Hikaru ga Chikyuu ni Itak...
Nomura Mizuki Takeoka Miho
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Yuugao (Hoa bầu trắng)

Chương 4: Tôi mới sẽ không lo lắng anh đây này!

0 Bình luận - Độ dài: 6,895 từ - Cập nhật:

( Akagi là làm sao vậy... )

Thi giữa kì ngày đầu tiên.

Honoka không cách nào không thèm để ý ngồi ở bên cạnh Akagi Koremitsu.

Cuộc thi trong lúc, cậu động một chút lại thở dài, trầm ngâm, nếu không nữa thì tựu là mãnh liệt gãi đầu kia tóc đỏ.

Honoka vốn cho là cậu là vì nghĩ không ra đáp án mới phiền não như vậy, nhưng là cô liên tục liếc trộm về sau, phát hiện cậu thủy chung còng lấy lưng, như dã thú giống như mắt lộ ra Hikaru dữ tợn, trên trán bốc lên gân xanh, tại bài thi thượng chấn bút viết nhanh.

Nhưng cậu tại ghi bài thi thời điểm cũng là động thở dài nắm đầu.

Đã đến hết giờ học thời gian, cậu lấy điện thoại di động ra, động tác vụng về mà đánh cho tin ngắn lại xóa bỏ, một lần nữa đánh qua, đón lấy lại xóa bỏ, gửi ra về sau còn lần nữa xác nhận có hay không trả lời, có khi thấp giọng rên rỉ, có khi vẻ mặt ảm đạm, hoặc là khơi mào đuôi lông mày, tức giận mà thở dốc.

Xem ra giống như không phải là vì cuộc thi mà buồn rầu.

( chẳng lẽ cậu ta và truyền tin ngắn đối tượng cãi nhau... ? )

Theo cuối tháng trước bắt đầu, Koremitsu thường xuyên tại hết giờ học thời gian chằm chằm vào điện thoại.

Tất cả mọi người sợ Koremitsu, cho là cậu là cái hung ác lưu manh, theo Honoka biết, cậu trong trường học không có nửa cái thân mật bạn bè. Cậu tại hết giờ học thời gian luôn còng lấy lưng, chuẩn bị bài tiếp theo tiết học nội dung.

Thế nhưng mà ngày nào đó cậu lại thay đổi đến sắc mặt cứng ngắc, đầu đầy mồ hôi, dùng vụng về ngón tay tại trong điện thoại di động đưa vào văn tự.

Liên tục truyền mấy lần tin ngắn về sau, có thể là bởi vì đối phương không có trả lời, chỉ thấy cậu một mực xụ mặt trầm ngâm, thu được trả lời về sau, cậu lại ngơ ngác mà nhìn qua điện thoại.

Đã đến hôm sau, cậu y nguyên như một vừa mua điện thoại di động đứa bé, chuyên tâm mà đánh tin ngắn.

Lần này tựa hồ lập tức đạt được hồi âm, cậu lại bắt đầu chằm chằm vào điện thoại ngẩn người.

Đón lấy cậu trở nên tâm thần có chút không tập trung, hơi một tí là đỏ mặt bĩu miệng, trừng mắt không có người phương hướng, dùng một tay vỗ gương mặt của mình, bằng không thì tựu là như có điều suy nghĩ mà ngẩn người, cử chỉ cực kì kỳ lạ.

( chẳng lẽ cậu ta truyền tin ngắn đối tượng là nữ sinh? )

Cậu mình và ra ngoài trường nữ sinh hẹn họ sao?

Honoka nghĩ tới đây, lập tức quá sợ hãi.

( chán ghét, mình làm gì như vậy khiếp sợ? )

Loại này nan giải phản ứng làm cho cô càng thêm tâm hoảng ý loạn, về nhà về sau còn ôm thú nhồi bông, ngồi đang xoay tròn trên mặt ghế không ngừng xoay quanh.

Trừ lần đó ra, Honoka cũng rất phiền não chính mình gần đây đối với Akagi Koremitsu luôn bày ra thái độ lạnh như băng.

