Davay Idi
Lưu Hoàng Tùng AI - Leonardo.ai | ChatGPT DallE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Giải thích và Wikipedia

Sergei Viktorovich Azarov Mikhailov

8 Bình luận - Độ dài: 4,665 từ - Cập nhật:

Thông tin cá nhân:

Ngày sinh: ngày mùng 4 tháng 1 năm 1962

Quê quán: Volgograd

Địa chỉ của bố mẹ: Số 37, Đường Pavlovskaya, Khu Leninskiy, Thành phố Volgograd, Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga, Liên bang Xô viết (nhà bố mẹ)

Địa chỉ của chính mình: Số 12, Đường Spartakova, Khu Dzerzhinskiy, Thành phố Volgograd, Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga, Liên bang Xô viết

Nghê nghiệp: Võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp hạng nặng

Biệt danh: "Bão tấn công" (cái biệt danh phổ biến nhất), "Toàn diện" (huấn luyện viên hay gọi), "Mọt sách đấm bốc" (Natasha thường hay dùng để trêu chọc).

Chiều cao: Cao 1m82

Sải tay: 185 cm

Cân nặng: Nặng 97 kg (hạng nặng)

Tư thế: Peek-A-Boo, chính thống, low-guard

Ngôn ngữ: Tiếng Nga

Ngôn ngữ ngoài: Tiếng Đức, tiếng Afghanistan, tiếng Anh (rất hạn chế)

Đại diện: Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Liên bang Xô Viết

Thành tích nổi bật: Vận động viên Công huân của Liên Xô, vận động viên cấp quốc gia, huân chương Lao động Cờ đỏ, danh hiệu vô địch toàn quốc, WBC (World Boxing Council), đỗ đại học Kharkov với thành tích trung bình-cao

Lịch sử thi đấu: Đấu 27 trận, thua 2 trận, 23 trận knock-out, 2 trận tính điểm

Thời gian phục vụ quân ngũ: Ngày 12 tháng 3 năm 1986-?

Đơn vị tham gia: Lữ đoàn cơ giới số 108, đại đội 2

Quân hàm: Binh nhất

Lịch sử tham gia chiến dịch: Chiến dịch Zhawar năm 1986

Ngoại hình:

Một chàng trai vạm vỡ, với mái tóc nâu óng ả và đôi mắt nâu sáng, gương mặt của anh toát lên một vẻ mạnh mẽ, không dễ bị khuất phục, đầy sự trẻ trung nhưng cũng không thiếu những đường nét cứng cỏi, thậm chí có phần thô ráp. Thường xuyên khoác lên mình bộ quân phục Afghanka, hay đôi khi là chiếc áo ba lỗ telnyashka giản dị. Cơ bắp của anh, đặc biệt là ở tay, chân và bụng, nổi bật với những thớ cơ săn chắc, vững vàng, mỗi cử động đều chứng tỏ sức mạnh vượt trội. Cổ anh, dày và khỏe, được rèn giũa qua từng ngày huấn luyện khắc nghiệt. Mỗi khi xuất hiện, anh luôn mang trên gương mặt vẻ tự tin, nhàn nhã, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh không thể ngờ tới của một nhà vô địch quyền Anh thế giới.

770be611-ab08-4de2-9ffb-25d677ca2cc6.jpg

Tiểu sử:

