, ánh mắt anh ánh lên niềm vui. “Anh luôn sẵn sàng cho những chuyến dạo bộ cùng em.”
Họ bước chậm rãi qua những con đường nhỏ của làng, nói với nhau những câu chuyện bình dị. Mỗi bước chân của Lily vang lên nhẹ nhàng trên lớp lá khô xào xạc dưới chân, tạo thành những âm thanh nhẹ nhàng, như nhịp điệu tự nhiên của Eloria. Những cánh đồng cỏ trải dài, vàng óng dưới ánh nắng, như chào đón họ. Hương thơm của hoa dại thoang thoảng trong không khí, làm lòng người nhẹ bẫng.
“Em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?” James chợt hỏi khi họ tiến vào con đường nhỏ giữa khu rừng. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu xuống thành từng vệt sáng lung linh trên mặt đất.
Lily cười nhẹ, mắt cô ánh lên những ký ức ngọt ngào. “Làm sao em có thể quên được chứ? Một người thành phố loay hoay với chiếc xe đạp hỏng, còn tưởng rằng đó là sự kết thúc của chuyến hành trình.” Cô trêu anh, nhưng giọng nói đầy tình cảm.
James cười lớn, nhưng rồi nhìn cô với ánh mắt đầy sự chân thành. “Đó thực sự là khởi đầu của tất cả mọi thứ. Anh không thể tưởng tượng rằng từ một sự cố nhỏ ấy, anh lại tìm thấy điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.”
Lily khẽ đỏ mặt, nhưng không nói gì. Cô bước đi trước một chút, để lại James với những suy nghĩ của mình. Những tia nắng vàng phủ lên mái tóc Lily, khiến cô trông như một thiên thần giữa rừng thu rực rỡ.
Khi họ đến bìa rừng, gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá vàng khẽ bay lên. Lily dừng lại, quay về phía James, đôi mắt cô sáng lấp lánh như phản chiếu cả bầu trời thu xanh thẳm. “Anh biết không, James?” Cô nói khẽ, giọng cô như hòa vào tiếng gió. “Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp một người như anh. Một người đã mang đến cho em niềm vui mà em chưa từng có.”
James bước tới gần cô, ánh mắt anh dịu dàng. “Và anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy một nơi như Eloria, hay một người như em. Em đã thay đổi tất cả, Lily.”
Họ đứng bên nhau, im lặng trong giây lát, chỉ có tiếng lá rơi xào xạc xung quanh. Từng khoảnh khắc ấy như kéo dài mãi mãi, không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại, chỉ còn họ và cảm xúc của chính mình. Trong lòng James, anh biết mình đã yêu Lily sâu đậm, hơn cả những gì anh từng tưởng tượng.
Sau buổi dạo bộ hôm đó, James và Lily tiếp tục gặp nhau hàng ngày. Họ không còn chỉ là những người bạn đơn thuần, mà đã trở thành hai người yêu nhau, gắn bó và hiểu nhau sâu sắc. Mỗi buổi sáng, James lại đạp xe qua những con đường làng, đến tìm Lily. Họ cùng nhau làm vườn, cùng nhau dạo bước qua cánh đồng hoa, hay đơn giản chỉ ngồi bên nhau trên chiếc ghế gỗ dưới bóng cây, lặng ngắm hoàng hôn rực rỡ phía chân trời.
Mùa thu ở Eloria dường như cũng đặc biệt hơn, như thể mỗi ngày đều rực rỡ hơn nhờ tình yêu của họ. Những chiếc lá vàng rơi đầy con đường nhỏ, từng cơn gió thổi nhẹ qua, cuốn theo hương thơm của mùa thu và những lời thì thầm của đôi lứa. Lily và James, dẫu đến từ hai thế giới khác biệt – một người từ thành phố náo nhiệt, một người từ làng quê yên bình – lại tìm thấy điểm chung trong tình yêu chân thành và giản dị giữa mùa thu tuyệt đẹp của Eloria.