Kỳ thật Honoka rất rõ ràng, Koremitsu mặc dù bề ngoài thoạt nhìn như lưu manh, nội tại nhưng lại cái chính trực thiếu niên.

—— tôi sẽ bảo vệ cô đấy.

Koremitsu chăm chú nói ra những lời này làm cho Honoka nghe được nai con đi loạn.

Cậu ưa thích chính là Aoi.

Cậu một mực tâm không không chuyên tâm mà theo đuổi lấy Aoi.

Honoka biết rõ điểm ấy, ánh mắt vẫn là nhịn không được đuổi theo Koremitsu.

Biết được Koremitsu bị Aoi từ chối về sau, Honoka rõ ràng hơn mà ý thức được điểm này.

Nói toạc ra, cô chỉ là không muốn thừa nhận. Cái loại nầy tướng mạo hung ác, ăn nói thô lỗ liều lĩnh quỷ, ngay cả hẹn hò cũng không biết có cái gì thời thượng nhà hàng có thể đi người, cùng cô yêu thích chênh lệch nhiều lắm.

Nhưng cô tựu là nhịn không được để ý Koremitsu, tùy thời thậm chí muốn quay đầu xem cậu, cho nên cô tại chính mình trên chỗ ngồi luôn nhìn qua một phương hướng khác, hoặc là vùi đầu thao tác điện thoại.

Cô sở dĩ không đáp lại Koremitsu ân cần thăm hỏi, đối với cậu ác ngôn ác ngữ, cũng là bởi vì không muốn thừa nhận chính mình vừa thấy được cậu tựu đầu chỗ trống, nghĩ không ra nên nói cái gì lời nói.

Honoka không muốn làm cho Koremitsu nhìn ra ngay cả chính cô đều không hiểu nổi cảm tình, chết đều không muốn làm cho cậu phát hiện.

Mặc dù cô liều mình đối với Koremitsu giả ra lạnh lùng thái độ, chứng kiến Koremitsu tựa hồ có bạn gái, vì tin ngắn lo được lo mất bộ dáng, cô lại nhịn không được phát giận.

Không đúng, cậu ta mới không có khả năng có cho bạn gái, tám phần là một bên tình nguyện. Tuyệt đối là như vậy.

Nói trở lại, cậu ta vừa mới bị Aoi từ chối tựu lập tức sửa truy mặt khác nữ sinh, cái này cũng quá tùy tiện rồi. Thật sự là nhìn lầm người rồi. Xấu xa nhất rồi. Hi vọng Akagi gã này sớm ngày bị đối phương vứt bỏ.

Honoka có khi thậm chí có thể như vậy nghĩ.

Thế nhưng mà...

Cô tại bên cạnh chỗ ngồi chứng kiến Koremitsu phiền não bộ dáng, lo lắng sẽ áp qua mặt khác cảm xúc.

( Akagi giống như rất mệt a bộ dạng... )

Có lẽ là cùng bạn gái chỗ được không tốt, cho nên phiền não đến buổi tối ngủ không yên?

( đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mình có nên hay không chủ động hỏi cậu ta đâu này? Thế nhưng mà mình đối với Akagi nói nhiều như vậy lời khó nghe, cậu ta đối với mình ấn tượng nhất định thay đổi kém, với lại mình cùng cậu ta cũng không phải bạn bè... )

Sớm biết như thế, lần trước Koremitsu đến nói lời cảm tạ thời điểm trung thực tiếp nhận thì tốt rồi... Nói như vậy, hôm nay đại khái có thể tự nhiên mà mở miệng hỏi cậu ta rồi.

( mình như thế nào sẽ như vậy tính trẻ con, còn gọi cậu ta đừng nói chuyện với mình... )

Tiếp theo tiết học muốn thi chính là coi trọng đọc thuộc lòng thế giới sử. Cùng cậu ta phiền não những sự tình này, không bằng nhiều học mấy cái niên hiệu, nhưng cô vẫn là kìm lòng không được mà liếc trộm Koremitsu.

Koremitsu đóng lại điện thoại, lắc lắc bả vai thật sâu thở dài...

Lúc này cậu vô tình ý mà đem mặt chuyển hướng Honoka.