Sinh ra trong một gia đình có thế lực và địa vị tại Liên Xô, Sergei đã được định hình sẵn cho một con đường đầy hứa hẹn từ khi còn nhỏ. Cha của anh, Dmitri Sergeyevich Mikhailov-Radchenko (còn được biết đến với cái tên tiếng Việt là Vũ Minh Xạ), là một huyền thoại trong quân đội Liên Xô. Ông sinh ngày 14 tháng 5 năm 1935, và từng tham chiến tại Việt Nam với tư cách là một thiếu úy trong Quân đội Nhân dân Việt Nam. Những thành tích của ông trong chiến tranh là điều khiến người ta phải kính nể: với khẩu súng bắn tỉa SVD Dragunov, ông đã hạ gục 78 lính Việt Nam Cộng hòa, 7 lính Hoa Kỳ, và 5 lính Hàn Quốc. Bên cạnh đó, mẹ của Sergei, Ekaterina Vladimirovna Zhukova, sinh ngày 7 tháng 9 năm 1937, là một người phụ nữ quyền lực không kém. Bà là chị gái của một nhà chính trị nổi tiếng của Liên Xô và con gái của một chủ mỏ khoáng sản giàu có.

Gia đình Mikhailov không chỉ có quyền lực và tiền tài, mà còn thừa thãi tình thương, truyền thống quân sự từ thời Sa Hoàng đã làm nên một gia đình danh giá. Ngay từ nhỏ, Sergei đã được dạy dỗ kỹ càng về cách ứng xử, phong thái, cùng với những bài học về gia thế và truyền thống. Mọi thứ anh nhận được đều nhằm mục đích biến anh trở thành một “con nhà người ta” chính hiệu — chuẩn mực về học thức, đạo đức và phẩm cách. Mặc dù thành tích học tập của Sergei không phải là xuất sắc nhất trong lớp, nhưng có một điều khiến cậu khác biệt: sự say mê đặc biệt với hóa học. Anh có một niềm yêu thích mãnh liệt với các cuốn sách khoa học viễn tưởng và khoa học thực tế, thường dành hàng giờ để tìm hiểu về các hiện tượng khoa học và lý thuyết. Điều này giúp anh vượt trội hơn so với bạn bè đồng trang lứa, đặc biệt trong lĩnh vực khoa học tự nhiên.

Từ lớp 1 đến lớp 8, Sergei đúng nghĩa là một "mọt sách" đích thực. Cậu không quan tâm đến các hoạt động thể thao, chỉ miệt mài với sách vở và các thí nghiệm. Tuy nhiên, những giáo viên thể dục vẫn nhận ra một điều đặc biệt ở cậu: một cơ thể có tiềm năng thể thao vượt trội nhưng lại đang bị cậu bỏ lỡ vì niềm đam mê sách vở. Sergei có một vóc dáng cao ráo, bộ khung xương chắc chắn, sức bền và cơ bắp cực dẻo dai — điều mà rất nhiều người phải ghen tỵ. Nhưng với anh, việc lao vào phòng tập thể dục và thi đấu thể thao dường như là một điều không mấy hấp dẫn.

Mọi thứ thay đổi khi Sergei bước vào lớp 9. Trong một lần tình cờ, anh được xem một trận đấu quyền Anh đầy kịch tính của Viktor Rybakov tại Giải Vô địch Quyền Anh Nghiệp dư Thế giới ở Belgrade, Nam Tư. Những cú đấm mạnh mẽ, đầy kỹ thuật của Viktor như một luồng gió mới, thổi bùng lên trong Sergei một niềm hứng thú mà anh chưa từng trải qua trước đó. Quyết định thử sức, Sergei đã tìm đến một câu lạc bộ quyền Anh nhỏ gần nhà để trải nghiệm cảm giác này.

Ban đầu, bố mẹ Sergei không hề phản đối khi anh muốn thử sức với bộ môn quyền Anh. Họ nghĩ rằng đây có lẽ chỉ là một sở thích nhất thời của cậu con trai lười vận động và mê sách. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi khi Sergei gặp Ivan Petrovich Zaitsev — một huấn luyện viên quyền Anh kỳ cựu và từng là cựu vô địch quốc gia. Ngay từ buổi tập đầu tiên, Ivan đã nhận ra tiềm năng vô cùng đặc biệt ở Sergei: đôi tay linh hoạt, phản xạ nhanh nhạy, dẻo dai, khả năng thăng bằng rất tốt và khả năng chịu đựng kiên cường. Thấy vậy, Ivan đã kiên quyết thuyết phục bố mẹ Sergei cho phép cậu theo học quyền Anh một cách nghiêm túc, không chỉ là một sở thích thoáng qua.

