• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Remake

Chương 01: Cuộc sống mới bắt đầu.

20 Bình luận - Độ dài: 3,359 từ - Cập nhật:

Trong thế giới rộng lớn đầy những bí ẩn và phép thuật, có hai vương quốc hùng mạnh nhưng luôn sống trong sự thù địch: Vương quốc Arcturia và Vương quốc Elusia. Vương quốc Arcturia, được biết đến với sức mạnh quân sự và những chiến binh dũng cảm, là nơi mà Ayanokuji Kiyotaka - một anh hùng trẻ tuổi với tài năng chiến đấu xuất chúng - sinh ra và lớn lên. Trái ngược với Arcturia, Vương quốc Elusia nổi tiếng với sự thịnh vượng của nền văn minh phép thuật, và đó cũng là quê hương của nữ pháp sư tài ba Horikita Suzuna.

Cuộc chiến giữa hai vương quốc đã kéo dài suốt nhiều thế kỷ. Người dân của cả hai bên đều sống trong sợ hãi và căm thù, những cuộc chiến không hồi kết đã trở thành điều tất yếu. Không ai trong cả hai vương quốc dám nghĩ rằng sẽ có một ngày hòa bình đến với họ, vì sự thù địch đã ăn sâu vào tâm trí của mỗi người.

Ayanokuji Kiyotaka, một chiến binh với đôi mắt sắc bén và vẻ ngoài lạnh lùng, là người đứng đầu quân đội của Arcturia. Mọi người kính trọng anh không chỉ vì sức mạnh vô song mà còn vì sự thông minh và quyết đoán trên chiến trường. Tuy nhiên, Kiyotaka mang trong mình một bí mật mà anh chưa từng chia sẻ với ai: trái tim anh đã bị đánh cắp bởi một người con gái thuộc về kẻ thù của vương quốc mình.

Horikita Suzuna, nữ pháp sư xuất sắc nhất của Elusia, với đôi mắt tím sâu thẳm và mái tóc đen dài óng ả, là một người vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ. Cô là niềm tự hào của Elusia, không chỉ bởi tài năng phép thuật vượt trội mà còn vì lòng trung thành tuyệt đối với vương quốc. Nhưng sâu trong trái tim, Suzuna cũng mang một nỗi niềm riêng: cô đã phải lòng người anh hùng của vương quốc thù địch.

Những lần gặp gỡ của Kiyotaka và Suzuna luôn diễn ra trên chiến trường, nơi họ là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng ánh mắt của họ luôn gặp nhau trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, chứa đựng những cảm xúc mà họ không dám bộc lộ. Cả hai hiểu rằng tình yêu của mình là điều không thể xảy ra, là một điều cấm kỵ trong thế giới đầy hận thù này. Nhưng tình yêu, dù bị ngăn cản, vẫn lớn dần trong lòng họ qua từng trận chiến.

Trong một cuộc chiến nọ sau khi đã kiệt sức do chiến đấu quá lâu, Kiyotaka ngồi lặng lẽ bên bờ sông, đôi mắt anh nhìn xa xăm về phía chân trời. Mặt trời đang dần lặn, nhuộm đỏ cả bầu trời và dòng nước. Suzuna, người vừa kết thúc một buổi lễ chữa lành cho các chiến binh bị thương, cũng bước đến gần. Cô im lặng ngồi xuống bên cạnh anh.

Suzuna: "Chiến tranh này... sẽ không bao giờ kết thúc, đúng không?"

Kiyotaka quay lại, ánh mắt lạnh lùng thường thấy giờ đây mang theo một chút nặng nề.

Kiyotaka: "Chúng ta chiến đấu không ngừng nghỉ, nhưng rồi sẽ đi đến đâu? Sự căm thù chỉ sinh ra nhiều căm thù hơn. Đôi khi, anh tự hỏi liệu có đáng để tiếp tục."

Suzuna cúi đầu, ánh mắt cô dường như chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình.

Suzuna: "Em cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng chúng ta đều bị ràng buộc bởi trách nhiệm. Nếu dừng lại... em không biết liệu có thể tìm được con đường nào khác."

Kiyotaka nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt anh lại đầy suy tư.

Kiyotaka: "Con đường khác ư? Nếu có một nơi mà chúng ta có thể sống mà không bị ràng buộc bởi quá khứ và trách nhiệm, liệu em có đi với anh không?"