Dần dần, James nhận ra rằng cuộc sống ở Eloria đã trở thành một phần không thể thiếu của anh. Cuốn tiểu thuyết của anh đã không còn là câu chuyện về một chuyến phiêu lưu vô định nữa, mà là câu chuyện tình yêu giữa anh và Lily – câu chuyện về hai tâm hồn đồng điệu, tìm thấy nhau giữa mùa thu vàng và khung cảnh bình yên của làng quê.
Và cũng chính tại Eloria, dưới bầu trời thu rực rỡ, James quyết định rằng anh sẽ không bao giờ rời xa nơi này. Anh không còn chỉ tìm kiếm cảm hứng cho công việc của mình, mà đã tìm thấy lý do thực sự để ở lại: tình yêu của đời "mình" , Lily.
Sau đó vào một buổi chiều cuối thu, khi những chiếc lá cuối cùng rơi rụng từ các tán cây, James quyết định hỏi Lily về gia đình cô. Họ đang ngồi bên nhau trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ dưới bóng cây cổ thụ, nhìn ra cánh đồng lúa vàng óng phía xa.
“Em đã kể rất nhiều về Eloria, về ngôi làng này, nhưng anh chưa biết nhiều về bố mẹ em,” James lên tiếng, đôi mắt anh tràn ngập sự tò mò. “Anh rất muốn gặp họ.”
Lily quay sang nhìn James, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Cô gật đầu, đôi mắt xanh biếc lấp lánh trong ánh nắng hoàng hôn. “Em cũng muốn giới thiệu anh với bố mẹ. Em tin rằng họ sẽ rất vui khi gặp anh.” Cô ngập ngừng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói thêm, “Bố mẹ em rất quan trọng với em, và nếu họ biết về chúng ta, em tin họ sẽ rất hạnh phúc.”
Vào ngày hôm sau, Lily dẫn James đến ngôi nhà của gia đình cô, một ngôi nhà gỗ mộc mạc nằm ẩn mình giữa những vườn cây trái sum suê. Con đường dẫn vào nhà ngập lá vàng, ánh sáng mặt trời chiếu qua tán lá tạo nên những vệt sáng lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Khi họ bước đến gần, James có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng vọng ra từ ngôi nhà. Bầu không khí ấm áp và thân thương bao trùm nơi này, khác hẳn với những con phố nhộn nhịp của thành phố mà James từng quen thuộc.
Lily mở cánh cửa gỗ, dẫn James vào trong. Bố mẹ cô – một người đàn ông trung niên với đôi mắt trầm tĩnh, mái tóc muối tiêu, và một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng như ánh nắng sớm – đang ngồi bên nhau trong căn bếp nhỏ ấm cúng. Trên bàn là những chiếc bánh nướng thơm lừng, bốc khói nghi ngút.
“Bố, mẹ,” Lily lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự tự hào. “Đây là James, người mà con đã kể với hai người.”
Bố mẹ Lily quay sang nhìn James, ánh mắt họ tràn đầy sự ấm áp. Bố cô bước lên trước, chìa tay ra bắt lấy tay James, một cái bắt tay chắc nịch nhưng vô cùng thân thiện. “Chào mừng con đến với gia đình chúng ta, James,” ông nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự chào đón.
Mẹ của Lily tiến tới sau đó, cười hiền từ. “Chúng ta đã nghe Lily nhắc đến con rất nhiều. Cảm ơn con đã mang lại niềm vui cho con bé.” Bà nắm lấy tay James, ánh mắt bà tràn đầy tình thương mến.
James cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, như thể mọi lo lắng và ngại ngùng tan biến hết. Anh cúi đầu chào họ, nở nụ cười chân thành. “Cháu rất vui khi được gặp hai bác. Eloria và mọi người ở đây đã làm cháu cảm thấy như đang ở nhà.”
Sau bữa cơm tối ấm cúng, cả gia đình ngồi quây quần bên lò sưởi. James kể về cuộc sống ở thành phố, về hành trình tìm kiếm cảm hứng của mình và cả cách anh tình cờ gặp Lily. Mỗi khi anh nói về Lily, ánh mắt anh lại sáng lên, và không khó để nhận ra tình cảm chân thành của anh dành cho cô. Bố mẹ Lily ngồi nghe, nụ cười luôn hiện diện trên môi, như thể họ đã biết rằng con gái họ cuối cùng cũng tìm được một người thực sự yêu thương và trân trọng cô.