Lúc ấy, Sergei thực sự yếu ớt và lười nhác trong các hoạt động thể chất, nhưng chính sự kiên trì của Ivan đã khiến bố mẹ Sergei phải xiêu lòng. Họ đồng ý cho con trai mình theo đuổi con đường mới, vì họ nghĩ rằng một chút rèn luyện thể chất sẽ không hại gì, thậm chí còn giúp anh khỏe mạnh và tự tin hơn. Và thế là hành trình của Sergei với quyền Anh bắt đầu, một hành trình mà cậu không thể ngờ rằng sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.

Dưới sự dẫn dắt tận tình và chuyên nghiệp của huấn luyện viên Ivan, chỉ trong vòng vài tháng, Sergei đã đạt được thành tích đáng nể đầu tiên trong sự nghiệp thể thao của mình: giành ngôi vô địch hạng lông cho tân binh tại giải đấu quyền Anh của thành phố Volgograd. Đây là một thành tựu to lớn đối với một chàng trai vừa bước chân vào bộ môn thể thao này. Đáng chú ý hơn nữa, trong suốt quá trình rèn luyện khắc nghiệt đó, kết quả học tập của Sergei vẫn duy trì ở mức khá. Với chiến thắng đầu tiên này, gia đình Mikhailov trở nên tự hào vô cùng, và cái tên Sergei bắt đầu được nhắc đến nhiều hơn trong giới thể thao của thành phố. Với thái độ học tập nghiêm túc và tài năng thể thao vượt trội, Sergei nhanh chóng trở thành hình mẫu lý tưởng cho biết bao gia đình Liên Xô thời bấy giờ, nơi mà cả trí tuệ lẫn thể chất đều được đánh giá cao.

Kể từ khi sự nghiệp của Sergei bắt đầu tỏa sáng, gia đình anh không chỉ tự hào mà còn có thêm nhiều mối liên hệ mới với các gia đình quyền thế trong xã hội Liên Xô. Mỗi buổi dạ tiệc, mỗi cuộc gặp gỡ đều trở thành cơ hội để nhà Mikhailov khẳng định vị thế. Và cũng trong một buổi tiệc xa hoa như vậy, Sergei đã gặp gỡ Natalia Svetlana Romanovna Sokolova, hay còn gọi là Natasha — cô con gái út của một gia đình quyền quý danh giá, nổi tiếng với ảnh hưởng sâu rộng trong giới chính trị Liên Xô. Mối quan hệ giữa hai gia đình không chỉ đơn thuần là xã giao mà còn là một bước đi chiến lược để củng cố và mở rộng mạng lưới quyền lực. Chính vì thế, bố mẹ của Sergei, đặc biệt là ông Dmitri Radchenko, đã sắp xếp cuộc gặp gỡ này với kỳ vọng sẽ gắn kết thêm hai gia đình.

Natasha, với vẻ đẹp rực rỡ từ mái tóc bạch kim óng ánh và đôi mắt xanh thẳm, mang phong thái quý phái của một tiểu thư nhà quyền quý. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã gây ấn tượng mạnh mẽ với Sergei, thu hút sự chú ý của anh một cách tự nhiên. Điều đặc biệt ở Natasha là cô không giống những cô gái khác luôn tìm cách chiếm được cảm tình của Sergei. Trái lại, thái độ lạnh lùng, thờ ơ của cô lại khiến anh thêm tò mò và khao khát khám phá.