(——! )

Vài tia tóc đỏ rơi vào trên trán, ánh mắt mềm yếu không có sức lực, quả thực như một con sắp ngã xuống chó hoang.

Cậu và Honoka ánh mắt giao nhau trong nháy mắt, ánh mắt không biết sao đột nhiên trở nên có lực, ngẩng đầu lên nhìn thẳng cô.

( làm, làm sao vậy... Trên mặt của mình có đồ vật gì đó sao? )

Honoka đỏ mặt ngây ngẩn cả người.

Koremitsu chuyên tâm mà chằm chằm vào Honoka, giống như đang suy tư điều gì sự tình.

"Anh..."

Anh nhìn cái gì vậy a! Những lời này sắp thốt ra lúc, Koremitsu khẩn trương mà thở phì phò nói:

"... Vẫn là chỉ có thể tìm cô rồi."

"À?"

Koremitsu ngưng trọng mà thâm tỏa lông mày, lộ ra ánh mắt cầu trợ, đối với hãi hùng khiếp vía Honoka nói:

"Shikibu, thi xong về sau cô có thể cùng tôi tới tầng thượng thoáng một phát sao?"

◇ ◇ ◇

"Xin nhờ cậu! Lại một lần nữa đem làm của tôi hoa ánh tím, đem làm của tôi hoa hương tím a!"

Chuyện cũ tái diễn, Koremitsu hai tay dán tại bên người, cúi người chào thật sâu.

Tùy thời muốn mưa âm trầm dưới bầu trời, Koremitsu phát xoáy ra hiện tại Honoka trước mắt.

"Mặc kệ tôi ở đâu chọc giận cô tức giận, tôi đều hướng cô xin lỗi. Nhất định là tôi làm chuyện gì mạo phạm cô, cho cô không vui vẻ thật sự thật xin lỗi! Nếu như tôi đối với cô tạo thành bất cứ thương tổn gì, tôi nhất định sẽ phụ nhận trách nhiệm!"

"Cái kia, cái kia... Tôi mới không có đã bị cái gì tổn thương..."

Honoka đối với Koremitsu không có sắc mặt tốt nhưng thật ra là bởi vì tư nhân tình cảm, cho nên cô nghe được kinh nghi bất định.

Koremitsu thái độ mười phần thành khẩn.

"Về sau mặc kệ cô nói cái gì tôi đều làm theo! Muốn tôi đem làm cô người hầu nửa năm cũng không có vấn đề gì! Cậu muốn gọi tôi chó súc sinh cũng được!"

( tôi mới không cần rồi đấy! Nếu như tôi như vậy bảo anh, sẽ bị mọi người ghé mắt chính là tôi đi! )

"Này, Akagi..."

"Tôi cũng có thể cho cô đá đến hết giận mới thôi! Cho nên..."

Koremitsu ngẩng đầu lên.

Cậu dùng đến bước đường cùng phiền não biểu lộ nhìn qua Honoka.

Honoka ngực đột nhiên xiết chặt.

"Xin nhờ cô..."

Cậu đau đớn mà mắt hí, khàn giọng nói ra.

Cái loại nầy ánh mắt lại để cho Honoka thấy hảo tâm đau nhức.

"... Tôi cũng, cũng chẳng phải chán ghét anh."

"Ách..."

Chứng kiến Koremitsu khó như vậy qua biểu lộ, Honoka cả trái tim đều mềm nhũn, phiết đầu ném ra một câu:

"Sẽ như vậy hung dữ với anh là vì tôi cá tính chênh lệch."

"Làm chi tự nói..."

Koremitsu hoang mang nói.

"Tóm lại tôi không thật sự muốn anh đừng nói chuyện với tôi, cho nên có phiền toái thời điểm đừng lề mề đấy, trực tiếp nói cho tôi biết thì tốt rồi."

"Đúng, đúng à..."

Honoka hai tay ở trước ngực giao nhau, bày làm ra một bộ cao cao tại thượng thái độ, nhưng tầm nhìn nhưng vụng trộm nghiêng mắt nhìn lấy Koremitsu.

Koremitsu cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai mà êm tai nói tới.