Khi câu chuyện đã dần lắng xuống, bố của Lily quay sang nhìn James, ánh mắt ông đầy sự tự hào. “Lily là cả thế giới của chúng ta, James. Thật hạnh phúc khi thấy con bé tìm được một người mà nó tin tưởng và yêu thương. Chúng ta mong rằng cả hai sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
James nhìn sang Lily, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy tình cảm. “Cháu cũng mong như vậy, bác,” anh nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Cháu biết mình đã tìm được điều quan trọng nhất trong đời khi gặp Lily.”
Mùa thu ở Eloria dường như càng trở nên rực rỡ hơn sau hôm đó. Mỗi lần James đến nhà Lily, anh đều được bố mẹ cô chào đón như một thành viên trong gia đình. Họ thường xuyên cùng nhau ăn tối, trò chuyện về cuộc sống, về ước mơ và tương lai. Dần dần, James nhận ra rằng nơi đây, với Lily và gia đình cô, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.
Những buổi chiều thu yên ả, James và Lily thường ngồi cùng nhau trên ghế gỗ dưới tán cây, ngắm nhìn hoàng hôn trải dài trên cánh đồng. Mùa thu của Eloria không chỉ mang đến vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là mùa của tình yêu, nơi mà hai trái tim xa lạ tìm thấy nhau giữa khung cảnh yên bình và giản dị.
Trong lòng James, anh biết mình đã quyết định ở lại đây, không chỉ vì cảm hứng viết lách, mà vì tình yêu anh dành cho Lily, cho Eloria và cho tất cả những gì mà nơi này đã mang lại cho anh. Tình yêu của họ, đơn giản nhưng sâu sắc, giống như mùa thu ở Eloria – dịu dàng, ấm áp và bền vững, mãi mãi in sâu trong tâm hồn; họ tiếp tục trải qua mối tình đẹp đẽ ấy .
Một năm trôi qua nhanh chóng như cơn gió mùa thu, và hôm nay, Eloria bừng sáng trong sắc vàng óng của những chiếc lá rụng. Ngày đặc biệt này, bầu trời trong xanh, ánh nắng dịu dàng như một lời chúc phúc từ thiên nhiên, tạo nên khung cảnh lý tưởng cho lễ cưới của James và Lily.
Lễ đường được trang trí đơn giản nhưng tinh tế, nằm dưới những tán cây cổ thụ, nơi ánh nắng xuyên qua từng chiếc lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Những chiếc ghế gỗ được xếp ngay ngắn, bao quanh là những đóa hoa dại màu vàng và trắng, mang đến sự tươi sáng và gần gũi với thiên nhiên. Đường đi được trải bằng những cánh hoa khô, hòa quyện với hương thơm nhẹ nhàng của đất trời.
Khi buổi lễ bắt đầu, âm nhạc du dương từ một nhóm nhạc nhỏ vang lên, tiếng nhạc hòa quyện với tiếng lá xào xạc trong gió, tạo nên một bản giao hưởng của mùa thu. James đứng ở phía trước, trong bộ vest màu xám nhạt, đôi mắt xanh biếc ánh lên niềm hạnh phúc và sự hồi hộp. Anh không thể rời mắt khỏi hình bóng tuyệt đẹp của Lily.
Lily bước ra, ánh nắng chiều vàng rực rỡ chiếu sáng trên mái tóc vàng óng của cô, tạo nên vẻ đẹp lung linh như những giọt sương mai. Cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, với những chi tiết tinh xảo từ ren, nhẹ nhàng bay theo từng bước đi. Đôi mắt xanh của cô sáng rực, lấp lánh như những vì sao trong đêm, mang theo vẻ ngọt ngào và trong trẻo.