Dần dần, mối quan hệ giữa họ trở nên sâu sắc hơn. Natasha không ngần ngại thách thức Sergei, thẳng thắn đưa ra những nhận xét đôi khi sắc bén đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, chính sự thẳng thắn và khác biệt đó đã làm cô trở nên đặc biệt với anh. Không chỉ dừng lại ở vai trò một khán giả trung thành, Natasha còn là chỗ dựa tinh thần quan trọng, luôn xuất hiện trong các trận đấu quan trọng để cổ vũ Sergei, trở thành nguồn động viên không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Thế nhưng, hành trình học đại học của Sergei lại không hề dễ dàng như sự nghiệp thể thao. Trong suốt ba năm theo học tại đại học Kharkov, anh liên tục phải đối mặt với áp lực của việc cân bằng giữa học tập và thi đấu quyền Anh. Áp lực bảo vệ đai vô địch cùng với khối lượng kiến thức khổng lồ từ các môn học khiến Sergei nhiều lần rơi vào tình trạng căng thẳng tột độ. Đã có những lúc anh bị nợ môn, bị buộc phải thi lại trong khi vẫn phải đảm bảo phong độ trên sàn đấu. Dù cố gắng hết sức, cuối cùng anh không thể vượt qua được kỳ thi quyết định, dẫn đến việc bị trượt đại học Kharkov — một thất bại khiến cả gia đình, nhà trường và chính anh đều thất vọng.

Trở về Volgograd với tâm trạng chán nản, Sergei cùng huấn luyện viên Ivan bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tương lai. Nhận thấy việc theo đuổi cả con đường học vấn và sự nghiệp thể thao cùng một lúc là quá sức đối với học trò mình, Ivan liền có một gặp mắt với ông Radchenko, và quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình, nhằm thuyết phục bố mẹ cho anh từ bỏ việc học và tập trung vào quyền Anh. Đây là một quyết định khó khăn, đặc biệt với một gia đình luôn coi trọng truyền thống học vấn và thành tựu trí tuệ như nhà Mikhailov.

Cuộc họp gia đình diễn ra trong bầu không khí căng thẳng. Bà Ekaterina, mẹ của Sergei, kiên quyết yêu cầu con trai hoàn thành việc học tại đại học Kharkov trước khi nghĩ đến quyền Anh. Bà lo lắng rằng sự nghiệp thể thao, dù huy hoàng, vẫn có thể dễ dàng sụp đổ khi gặp phải chấn thương hoặc những bất trắc không lường trước. Tấm bằng từ Kharkov, theo bà, là tấm vé đảm bảo cho tương lai, là thứ mà ngay cả khi sự nghiệp quyền Anh không còn, Sergei vẫn có thể dựa vào.

Trái ngược lại, ông Dmitri Radchenko lại tin rằng đây chính là thời điểm quyết định trong sự nghiệp của con trai. Ông lập luận rằng nếu Sergei không nắm bắt thời cơ ngay bây giờ, anh sẽ bỏ lỡ giai đoạn hoàng kim của mình và không bao giờ có thể vươn tới đỉnh cao của thế giới quyền Anh. Đối với ông, việc từ bỏ học vấn tạm thời là một sự đánh đổi cần thiết để đạt được thành công vang dội trong sự nghiệp thể thao. Sự căng thẳng giữa hai vợ chồng không ngừng leo thang khi bà Ekaterina nhắc lại lời hứa ngày xưa rằng con trai họ sẽ trở thành một học giả danh giá, chứ không phải một võ sĩ quyền Anh chỉ biết đấm đá.

Trong cuộc họp căng thẳng đó, Natasha cũng có mặt. Dù ban đầu cô chỉ là một khách mời của gia đình, nhưng mối quan hệ với Sergei khiến cô không thể đứng ngoài cuộc. Natasha, người từng sát cánh cùng Sergei qua nhiều trận đấu, hiểu rõ đam mê và khát vọng cháy bỏng của anh. Cô đứng lên bày tỏ quan điểm của mình, một cách thẳng thắn nhưng không kém phần kiên định. Natasha cho rằng Sergei cần được tự do theo đuổi giấc mơ của mình, và rằng việc anh đạt được thành tựu trong quyền Anh sẽ là một niềm tự hào không chỉ cho gia đình mà còn cho cả đất nước Liên Xô. Bất chấp sự lo lắng của mẹ Sergei, Natasha tin rằng sự nghiệp quyền Anh của anh đang ở giai đoạn đỉnh cao, và cô tin tưởng Sergei đủ thông minh để quay lại việc học nếu cần thiết.