Cậu nâng lên một vị tên là Kanai Yuu suốt ngày ngồi nhà thiếu nữ.

Cô gái kia bởi vì dự họp ngày mấy chưa đủ mà lưu ban, hiện tại cùng bọn họ giống nhau là lớp 10, mà cậu ý định khích lệ cô ấy tiếp tục đến trường.

Thế nhưng mà cô gái kia không tiếp thụ đề nghị của cậu, còn bởi vậy bị thương tổn.

Ngay cả như vậy, cậu vẫn cảm thấy vì cô ấy tốt tuyệt không có thể lại tiếp tục như vậy, nhất định phải đem cô ấy kéo ra khỏi nhà.

"Hikaru cái kia đồ khốn gia hỏa vậy mà khoanh tay đứng nhìn, thật vô dụng! Tôi không bao giờ ... nữa muốn dựa vào cậu ta cái loại người này rồi! Thế nhưng mà cậu ta nhất định sẽ nói đều là vì tôi quá thô lỗ, quá không hiểu lòng của phụ nữ, mới sẽ đem sự tình làm thành như vậy... Tôi dùng tin ngắn xin lỗi đã qua, lại không có bất kỳ hồi âm, tôi đã vô kế khả thi rồi..."

Đại khái là bởi vì thất kinh, Koremitsu miệng đầy không hiểu thấu lên tiếng, hoặc là trừng mắt dựng thẳng tầm nhìn rên rỉ.

Mặc dù như thế, Honoka vẫn là cảm nhận được Koremitsu lo lắng Kanai Yuu, muốn đem cô ấy mang đi ra tâm tình, mỗi lần trông thấy cậu khổ sở mà cau mày, cắn chặt bờ môi, bất lực cúi đầu nét mặt, Honoka đã cảm thấy ngực thấy đau.

Honoka cũng nghe qua Kanai Yuu sự tình.

Lúc ấy Honoka là lớp 9, Yuu thì là lớp 10, cho nên Honoka không rõ lắm tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ biết là cô ấy bị cùng năm nữ sinh bắt nạt đến không dám lên học, cùng với một kiện khác cùng cô ấy có quan hệ thần bí sự kiện.

Ngoài ra, Honoka cũng biết Yuu là cái nào đó sân trường nhân vật phong vân ý trung nhân...

Honoka chưa thấy qua Yuu, nhưng cô cảm thấy Yuu nhất định là cái người đàn ông nhìn tựu muốn bảo vệ nhu nhược đáng yêu cô gái.

Bởi vì ngay cả Koremitsu đều như vậy quan tâm Kanai Yuu...

"Tự chính tôi chưa bao giờ đem bị người xa lánh, bị nói xấu đem làm một sự việc, cho nên đối với loại sự việc này rất chậm chạp... Về nhà về sau, tỉnh táo lại cẩn thận ngẫm lại mới lý giải, Yuu là nữ sinh, lại so với tôi nhỏ yếu, đương nhiên không dám đi không có nửa người bạn địa phương, dù sao nữ sinh ngay cả đi nhà vệ sinh đều muốn bạn bè cùng. Ăn cơm cũng thế... Nữ sinh đều là một đám người ăn cơm..."

Koremitsu giống như tại tức giận chính tôi, thô lỗ mà gãi đầu, lầu bầu nói.

"Tôi lại không có biện pháp cùng cô ấyđi nhà vệ sinh, hơn nữa cô ấy nếu như cùng tôi cùng một chỗ, người khác nhất định sẽ càng xa lánh cô ấy, nói chút ít càng lời khó nghe, tôi cái này chậm chạp đồ đần vậy mà không có nghĩ tới những thứ này... Đồ khốn!"

Cậu ảo não cau chặt đôi tầng, cầm chặt nắm đấm.

"Yuu vẫn là cần bạn nữ giới. Cô ấy cần chính là có gan dạ sáng suốt, không thèm để ý người bên ngoài ánh mắt, trọng cảm tình, hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, có thể ở cô ấy phiền não thời điểm ra tay trợ giúp nữ sinh. Tôi nghĩ lấy được chỉ có cô rồi."