Khi cô tiến lại gần, James cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Trong giây phút ấy, mọi thứ xung quanh như lắng đọng lại, chỉ còn lại hai người họ và tình yêu vô bờ.
Lễ trao nhẫn được thực hiện dưới những tán cây, khi những chiếc lá vàng rơi xuống như những giọt nước mắt hạnh phúc. Mỗi lời thề, mỗi cái nắm tay, đều chứa đựng ước vọng về một tương lai tràn đầy yêu thương. James nắm chặt tay Lily, nhìn sâu vào mắt cô, nói từng lời thề như thể muốn khắc ghi chúng vào trái tim mình: “Anh sẽ yêu em mãi mãi, dù cho bão tố hay mùa đông giá lạnh, em sẽ luôn là ánh nắng trong đời anh.”
Lily, với giọng nói dịu dàng nhưng đầy cảm xúc, đáp lại: “Em cũng vậy, James. Anh là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời em. Em hứa sẽ luôn bên anh, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Khi nghi lễ kết thúc, mọi người cùng nhau vỗ tay, chúc mừng cho tình yêu của họ. Tiếng cười vang vọng hòa cùng tiếng nhạc, tạo nên một không khí lễ hội ấm áp. James và Lily cùng nhau cắt bánh cưới, nụ cười hạnh phúc luôn hiện diện trên khuôn mặt họ. Mọi ánh mắt đều hướng về họ, tràn đầy yêu thương và chúc phúc.
Buổi tiệc diễn ra ngoài trời, nơi ánh nắng chiều vàng rực rỡ chiếu sáng mọi người, tạo nên bầu không khí hạnh phúc và ấm áp. Họ cùng nhau nhảy múa, tiếng nhạc hòa quyện với tiếng cười, biến ngày thu ấy trở thành một kỷ niệm không thể quên.
Mùa thu ở Eloria, với những chiếc lá vàng, bầu trời trong xanh, và sự ấm áp của tình yêu, đã trở thành bức tranh hoàn hảo cho ngày cưới của James và Lily. Họ biết rằng tình yêu của họ, như những chiếc lá vàng trong gió, sẽ mãi mãi tồn tại, bền vững theo thời gian, trong những khoảnh khắc ngọt ngào và ý nghĩa của cuộc đời.
Sau ngày cưới, James và Lily bắt đầu cuộc sống hôn nhân của mình trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở Eloria, nơi thiên nhiên bao quanh họ với sự yên bình và đẹp đẽ. Ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ, với một khu vườn nhỏ tràn ngập hoa dại và các loại cây xanh tươi, nơi họ thường dành thời gian chăm sóc và tạo nên những góc nhỏ ấm áp. Hương hoa lan tỏa khắp không gian, kết hợp với tiếng chim hót líu lo và gió thổi nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí thư giãn và hạnh phúc.
Mỗi sáng, James thức dậy sớm để đón ánh nắng ban mai. Anh thường ra ngoài, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn vẻ đẹp của làng quê. Những cánh đồng xanh rì trải dài đến chân trời, khiến anh cảm thấy bình yên và mãn nguyện. Lily, với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh biếc, luôn là nguồn cảm hứng cho anh. Cô thường vào bếp chuẩn bị bữa sáng, những món ăn đơn giản nhưng tràn đầy tình yêu, từ bánh mì nướng đến hoa quả tươi.
Sau khi ăn sáng, họ thường cùng nhau đi dạo quanh làng, trò chuyện về những ước mơ và kế hoạch tương lai. Những cuộc trò chuyện ấy không chỉ đơn thuần là những lời nói, mà còn là những khoảnh khắc gắn kết họ lại gần nhau hơn. James chia sẻ những ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết mới của mình, trong khi Lily tâm sự về các dự án làm vườn mà cô ấp ủ. Những niềm vui giản dị trong cuộc sống hàng ngày khiến tình yêu của họ ngày càng thêm đậm sâu.