Sự xuất hiện của Natasha càng làm cho cuộc tranh luận thêm phần gay gắt. Anastasia, em gái của Sergei, đồng tình với mẹ, cho rằng Natasha đang quá thiên vị và không hiểu được tầm quan trọng của một nền tảng học vấn vững chắc. Cô thậm chí còn chỉ trích Natasha vì đã khuyến khích Sergei mạo hiểm từ bỏ con đường học vấn để theo đuổi một sự nghiệp có quá nhiều rủi ro. Trong khi đó, Alexei, người em trai, ủng hộ quan điểm của bố và Natasha. Anh nhấn mạnh rằng việc theo đuổi đam mê thể thao không phải là điều dễ dàng, và nếu anh trai đã có cơ hội, thì không nên lãng phí thời gian ở đại học khi những cơ hội lớn hơn đang ở ngay trước mắt.

Sau nhiều giờ giằng co, ông Radchenko đã thuyết phục được vợ mình bằng những lời lẽ đầy thuyết phục và sự hỗ trợ từ Alexei và Natasha. Ông chỉ ra rằng đây là thời cơ vàng để Sergei khẳng định tên tuổi, và rằng gia đình có thể yên tâm về tương lai của anh khi có Natasha luôn ở bên, hỗ trợ và động viên. Bà Ekaterina, dù rất miễn cưỡng và đầy lo lắng, cuối cùng cũng đồng ý cho phép con trai tạm gác lại việc học để theo đuổi sự nghiệp thể thao. Tuy nhiên, bà đặt ra một điều kiện rằng Sergei phải cam kết sẽ quay lại hoàn thành việc học khi sự nghiệp thể thao gặp phải bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào.

Kể từ khi quyết định tập trung hoàn toàn vào quyền Anh, Sergei cuối cùng cũng được sống với chính đam mê của mình, và sự nghiệp quyền Anh của anh bắt đầu bước vào giai đoạn thăng hoa. Qua một vài năm không ngừng nỗ lực và rèn luyện khắc nghiệt, đến tháng 11 năm 1985, anh đã giành được hàng loạt danh hiệu danh giá. Đặc biệt, ngày 2 tháng 3 năm 1985, Sergei đạt được thành công đỉnh cao khi giành chức vô địch quyền Anh thế giới WBC trước đối thủ đáng gờm, Pinklon Thomas. Đó là trận đấu đầu tiên trong chuỗi thắng của Sergei mà kết quả được quyết định bằng điểm số, thay vì những chiến thắng knock-out quen thuộc của anh.

Dù chiến thắng trước Pinklon Thomas là một thành tựu đáng tự hào, nó cũng bộc lộ những điểm yếu trong phong cách thi đấu của Sergei. Chính trong thời điểm đó, cả anh và huấn luyện viên Ivan đều nhận ra rằng nếu muốn bảo vệ đai vô địch trong tương lai, phong cách quyền Anh của Sergei cần có sự thay đổi và hoàn thiện hơn. Sau trận đấu, họ bắt đầu quá trình nghiên cứu và phân tích kỹ lưỡng, với mong muốn phát triển một phong cách riêng biệt, phù hợp với khả năng thể chất và kỹ thuật độc đáo của Sergei.