Suzuna nhìn vào đôi mắt anh, lần đầu tiên cô thấy có chút yếu đuối bên trong người chiến binh kiên cường này.

Suzuna: "Có lẽ... nếu đó là một nơi mà em có thể quên đi tất cả, và chỉ giữ lại những điều thật sự quan trọng."

Hai người im lặng, cảm nhận được sự đồng cảm giữa họ, dù đó là điều mà cả hai đều không muốn thừa nhận…

Khi chiến tranh kéo dài đã khiến cả hai vương quốc suy yếu, những nhà lãnh đạo bắt đầu tìm kiếm giải pháp hòa bình. Sau nhiều cuộc đàm phán căng thẳng, một hiệp ước hòa bình đã được thỏa thuận, với điều kiện là các cuộc hôn nhân chính trị giữa hoàng tộc của hai vương quốc và những quốc gia liên minh. Đây được coi là cách duy nhất để đảm bảo sự ổn định và thịnh vượng cho các vương quốc trong tương lai.

Kiyotaka nhận được lệnh từ nhà vua của Arcturia, rằng anh phải kết hôn với công chúa Seraphina của vương quốc Caledor, một vương quốc liên minh với Arcturia. Seraphina là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lạnh lùng, luôn đặt quyền lợi của vương quốc lên trên tất cả. Với Kiyotaka, việc kết hôn với Seraphina chẳng khác gì một bản án, bởi trái tim anh đã thuộc về Suzuna.

Ở phía Elusia, Suzuna cũng bị ép buộc phải kết hôn với hoàng tử Alexis của vương quốc Thalasia, một vương quốc nổi tiếng với nền văn minh biển cả. Alexis là một pháp sư mạnh mẽ nhưng kiêu ngạo, và cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của anh để củng cố quyền lực cho Thalasia. Suzuna, giống như Kiyotaka, cảm thấy như mình bị đẩy vào một ngõ cụt mà không có lối thoát.

Hai người họ biết rằng nếu chấp nhận những cuộc hôn nhân này, họ sẽ phải từ bỏ tình yêu của mình mãi mãi. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cả Kiyotaka và Suzuna đều quyết định rằng họ sẽ không để số phận định đoạt cuộc đời mình. Họ sẽ chạy trốn khỏi mọi thứ - khỏi vương quốc, khỏi trách nhiệm, và khỏi những cuộc hôn nhân chính trị mà họ không hề mong muốn.

Đêm trước khi cuộc hôn nhân được tiến hành, Kiyotaka rời bỏ thành trì Arcturia, mang theo chỉ những vật dụng cần thiết và một lòng quyết tâm. Anh vượt qua biên giới, băng qua những khu rừng rậm rạp và núi non hiểm trở để đến được Elusia, nơi mà Suzuna đang chờ anh. Họ gặp nhau tại một khu rừng bên ngoài thành phố, nơi ánh trăng chiếu sáng qua những tán lá, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng giữa những cơn bão tố của cuộc đời.

Suzuna đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cuộc trốn chạy. Cô đã dùng phép thuật để che giấu dấu vết của mình, và cả hai bắt đầu cuộc hành trình đến một nơi xa xôi mà không ai có thể tìm thấy họ. Trong suốt chuyến đi, họ không ngừng cảnh giác, luôn lo lắng về việc bị truy đuổi bởi những người mà họ từng gọi là đồng minh.

Cuộc hành trình của họ không hề dễ dàng. Để tránh bị phát hiện, Kiyotaka và Suzuna phải đi qua những con đường hẻo lánh, qua những khu rừng rậm rạp và những ngọn núi hiểm trở. Họ biết rằng việc bị bắt lại đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự trừng phạt không chỉ từ vương quốc của mình mà còn từ những kẻ thù trước đây. Nhưng tình yêu mà họ dành cho nhau là nguồn động lực lớn nhất, giúp họ vượt qua mọi khó khăn.

Trên đường đi, họ gặp phải không ít nguy hiểm. Có lần, họ bị một băng nhóm cướp tấn công giữa đêm khuya. Kiyotaka, với khả năng chiến đấu thiên bẩm, đã nhanh chóng đánh bại chúng, nhưng anh cũng nhận ra rằng mình không thể bảo vệ Suzuna chỉ bằng sức mạnh cơ bắp. Suzuna, với sự thông minh và tài phép thuật của mình, đã sử dụng phép thuật để tạo ra một lớp bảo vệ xung quanh họ, ngăn không cho bất kỳ kẻ nào có thể tiếp cận.