Mùa xuân đến, cả hai quyết định tham gia vào những hoạt động trong làng. Họ cùng nhau tổ chức những buổi tiệc nhỏ, mời bạn bè và hàng xóm đến chung vui. Những tiếng cười, tiếng nói hòa quyện trong không gian tươi đẹp của Eloria, tạo nên những kỷ niệm khó quên. Những bữa tiệc ngoài trời, dưới những tán cây xanh mát, luôn đầy ắp thức ăn và niềm vui.
Mùa hè, họ cùng nhau đi tắm mát ở những dòng suối trong lành. Đôi khi, James và Lily rủ nhau đi dạo trong rừng, khám phá những con đường mòn mới. Họ cùng nhau ngắm hoàng hôn, ánh nắng chiều rực rỡ phản chiếu trên mặt nước, khiến mọi khoảnh khắc trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết. Những ngày dài hè, họ thường có những buổi tối ngồi bên nhau, dưới bầu trời đầy sao, cùng nhau kể những câu chuyện cổ tích mà James sáng tác. Lily luôn cười tươi khi nghe những nhân vật trong câu chuyện của anh, đôi khi còn góp ý để tạo nên những tình tiết hài hước.
Khi mùa thu trở lại, Eloria lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Những chiếc lá vàng óng rụng xuống, tạo thành một lớp thảm mềm mại dưới chân họ. Họ cùng nhau đi hái những quả táo, làm bánh táo, và tổ chức những buổi tiệc nhỏ trong vườn. Cảm giác ấm áp của mùa thu khiến tình yêu của họ càng thêm thăng hoa. James thường mang đến cho Lily những bó hoa dại, mỗi lần như vậy, cô lại cười tươi và cảm nhận được tình yêu ấm áp của chồng.
Một năm trôi qua, James và Lily không chỉ là một cặp vợ chồng mà còn là những người bạn tri kỷ, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn. Họ biết rằng tình yêu của mình không chỉ đơn thuần là những khoảnh khắc lãng mạn, mà còn là sự đồng điệu trong tâm hồn. Mỗi ngày trôi qua ở Eloria đều là một chương mới trong câu chuyện tình yêu của họ, và họ cùng nhau viết nên những kỷ niệm đẹp, không thể nào quên.
Vào một buổi chiều nọ, ánh nắng vàng nhạt lấp lánh qua những tán lá, Lily đang cặm cụi chăm sóc cho khu vườn của mình. Cô yêu thích việc trồng những loại hoa dại và rau củ tươi ngon, nơi mà cô có thể nhìn ngắm sự sống sinh sôi nảy nở quanh mình. Những bông hoa màu sắc rực rỡ đua nhau khoe sắc, trong khi mùi hương tươi mát của đất hòa quyện với không khí trong lành, mang đến cho cô cảm giác bình yên.
Khi đang tưới cây, bỗng dưng, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể một cơn gió mạnh ập đến cuốn đi mọi sức lực. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, khiến cô phải ngồi xuống bên bồn hoa. Thế nhưng, cảm giác đó nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, như thể một chiếc bóng tối bất ngờ đổ xuống. Lily không còn đủ sức để đứng dậy, và trong tích tắc, cô ngã xuống, bất tỉnh giữa những bông hoa màu sắc tươi sáng.
James đang ngồi trong phòng làm việc, bên chiếc bàn gỗ nhỏ, chăm chú với những trang viết của mình. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng động lạ từ ngoài vườn. Một sự lo lắng dâng lên trong lòng, và anh đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Khi đến nơi, cảnh tượng khiến anh như bị đông cứng lại: Lily nằm bất động trên mặt đất, những bông hoa xung quanh cô như đang rủ rỉ những câu chuyện lo lắng.
“Lily!” anh kêu lên, chạy đến bên cô, quỳ xuống và ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô. Tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy gương mặt cô nhợt nhạt. Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng không có phản ứng. Lúc này, sự hoảng loạn len lỏi trong tâm trí James, khiến anh không thể nghĩ được gì. Anh kiểm tra nhịp tim của cô, một sự nhẹ nhõm tạm thời xuất hiện khi nhận ra cô vẫn còn thở.