Chỉ trong vài tháng sau khi Sergei giành đai WBC, một võ sĩ quyền Anh trẻ tuổi bên Mỹ bắt đầu nổi lên như cơn bão: Mike Tyson. Tyson gây chú ý với một phong cách thi đấu đầy mạnh mẽ và khác lạ, phong cách mà sau này được gọi là Peek-A-Boo. Đó là lối đánh dựa trên triết lý tấn công để phòng thủ, tận dụng những đòn tấn công với góc độ bất ngờ và thế thủ cực kỳ kín kẽ, kết hợp với những động tác né đòn linh hoạt và di chuyển đầu liên tục để gây áp lực lên đối phương. Nhận thấy phong cách này rất phù hợp với những ưu điểm về cơ thể của Sergei, huấn luyện viên Ivan quyết định vay mượn những ý tưởng từ Peek-A-Boo để phát triển cho Sergei một phong cách thi đấu hoàn toàn mới.

Kết quả của quá trình rèn luyện và nghiên cứu đó là sự ra đời của lối đánh In-fighter “áp lực” — một phong cách mà Sergei sau này sử dụng như thương hiệu cá nhân. Đây là lối đánh tấn công hung hãn, luôn luôn duy trì áp lực lên đối thủ bằng cách tiếp cận gần và không ngừng tung ra những đòn đánh từ những góc độ khó lường. Sự kết hợp giữa khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời và cơ bắp dẻo dai cho phép Sergei di chuyển uyển chuyển giữa phòng thủ và tấn công, dễ dàng áp sát đối thủ trong tích tắc.

Ngoài ra, chính trong nỗ lực để hoàn thiện phong cách này, Sergei đã sáng tạo ra một kỹ thuật phản đòn đặc biệt mà không ai có thể tái hiện được — kỹ thuật “né góc độ cao”. Với khả năng thăng bằng và sự linh hoạt vượt trội, anh có thể bật ngửa người ra sau tới 90 độ, vô hiệu hóa hầu hết mọi kiểu đấm. Và trong khoảnh khắc đối thủ không kịp phòng thủ, Sergei sẽ tung ra cú phản đòn quyết định với tốc độ chớp nhoáng, thường là những cú móc mạnh mẽ vào cằm hoặc bụng đối phương, dẫn đến một kết thúc knock-out không thể tránh khỏi.

Phong cách In-fighter “áp lực” của Sergei nhanh chóng trở thành biểu tượng của sức mạnh và sự chính xác. Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa kỹ thuật tinh tế và sức mạnh thuần túy, nơi những cú đấm của anh không chỉ đầy uy lực mà còn nhắm thẳng vào những điểm yếu của đối thủ. Sự uyển chuyển trong từng động tác cùng với khả năng né đòn không tưởng của kỹ thuật "né góc độ cao" đã giúp Sergei nổi danh là một trong những võ sĩ đáng gờm nhất trên đấu trường quyền Anh. Sự nghiệp của anh từ đó thăng hoa, và tên tuổi Sergei được ghi nhớ khắp các sàn đấu quốc tế.

Tuy nhiên, chính bản thân Sergei cũng nhận ra rằng không phải chiến thắng nào cũng đến từ sự cố chấp giữ lấy những kỹ thuật cũ. Trong một trận bảo vệ đai quan trọng, việc sử dụng kỹ thuật "né góc độ cao" đã bắt đầu bộc lộ những điểm yếu. Dù giúp anh giữ được sự linh hoạt và tạo ra yếu tố bất ngờ, kỹ thuật này lại khiến anh dễ rơi vào thế bị động, tạo cơ hội cho đối thủ khai thác những lỗ hổng trong phòng thủ của anh. Đối thủ trong trận đó, với lối đánh quyết liệt và không ngừng gây áp lực, đã tận dụng được điểm yếu này để đẩy Sergei vào thế khó. Lần đầu tiên trong sự nghiệp, Sergei bị knock-out trên sàn đấu — một khoảnh khắc làm lung lay niềm kiêu hãnh của anh. Nhưng với sự bền bỉ và ý chí thép, anh đã đứng dậy trước khi trọng tài đếm đến mười, và vẫn chiến thắng nhờ cú knock-out quyết định.