Koremitsu tầm nhìn thẳng tắp chằm chằm vào Honoka hai mắt.

Tựa như Aoi lần kia đồng dạng.

Cỡ nào chân thành ánh mắt a.

Honoka cơ hồ bị cái kia thiêu đốt lên hừng hực lửa cháy bừng bừng ánh mắt bị phỏng, trong cơ thể ẩn ẩn làm đau.

Cô không hiểu chính mình vì sao cảm thấy lòng dạ chấn động, cố ý giả ra tầm thường giọng điệu:

"Anh thật đúng là ra sức đây này. Chẳng lẽ anh ưa thích Kanai Yuu?"

Nói xong cô tựu lập tức đã hối hận.

Bởi vì Koremitsu lộ ra cực kì khiếp sợ, sau đó không hề cảnh giác mà lộ ra phiền não biểu lộ.

"..."

Cậu trợn mắt to con ngươi, tầm nhìn dần dần dời xuống, thật sâu thở ra một hơi, tinh thần sa sút mà ngậm miệng không nói.

Honoka những lời này vạch trần Koremitsu chính mình còn không có phát giác cảm tình, khiến cho cậu chính thức nghĩ cách trồi lên mặt bàn.

Koremitsu khả năng cho là mình đối với Kanai Yuu cảm tình chỉ có thương hại cùng nghĩa khí.

Nhưng cậu hôm nay phát giác, trong đó còn hòa với mặt khác cảm tình.

Nhắc nhở cậu lại hết lần này tới lần khác là Honoka.

"Chán, chán ghét nha, làm chi không nói lời nào à? Anh cái này biểu lộ thật buồn cười, rõ ràng là lưu manh còn giả bộ được như vậy đa sầu đa cảm."

Honoka cố gắng giả ra sáng sủa giọng điệu.

Cô thật muốn đem vừa rồi lên tiếng coi như hay nói giỡn.

"Tôi mới không phải lưu manh rồi đấy!"

Koremitsu cũng thở phì phì mà phản bác.

Xem ra cậu cũng đem làm cô là đang nói đùa rồi.

Không có vấn đề, như vậy tựu không có vấn đề rồi.

Honoka liều mình tại trong lòng tự an ủi bản thân, lại không rõ là chuyện gì không có vấn đề.

Sau đó cô cười nói:

"Tốt, tôi có thể giúp cho anh bề bộn. Chỉ cần tôi cùng Kanai Yuu biến thành bạn bè thì tốt rồi a? Đừng nhìn tôi như vậy, tôi trước kia thế nhưng mà đã làm nữ đồng quân đấy, tôi cũng rất am hiểu cùng hướng nội nữ sinh giao bạn bè, hết thảy đều bao tại trên người của tôi!"

Chứng kiến Koremitsu sắc mặt tỏa sáng, giống như đắm chìm trong ánh mặt trời bên trong, Honoka đột nhiên có chút đau lòng.

◇ ◇ ◇

Về sau Honoka cùng Koremitsu cùng nhau đi tới Kanai Yuu sống một mình nhà trọ.

Đi đến nửa đường, mưa càng rơi xuống càng lớn, Honoka khởi động màu đỏ tím gấp cái dù.

"Ồ? Anh không mang cái dù sao? Khí tượng dự báo nói mưa xuống tỷ lệ có 50% a."

"Đây không phải là tỏ vẻ sẽ không trời mưa sao?"

"Mới là lạ, người bình thường nghe được 50% cũng biết muốn dẫn cái dù a? Không có biện pháp, cùng một chỗ chống a."

Cô đem cái dù chuyển qua Koremitsu đỉnh đầu.

"Tôi không cần nha."

"Cùng toàn thân ướt đẫm nam sinh đi cùng một chỗ, sẽ để cho tôi rất không thoải mái."

Honoka cứng rắn mà muốn cậu cùng một chỗ chống.

Koremitsu không biết là thẹn thùng hay là khách khí, chỉ có lắc lắc bên bả vai tiến vào cái dù xuống.

Honoka đem cái dù dời qua đi một chút, Koremitsu sẽ thối lui một chút.