James quyết định không chần chừ, anh bế Lily lên, cảm thấy trái tim mình như đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Anh nhanh chóng đưa cô vào trong nhà, đặt nhẹ nhàng lên giường. Trong lúc chờ đợi, anh chạy ra bếp, lấy một cốc nước và một chiếc khăn lạnh, để lau mặt cho cô.
Khi đặt khăn lên trán cô, anh cảm thấy nỗi lo âu ngày càng tăng lên. “Lily, em hãy tỉnh lại,” anh khẩn cầu, giọng nói lạc đi. “Em không được bỏ anh lại một mình. Anh cần em.” Anh vuốt ve mái tóc vàng óng của cô, cảm nhận được từng sợi tóc mát lạnh trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, sau vài phút dường như kéo dài vô tận, đôi mắt xanh biếc của Lily từ từ mở ra. Cô mơ màng nhìn xung quanh, một chút hoang mang hiện lên trên gương mặt. “James?” Cô thì thào, hơi thở yếu ớt.
“Em đây rồi, em không sao đâu,” James nhẹ nhàng đáp, mừng rỡ khi thấy cô tỉnh lại. “Chỉ là em bị choáng một chút thôi. Anh sẽ gọi bác sĩ ngay bây giờ.”
Lily cố gắng ngồi dậy, nhưng James ngăn lại. “Đừng vội, em cần nghỉ ngơi,” anh nói với giọng trầm ấm. Cô cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của anh, và một nụ cười yếu ớt nở trên môi.
“Anh có ở đây với em không?” cô hỏi, cảm giác an toàn khi có anh bên cạnh.
“Luôn luôn,” James khẳng định, nắm chặt tay cô, cảm thấy sức mạnh trong tình yêu của họ. Anh biết rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, sau đó James đưa Lily đến bệnh viện để kiểm tra ,
James không thể ngờ rằng chuyến đi vào bệnh viện này lại trở thành một cơn ác mộng. Sau khi đưa Lily đến bệnh viện gần nhất, các bác sĩ đã làm mọi xét nghiệm cần thiết, nhưng kết quả lại không như họ mong đợi. Mỗi lần bác sĩ bước vào phòng, vẻ mặt họ đều nghiêm trọng, và trong lòng James dâng lên nỗi lo lắng tột cùng.
“Chúng tôi không thể xác định rõ nguyên nhân bệnh tật của cô ấy,” một bác sĩ nói với James, giọng điệu trầm lắng. “Cô ấy cần được chuyển lên bệnh viện thành phố để làm thêm các xét nghiệm chuyên sâu hơn.”
James nắm chặt tay Lily, cảm nhận sự run rẩy trong đôi bàn tay cô. “Anh sẽ không rời xa em,” anh nói với cô, lòng tràn ngập lo âu nhưng vẫn cố gắng tạo sự an ủi. Anh bế cô lên xe cứu thương, cùng với các nhân viên y tế, cảm giác như mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt trong tiếng còi xe gấp gáp.
Khi đến bệnh viện thành phố, không khí trong phòng chờ khiến James cảm thấy nặng nề. Anh ngồi bên giường bệnh của Lily, trong khi cô nằm đó, ánh mắt lạc lõng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong khoảng không. Các bác sĩ bắt đầu thực hiện các xét nghiệm phức tạp hơn, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng anh ngày càng lớn.
Cuối cùng, sau một thời gian dài chờ đợi, bác sĩ bước vào phòng, gương mặt không thể giấu nổi sự nghiêm trọng. “Chúng tôi đã có kết quả từ các xét nghiệm. Rất tiếc phải thông báo rằng cô ấy mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, được gọi là "Adenosquamous Carcinoma", không thể chữa trị. Thời gian sống của cô ấy ước tính chỉ còn lại khoảng 5 tháng.”
Tim James như vỡ vụn khi nghe những lời này. “Không, không thể nào!” anh kêu lên, cảm giác như mọi thứ xung quanh sụp đổ. “Có cách nào không? Còn hy vọng nào không?”
Bác sĩ lắc đầu, ánh mắt thương xót. “Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp cô ấy thoải mái trong quãng thời gian còn lại, nhưng chúng tôi không thể thay đổi được tình hình.”