Họ cũng phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt. Những cơn mưa rừng bất chợt khiến họ phải tìm kiếm nơi trú ẩn trong những hang động ẩm ướt, trong khi những cơn bão tuyết trên núi cao khiến họ lạnh cóng đến mức gần như không thể di chuyển. Nhưng dù gặp phải bao nhiêu thử thách, Kiyotaka và Suzuna luôn bên nhau, chia sẻ với nhau những niềm vui và nỗi buồn, những lo lắng và hy vọng.

Một đêm nọ, sau khi đã vượt qua một đoạn đường dài đầy nguy hiểm, Kiyotaka và Suzuna tìm thấy một hang động nhỏ để nghỉ ngơi. Bên ngoài, trời đang mưa, và tiếng mưa rơi tí tách trên những tán lá cây tạo ra một âm thanh êm dịu. Họ đốt một đống lửa nhỏ trong hang động để sưởi ấm và cùng nhau chia sẻ một ít bánh mì khô mà họ mang theo.

Kiyotaka: "Suzuna, em có bao giờ hối hận về quyết định của mình không? Về việc từ bỏ tất cả để đi cùng anh đến một nơi mà chúng ta chưa từng biết?"

Suzuna nhướng mày, đôi mắt tím của cô lóe lên trong ánh lửa. Cô nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nhìn Kiyotaka.

Suzuna: "Hối hận? Không, em chưa từng hối hận. Nếu có điều gì khiến em hối tiếc, đó chỉ là việc chúng ta đã không gặp nhau sớm hơn, để có thể tránh khỏi những nỗi đau mà cả hai đã phải trải qua. Nhưng nếu phải lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn đi cùng anh, bất kể con đường phía trước có khó khăn đến đâu."

Kiyotaka: "Anh cũng vậy, Suzuna. Mọi thứ anh từng có - danh vọng, quyền lực - đều chẳng là gì so với tình yêu của chúng ta. Anh biết rằng con đường chúng ta chọn sẽ không dễ dàng, nhưng chỉ cần có em bên cạnh, anh sẵn sàng đối mặt với tất cả."

Suzuna khẽ gật đầu, cô đưa tay chạm nhẹ lên má Kiyotaka, như muốn khắc sâu những lời nói của anh vào trái tim mình.

Suzuna: "Em tin rằng chúng ta sẽ tìm được hạnh phúc, dù nó có ở nơi nào đó xa xôi. Chỉ cần chúng ta luôn bên nhau, không gì có thể đánh bại được chúng ta."

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi tiếng sấm vang dội từ xa. Cả hai nhìn ra bên ngoài, nơi mưa vẫn rơi không ngớt. Kiyotaka kéo Suzuna lại gần, ôm chặt cô trong vòng tay của mình.

Kiyotaka: "Hãy nghỉ ngơi đi, Suzuna. Chúng ta cần giữ sức cho cuộc hành trình ngày mai. Anh sẽ ở đây, bảo vệ em."

Suzuna tựa đầu vào ngực Kiyotaka, cảm nhận nhịp đập vững chắc của trái tim anh. Trong khoảnh khắc yên bình này, mọi lo lắng dường như tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau.

Suzuna: "Cảm ơn anh, Kiyotaka. Cảm ơn vì đã luôn ở bên em."

Cả hai chìm vào giấc ngủ, mặc cho cơn mưa ngoài kia vẫn không ngừng đổ xuống. Trong lòng họ, chỉ còn lại một niềm tin mãnh liệt rằng ngày mai sẽ là một ngày mới, với những hy vọng mới.

Cuối cùng, sau nhiều tuần rong ruổi trên những con đường đầy gian khó, Kiyotaka và Suzuna cũng tìm được một nơi thích hợp. Đó là một ngôi làng nhỏ bình yên ở một nơi xa xôi, bao quanh bởi những dãy núi hùng vĩ và những con suối trong vắt. Nơi này cách xa mọi nền văn minh, cách xa chiến tranh và hận thù, một nơi mà không ai có thể tìm thấy họ.

-----------------------

Ánh sáng ban mai dần lan tỏa trên những ngọn núi bao quanh ngôi làng nhỏ yên bình. Kiyotaka và Suzuna, giờ đây đã sử dụng những cái tên mới là Kamiki Sekai và Fumina Hoshino, đứng trước cổng làng. Sau cuộc hành trình dài đầy khó khăn và thử thách, họ đã tìm được nơi dừng chân. Từ giờ, nơi này sẽ là mái ấm mới của họ, nơi mà không còn những nỗi lo âu của cả hai.