Sau trận đấu đó, Sergei không ngừng tự vấn và quyết tâm cải thiện phong cách thi đấu của mình. Vào tháng 6 năm đó, anh bắt đầu thử nghiệm với việc kết hợp phong cách cũ "đòn xạ" với phong cách “áp lực” hiện tại. Từ những lần thử nghiệm và thất bại, anh đã phát triển ra một phong cách mới mà anh gọi là "bị động" — một lối đánh kết hợp phòng thủ tinh tế và tấn công sắc bén. Phong cách này cho phép anh linh hoạt hơn trong việc phòng thủ, tận dụng được kỹ thuật "né góc độ cao" mà không để lộ những điểm yếu như trước. Với phong cách "bị động", Sergei có thể thay đổi giữa tấn công và phòng thủ một cách nhanh chóng, giữ đối thủ trong tình trạng khó đoán.

Với ba phong cách chính — áp lực, đòn xạ và bị động — Sergei trở thành một võ sĩ quyền Anh kiểu “boxer-puncher”, có thể ứng biến từ khoảng cách xa đến gần tùy thuộc vào tình hình. Những kỹ thuật này không chỉ giúp anh bảo vệ đai vô địch lần thứ ba trong năm 1985, mà còn củng cố tên tuổi của anh trong giới quyền Anh thế giới. Tuy nhiên, những tháng cuối năm 1985 đánh dấu một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của Sergei, khi anh phải đối đầu với Aleksy Wojtek Rozalski, một võ sĩ mới nổi từ Ba Lan.

Trận đấu diễn ra vào ngày 29 tháng 8 năm 1985, Aleksy Wojtek Rozalski — một đối thủ cao lớn với lối đánh Hitman khó chịu — đã trở thành thử thách lớn nhất của Sergei. Aleksy không chỉ lợi dụng sải tay dài và sức mạnh của mình để giữ khoảng cách, mà còn chơi bẩn một cách công khai. Những đòn đánh lén, cú húc đầu và cả những lần cố tình dẫm chân đều làm rối loạn nhịp độ của Sergei. Với những chiêu thức phi thể thao này, Aleksy đã đánh bại Sergei bằng tính điểm, khiến anh mất đi đai vô địch một cách đầy tiếc nuối. Trận đấu kết thúc trong sự bức xúc và thất vọng của Sergei, nhưng cũng là động lực để anh trở lại mạnh mẽ hơn.

Dù thất bại cay đắng, Sergei không hề từ bỏ. Anh lao vào các buổi tập luyện căng thẳng, quyết tâm lấy lại danh dự của mình và giành lại đai vô địch. Trận tái đấu giữa Sergei và Aleksy diễn ra vào ngày 15 tháng 10 năm 1986 — trận đấu này không chỉ là cơ hội để giành lại đai vô địch, mà còn là trận đấu cuối cùng của anh trước khi tạm dừng sự nghiệp để tham gia nghĩa vụ quân sự. Ban đầu, cả hai võ sĩ đều thi đấu một cách điềm tĩnh, với những cú đấm chính xác và phòng thủ sắc bén. Sergei bắt đầu chiếm ưu thế, áp đảo Aleksy bằng những cú đấm áp lực kết hợp với sự uyển chuyển của phong cách bị động.

Tuy nhiên, khi Sergei nắm chắc phần thắng trong tay, Aleksy lại giở những chiêu trò bẩn thỉu quen thuộc. Một cú húc đầu ác ý đã làm rách trán của Sergei, máu từ vết thương chảy xuống che khuất tầm nhìn của anh. Cơn giận dữ dồn nén bao lâu nay bùng phát, và Sergei không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Đỉnh điểm là khi Aleksy tung ra cú đấm tai thỏ — một chiêu thức nguy hiểm. Sergei đã né được đòn đó, nhưng trong lúc chuẩn bị tung đòn phản công, Aleksy bất ngờ ôm chặt lấy anh, ép vào vết thương trên trán. Cơn thịnh nộ bùng nổ, và trong một phút mất tự chủ, Sergei đã cắn đứt một phần tai của Aleksy.