James quay sang Lily, cô đang cố gắng mỉm cười nhưng gương mặt lại đầy nỗi buồn. “James, em không muốn anh phải lo lắng,” cô nói yếu ớt, nhưng James biết cô đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
“Đừng nói vậy,” anh thì thầm, nước mắt chực trào ra. “Anh sẽ ở bên em mỗi ngày. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để giúp em cảm thấy hạnh phúc.”
Trong những tuần tiếp theo, James dành mọi thời gian bên Lily, cố gắng mang đến cho cô những khoảnh khắc vui vẻ nhất. Họ cùng nhau đi dạo trong công viên, nơi mùa thu đã bắt đầu nhuộm vàng những tán cây. James mang đến cho cô những chiếc lá rực rỡ, và họ cùng nhau ngắm nhìn những chiếc lá rơi, như những giấc mơ đang bay lơ lửng trong không gian.
“Lily, em là ánh sáng của cuộc đời anh,” James nói trong một buổi chiều nắng ấm. “Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ từ bỏ em.”
Lily gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao. “Em cũng yêu anh, James. Hãy cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đẹp nhất trong những tháng còn lại,” cô thì thào, cảm giác như những giây phút bên nhau sẽ trở thành những kỷ niệm bất tử trong tim họ.
Dưới bầu trời thu rực rỡ của Eloria, họ tiếp tục sống từng ngày, cùng nhau viết lên câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nhưng đầy nước mắt, như những chiếc lá vàng bay lượn giữa không trung, hòa quyện vào nhau trong một bản nhạc buồn của cuộc đời.
lại một mùa thu nữa , ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng bệnh, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà. Lily nằm trên giường bệnh, gương mặt cô giờ đây tiều tụy, nhưng trong đôi mắt xanh biếc ấy vẫn còn ánh lên một chút ánh sáng. Những chiếc lá vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ như đang vẫy gọi, nhưng Lily không còn sức lực để đáp lại.
James ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Lily, cảm nhận từng nhịp tim yếu ớt của cô. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng máy móc trong bệnh viện vang lên đều đều, nhưng lòng anh như vỡ vụn từng mảnh khi nhìn thấy sự suy yếu của người con gái anh yêu. Anh đã chứng kiến từng ngày cô phải chiến đấu với cơn đau đớn, nhưng giờ đây, dường như cả thế giới xung quanh đã trở nên mờ nhạt.
“Lily, em nghe anh không?” James thì thầm, cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng, nhưng nước mắt đã bắt đầu rơi. “Hãy cố gắng nhé, em là người mạnh mẽ nhất mà anh biết.”
“James…” Cô cất tiếng, giọng nói như một làn gió thoảng, “Em không muốn anh phải đau khổ nữa.” Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng, như những kỷ niệm đẹp đẽ của họ.
“Đừng nói như vậy,” James kêu lên, lòng tràn đầy sự sợ hãi. “Em không thể rời xa anh. Chúng ta còn nhiều điều chưa làm cùng nhau.”
Lily mỉm cười yếu ớt, ánh mắt lấp lánh. “Những kỷ niệm của chúng ta sẽ luôn sống mãi trong tim anh, James. Em không hối tiếc về bất cứ điều gì. Anh đã mang đến cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất.”
Giây phút ấy, James cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Cả hai họ cùng trải qua những kỷ niệm đẹp đẽ, những buổi chiều dạo chơi dưới những tán cây vàng, những nụ cười ngọt ngào và cả những giọt nước mắt. Trong lòng anh, hình ảnh Lily luôn sống động, như những chiếc lá rơi, vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ.
“Em sẽ luôn ở bên anh,” Lily thì thào, “dù là trong những cơn gió thu hay trong những giấc mơ của anh.”
James không biết mình đã khóc từ lúc nào, nước mắt rơi lã chã xuống bàn tay nắm chặt của cô. “Em là cả cuộc đời của anh. Anh không biết cuộc sống sẽ ra sao nếu không có em.”