Sekai và Fumina đứng cạnh nhau, cảm nhận không khí mát mẻ và trong lành của ngôi làng nhỏ. Những cánh đồng xanh mướt trải dài, những căn nhà gỗ đơn sơ nằm rải rác quanh làng, và dòng suối nhỏ róc rách chảy qua giữa làng, tạo nên một bức tranh bình yên mà cả hai chưa từng mơ tới.

Sekai khẽ siết lấy bàn tay Fumina, cảm nhận được hơi ấm từ cô gái mà anh đã bảo vệ suốt cuộc hành trình. Anh cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng và thì thầm:

"Fumina, đây rồi... chúng ta đã tìm được nơi của chúng mình."

Fumina ngước lên, ánh mắt tím long lanh trong ánh nắng buổi sáng. Cô mỉm cười, có chút e dè nhưng lại đầy hạnh phúc.

"Vâng, Sekai... chúng ta thực sự đã đến được nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta nữa."

Ngôi làng nơi họ đến không lớn, nhưng lại chứa đựng sự chân thành va2 hiếu khách của người dân. Ngày đầu tiên, Sekai và Fumina đã quyết định tiếp cận trưởng làng để xin phép lưu lại nơi này. Trưởng làng, một người đàn ông già với mái tóc bạc và khuôn mặt đầy nếp nhăn của sự từng trải, lắng nghe câu chuyện của họ.

Sekai và Fumina đã chuẩn bị trước. Để bảo vệ bí mật thân thế, cả hai đã chọn những cái tên giả và vẽ lên một câu chuyện mới: Họ nói rằng mình là những người đến từ một vương quốc xa xôi, đã mất tất cả vì chiến tranh và giờ chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống nốt quãng đời còn lại.

Trưởng làng, với đôi mắt sắc sảo đã nhìn qua họ trong chốc lát. Ông không hỏi nhiều, chỉ gật đầu và mời họ vào làng. Tuy nhiên, trong lòng cả hai không khỏi áy na1y. Lời nói dối dù nhằm mục đích tự vệ nhưng vẫn để lại cảm giác tội lỗi, nhất là khi đối mặt với sự đón tiếp chân thành của người dân làng.

Tối hôm đó, khi hai người ngồi bên nhau trong căn nhà thuê tạm, Fumina nhìn xuống đôi bàn tay mình, hơi siết chặt.

"Chúng ta đã nói dối họ, Sekai... điều này khiến em cảm thấy không thoải mái."

Sekai lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc.

"Anh biết, Fumina. Anh cũng không muốn lừa dối những người tốt bụng như vậy, nhưng chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu họ biết chúng ta thực sự là ai, liệu họ có còn đón nhận chúng ta như thế này không?"

Fumina trầm ngâm, đôi mắt tím trở nên xa xăm.

"Em hiểu... nhưng em chỉ hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ không cần phải che giấu nữa."

Sekai mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai cô.

"Anh hứa, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được sự thật của chính mình. Nhưng lúc này, hãy tận dụng cơ hội này để xây dựng cuộc sống mới. Anh sẽ không để ai làm hại em."

Với số tiền còn lại từ cuộc hành trình, Sekai và Fumina quyết định thuê những người thợ trong làng để xây dựng một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình. Ban đầu, những người thợ làng có chút e dè vì cả hai là người lạ đến từ nơi xa, nhưng sau khi nghe câu chuyện của họ, ai nấy đều cảm thông và bắt đầu giúp đỡ.

Sekai không chỉ ngồi nhìn người khác làm việc. Anh cùng họ khuân vác gỗ, đá và những vật liệu cần thiết. Mỗi ngày, anh đứng đầu trong việc xây dựng, thể hiện sức mạnh phi thường của mình khi giúp mọi người di chuyển những khúc gỗ nặng nề mà thường phải cần đến vài người mới mang nổi.

Một ngày nọ, khi Sekai đang khuân một khối gỗ lớn, một trong những người thợ đứng gần nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

"Anh Kamiki! Sức mạnh của anh thật đáng nể. Tôi chưa từng thấy ai có thể làm được như vậy."

Sekai chỉ cười nhẹ, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.