Cậu nét mặt không vui, bờ môi mím nhanh, đỏ bừng cả khuôn mặt.

2159139mdr45ccmeke7dc7

Chứng kiến cậu bộ dáng này, Honoka trong nội tâm đột nhiên có một loại thật ấm áp, ngọt ngào cảm giác.

Kỳ thật cô không quá muốn cùng Yuu gặp mặt, thế nhưng mà may mắn mà có Yuu, cô mới có thể cùng Koremitsu bắt tay thân thiện.

Cho nên hiện tại trước đừng suy nghĩ nhiều, chuyên tâm giúp Koremitsu mau lên, muốn cố gắng cùng Yuu thành lập giao tình.

( loại này thời điểm hẳn là nam sinh cầm cái dù a? )

Honoka tại trong lòng yên lặng nói xong, lộ ra mỉm cười.

Vì vậy khẩn trương đến đâu ra đấy, toàn thân cứng ngắc nam sinh đáng yêu đến làm cho cô ấy trong lòng níu chặt...

Hai người mua xinh đẹp màu đỏ, màu cam thạch trái cây đem làm lễ vật, đi tới nhà trọ.

Koremitsu sắc mặt cứng ngắc mà gõ gõ cửa phòng.

"Yuu, là tôi."

Koremitsu nhu hòa mà thanh âm trầm thấp bên trong có chứa khách sáo cùng do dự, theo cậu bình thường bộ dạng hoàn toàn tưởng tượng không ra sẽ có loại này giọng điệu.

"Tôi tại tin ngắn ở bên trong đã nói qua, ngày hôm qua là tôi không tốt, tôi muốn chính miệng hướng cậu xin lỗi. Tôi cũng muốn cho cậu trông thấy một người... Cậu có thể mở cửa sao?"

Trong cửa im ắng đấy. Honoka cùng Koremitsu cùng một chỗ lẳng lặng chờ đợi.

"Meo..."

Bên trong truyền đến tiếng mèo kêu, còn có mở khóa thanh âm.

Honoka trái tim phanh đông mà nhảy.

( Kanai là như thế nào người đâu... So Aoi xinh đẹp hơn sao? )

Cô đột nhiên cảm thấy thật khẩn trương.

Cửa chậm rãi mở ra.

Có một con mèo trắng vượt lên trước từ phía dưới nhô đầu ra, dùng khôn khéo màu xanh da trời mắt xem của bọn họ.

Năm cen-ti-mét rộng đích trong khe cửa đón lấy xuất hiện chính là toàn thân hất lên màu xanh da trời chăn lông thiếu nữ.

Trắng đến kinh người làn da.

Trong suốt hai mắt.

Tịch mịch bờ môi.

Theo chăn lông trong duỗi ra tinh tế tỉ mĩ sợi tóc.

Càng làm người chú mục chính là cái kia yếu đuối mộng ảo khí chất.

Những...này ấn tượng tại trong nháy mắt nhảy vào Honoka tầm mắt.

Một bên Koremitsu an tâm mà thở dài giọng điệu.

"Cậu chịu mở cửa thật sự là quá tốt. Yuu, đây là của tôi bạn học cùng lớp Shikibu..."

Honoka cố gắng bày ra nhất sáng sủa biểu lộ, đang muốn mở miệng chào hỏi lúc...

"——!"

Yuu đột nhiên sợ tới mức biểu lộ cứng ngắc, sắc mặt hiện xanh, trong mắt tràn ngập sợ hãi, khóa lại trên người cô ấy chăn lông run rẩy giống như trong cuồng phong gợn sóng.

Bất thình lình phản ứng lại để cho Koremitsu chấn động.

"Cậu làm sao vậy?"

Cậu cầm lấy cửa nói.

Nhưng là Yuu nhìn chăm chú thực sự không phải Koremitsu, mà là đang phía sau cậu Honoka.

Cô ấy xem thấy Honoka... Còn có Honoka trong tay ẩm ướt dù che mưa...

"Không muốn!"

Run rẩy bờ môi sợ hãi mà nhổ ra từ chối chi từ.

Cô ấy hai tay nắm ở tay cầm cái cửa, đóng cửa lại.