Thời gian trôi đi như một cơn gió nhẹ, nhưng căn phòng lại dần trở nên yên tĩnh. Lily nhắm mắt lại, làn da cô lạnh dần, và James cảm nhận rõ ràng từng giây phút trôi qua. Khi anh cảm thấy nhịp tim của cô ngừng lại, anh hít một hơi thật sâu, tim anh như bị xé toạc ra. [cô đã ra đi sau 7 tháng chữa trị ]
“Mùa thu, mùa thu yêu dấu,” anh lẩm bẩm, “em sẽ mãi mãi là mùa thu trong trái tim anh.”
Ánh sáng bên ngoài dường như cũng lặn dần, nhưng James biết rằng dù Lily đã ra đi, tình yêu của họ sẽ sống mãi trong những chiếc lá vàng, trong mỗi cơn gió thu thổi qua Eloria, nơi họ đã từng viết nên những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nhất.
Sau nhiều ngày đau đớn và trống vắng, James quyết định mang theo hũ tro cốt của Lily trở về vùng quê Eloria, nơi bắt đầu câu chuyện tình yêu của họ. Anh lái xe chậm rãi dọc theo con đường quen thuộc, lòng ngổn ngang những kỷ niệm, từ buổi đầu gặp gỡ cho đến những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.
Mặt trời đã bắt đầu lặn, để lại ánh sáng vàng cam nhuộm rực rỡ khung trời thu. Những chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt đất như nhảy múa trong gió, tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng, quyến rũ. Mỗi bước chân của James đều như gợi lại những kỷ niệm ngọt ngào, từng hình ảnh của Lily hiện về sống động trong tâm trí anh.
Khi đến nơi, James dừng xe bên cạnh một gốc cây lớn, nơi mà họ đã cùng nhau ngồi dưới tán lá, chia sẻ những ước mơ và hoài bão. Anh nhẹ nhàng đặt hũ tro cốt của Lily xuống, đôi tay run rẩy. “Lily,” anh thì thầm, “chúng ta đã từng mơ ước về một tương lai tươi sáng ở đây. Em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc, và giờ đây, nơi này sẽ luôn là nơi anh nhớ về em. Dù em không còn ở đây với anh, nhưng tình yêu của em sẽ mãi mãi sống trong trái tim này.”
Môi trường xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng chim hót xa xa. James ngồi bệt xuống đất, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên xung quanh, nơi tình yêu của họ đã được nuôi dưỡng.
Khi mặt trời lặn dần, James quyết định giữ tro cốt của Lily lại bên mình, như một cách để mang theo tình yêu của cô. Anh biết rằng mùa thu ở Eloria sẽ luôn chứa đựng tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ của họ.
“Mùa thu của em, mùa thu của anh,” anh lẩm bẩm, để lòng mình được an ủi. “Dù thời gian có trôi qua, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ mãi vĩnh cửu. Anh sẽ không bao giờ quên em, Lily. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh.”
Trên đường trở về, bỗng dưng chiếc xe của James lại phát ra âm thanh lạ. Anh thò đầu xuống xem, và đúng lúc đó, phát hiện ra sợi xích đã bị lỏng y hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau. Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt anh, nhưng ngay sau đó, nỗi buồn lại tràn về. Anh cúi xuống, lẩm bẩm như đang trò chuyện với Lily: “Lily ! Em trêu anh đấy à? ”
Ánh mắt anh trở nên xa xăm, như thể đang tìm kiếm hình bóng của cô bên cạnh mình. Mặc dù không còn Lily bên cạnh, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn sống mãi trong tâm trí anh. Mỗi lần mùa thu đến, James sẽ trở về nơi này, nơi bắt đầu câu chuyện tình yêu của họ, để nhớ về Lily, một cách trọn vẹn nhất. Anh sẽ giữ hũ tro cốt bên gốc cây lớn, nơi mà họ đã từng chia sẻ những khoảnh khắc quý giá, để mỗi lần ghé thăm, anh có thể cảm nhận sự hiện diện của cô bên mình.
Hết
0 Bình luận