"Đó chỉ là chút sức lực thôi. Mọi người đều làm việc chăm chỉ, tôi cũng không thể nào ngồi không được."

Người thợ cười lớn, rồi vỗ vai Sekai một cái mạnh mẽ.

"Anh đúng là người tốt bụng. Chúng tôi rất vui khi có anh và cô Hoshino ở lại làng."

Nghe những lời đó, Sekai cảm thấy trong lòng có chút nặng trĩu. Nhưng anh vẫn giữ vững nụ cười, che giấu những lo lắng bên trong.

Fumina, trong lúc đó, cũng không ngừng giúp đỡ. Cô hỗ trợ những người phụ nữ trong làng bằng phép thuật chữa lành đơn giản mà cô tự học được, giúp giảm bớt những cơn đau cơ sau ngày làm việc vất vả. Phép thuật của cô không quá phô trương, đủ để mọi người cảm thấy dễ chịu nhưng không gây nghi ngờ.

Cuối cùng, sau một tuần làm việc không ngừng nghỉ, ngôi nhà nhỏ của Sekai và Fumina đã hoàn thành. Đó là một căn nhà gỗ xinh xắn nằm bên bìa rừng, với hàng rào nhỏ bao quanh và một khu vườn nhỏ phía trước. Căn nhà không quá lớn, nhưng nó đủ ấm cúng và tiện nghi cho cả hai.

Sekai đứng trước ngôi nhà, nhìn lên mái nhà mới dựng xong, cảm thấy một sự hài lòng lạ thường. Anh quay sang Fumina, người đang đứng bên cạnh với nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Chúng ta làm được rồi, Fumina. Đây sẽ là ngôi nhà của chúng ta."

Fumina mỉm cười đáp lại, đôi mắt sáng rực.

"Phải, đây là nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Em không thể chờ đợi để bắt đầu trang trí nó."

Cả hai bước vào trong, bắt đầu thăm quan từng góc của ngôi nhà. Mỗi phòng đều được thiết kế đơn giản, với sàn gỗ ấm áp và cửa sổ lớn cho ánh sáng tự nhiên tràn vào. Fumina hào hứng chỉ vào góc phòng khách.

"Chỗ này sẽ là nơi chúng ta đặt bàn ăn! Và ở đây, chúng ta có thể treo những bức tranh hay đồ trang trí."

Sekai đứng sau cô, mỉm cười khi nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt Fumina. Anh cảm nhận được rằng mọi khó khăn trước đây đều đáng giá, chỉ để có thể nhìn thấy nụ cười này.

Sau khi thăm quan xong ngôi nhà, cả hai quyết định ra ngoài mua sắm những vật dụng cần thiết cho ngôi nhà mới. Dù tiền bạc không còn nhiều, nhưng họ vẫn vui vẻ khi lựa chọn từng món đồ nhỏ nhất. Họ ghé qua chợ làng, nơi mà những người bán hàng chào đón họ với sự nhiệt tình.

Trên đường về nhà, Sekai nắm chặt tay Fumina.

"Cuộc sống mới đã bắt đầu. Anh hứa sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó, và bảo vệ cả em."

Fumina siết lấy tay anh, mỉm cười đầy hạnh phúc.

"Em tin anh, Sekai. Chúng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc, ở nơi đây, cùng nhau."

Dưới ánh mặt trời đang lặn, họ bước về nhà, tay trong tay, với niềm hy vọng mới về tương lai phía trước.

Bình luận (20)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

20 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
Vcl bro 💀




Cơ mà cảm ơn vì tìm lỗi nhá:)))
Xem thêm
Nhiều chỗ để hy vọng dữ, flag chăng?
Xem thêm
Triệu hồi Béo-san😋
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
À k, truyện k có drama đâu, chill chill thoi
Còn muốn có drama thì tay toi k dám viết:)))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Đoạn 56: tìm được sự thật của chính mình🤔
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
Khi đấy cả hai không còn dính liếu tới cha mẹ chăng?




Combat hay sao nhở 🤔
Xem thêm
@injurasetgo: vl thật tự tạo flag lúc nào kbt à💀
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
Đoạn 48: áy na1y
Xem thêm
Đoạn 46: va2 hiếu khách🐧
Xem thêm
Đoạn 43: nơi của chúng mình🐧
Xem thêm
Fumina Hoshino:)? Họ hàng thg điên số 10 chăng:)?
Xem thêm
1* vi tao thuyen Kei dm🐧👍
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
Dcm
Xem thêm