Hành động đầy bạo lực và phi thể thao này đã gây chấn động không chỉ trên sàn đấu mà còn lan ra khắp thế giới thể thao. Trọng tài ngay lập tức dừng trận đấu, xử phạt nghiêm khắc và tuyên bố Aleksy là người chiến thắng. Sergei không chỉ bị xử thua mà còn bị cấm thi đấu vĩnh viễn tại giải WBC. Sự nghiệp quyền Anh quốc tế của anh chính thức khép lại với nỗi hổ thẹn và sự tiếc nuối sâu sắc từ người hâm mộ.

Trong khoảnh khắc ấy, khi máu chảy trên mặt Sergei và sự tức giận xâm chiếm mọi giác quan, anh đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Natasha từ khán đài. Cô, người luôn sát cánh bên anh qua từng chặng đường, đã chứng kiến toàn bộ sự sụp đổ của một ngôi sao sáng. Chính khoảnh khắc ấy, khi nhận ra cái nhìn đầy thất vọng và đau đớn của Natasha, Sergei mới thực sự nhận ra rằng anh đã đi quá xa, đánh mất bản thân mình trong cơn giận dữ. Natasha không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rời đi ngay khi trận đấu kết thúc, để lại trong lòng Sergei một khoảng trống vô tận.

Về đến nhà, ông Dmitri Radchenko không thể tha thứ cho hành động đầy bốc đồng của con trai mình. Trong gần một tháng sau trận đấu đó, không khí gia đình luôn trầm lắng, ai cũng tránh nhắc về sự kiện đầy tai tiếng này. Cuối cùng, Dmitri quyết định phải có một hình phạt nghiêm khắc để giúp Sergei lấy lại sự kỷ luật và học cách kiểm soát bản thân. Ông quyết định rằng Sergei sẽ phải gia nhập quân đội và tham chiến tại Afghanistan — một quyết định không dễ dàng nhưng là điều mà ông tin sẽ giúp con trai mình trưởng thành hơn. Natasha, dù không còn xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của Sergei, đã để lại trong anh một dấu ấn không thể phai mờ. Và có lẽ, chính cô là lý do khiến Sergei nhận ra rằng, đôi khi, sức mạnh không chỉ đến từ nắm đấm, mà còn từ sự kiềm chế và ý chí.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Chương này sẽ còn cập nhật dài dài, mọi người có thắc mắc gì cứ việc hỏi!
Xem thêm
Sau tháng 10, sau tai tiếng Sergei cắn đứt tai Aleksy, hình như là Mike Tyson lên WBC đấm Aleksy vỡ mồm rồi đoạt giải vô địch thế giới WBC thay vì đấm Trevor Berbick vỡ mồm đúng không nhỉ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đúng, Mike Tyson hạ Aleksy sau sự kiện Sergei cắn tai Aleksy.
Xem thêm
cảm giác giống như Ippo trong hajime no ippo phết
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bạn đoán đúng, Sergei cũng được lấy cảm hứng từ Ippo đó.
Xem thêm
Tôi nghĩ đây là cái chương truyện cuốn nhất trong Davay Idi, một mạch, trong 5 phút đã đọc xong toàn bộ hơn 4,4K chữ rồi. Mà tiểu sử của Sergei cũng na ná tiểu sử của Mike Tyson phết, mỗi tôi Sergei không vào tù thôi. Từ thằng nerd đến võ sĩ quyền Anh, QUÁ ĐIÊN.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đúng, minh có dựa vào cuộc đời của Mike Tyson một chút, vụ cắn tai Holyfield đó thảm họa mà. Không thể không biết được, với lại Iron Mike là idol boxing của mình nên...
Xem thêm