Rầm một tiếng. Khóa lại thanh âm. Tiếp theo là Yuu kêu khóc âm thanh.

"Không muốn... Mình không muốn đi trường học! Mình không có cái dù, cho nên mình không thể ra cửa! Không thể đi trường học! Không có có cái gì có thể che lấy mình! Sẽ bị ăn sạch! Mình sẽ bị ăn sạch!"

Honoka cho tới bây giờ chưa từng nghe qua như vậy bi thương, như vậy đau xót gọi.

Cô tại kinh ngạc ngoài, thình lình nhớ tới Yuu từ chối đến trường lý do.

Có thể là... Không, nhất định là như vậy.

"Yuu! Cậu làm sao vậy? Mở cửa a! Yuu!"

Koremitsu lại gõ cửa lại cửa quay đem, gấp đến độ thiếu chút nữa càng làm cửa làm hư rồi.

Honoka từ phía sau bắt lấy Koremitsu tay.

"Akagi, chúng ta đi về trước đi."

"Như vậy sao được? Yuu tình huống rất không đúng a!"

Koremitsu kích động nói.

"Đại khái là... Bởi vì tôi a."

"Cái gì?"

Koremitsu vẻ mặt hoang mang.

"Tôi sẽ lại với anh giải thích cặn kẽ, tóm lại hiện tại trước rời khỏi so sánh tốt, như vậy mới có thể để cho Kanai tỉnh táo lại. Anh chợt nghe của tôi a."

Honoka cầm thật chặt Koremitsu lạnh như băng cứng ngắc tay, dùng kiên trì ánh mắt cùng giọng điệu nói.

Koremitsu giống như rất khó tiếp nhận mà cắn răng, nhưng cậu đột nhiên kinh ngạc mà trừng mắt nghiêng phía trên, sau đó...

"... Yuu, tôi hôm nào lại tới tìm cậu."

Cậu sa sút tinh thần mà dán tại cạnh cửa nói.

◇ ◇ ◇

—— cậu tốt nhất chiếu theo Shikibu-san mà nói đi làm.

Hikaru đối với cậu nói ra.

Phảng phất tại nhẫn thụ lấy đau đớn, lộ ra bi thương ánh mắt.

Thằng này rõ ràng vẫn đối với Yuu sự tình hờ hững, hiện tại làm chi lại đây làm bộ quan tâm? Koremitsu mặc dù đối với Hikaru rất bất mãn, quyết định không bao giờ ... nữa xin nhờ cậu hỗ trợ, thế nhưng mà Honoka kiên trì giọng điệu cùng Hikaru ánh mắt làm cho cậu không cách nào không thỏa hiệp, đành phải chịu đựng đau lòng rời khỏi Yuu nhà trọ.

Koremitsu cùng Honoka đi vào phụ cận công viên.

Gieo trồng lấy rậm rạp cây cối viên trong vùng có vây quanh cục gạch vườn hoa cùng cái ao nước, cùng với có kèm theo mái hiên sân khấu, bọn cậu đến trên đài tránh mưa về sau, Honoka bắt đầu nói đến sự kiện kia.

"Kanai-san là từ năm trước mưa dầm mùa bắt đầu không lên học đấy... Anh biết a?"

Honoka mình cũng nhưng ở vào trong lúc khiếp sợ, nhưng vẫn là dùng lo lắng ánh mắt nhìn xem Koremitsu.

"Ừ."

"Đoạn thời gian kia Kanai-san lọt vào bị bắt nạt, giống vậy nói thứ đồ vật bị người ẩn núp đi, bị đến mọi người coi thường, còn có người cố ý tại cô ấy bên cạnh nói chút ít xấu xa mà nói... Bắt nạt Kanai-san đấy... Đều là nữ sinh."

"Tại sao là nữ sinh?"

Cậu còn không hiểu à... Honoka cười khổ như là tại như vậy nói.

"Có người chứng kiến Kanai-san cùng một vị rất được hoan nghênh trường cấp 3 bộ sempai chung chống một bả cái dù. Đại khái là bởi vì cái kia sempai gia tộc tại trường học trong xem như số một phú hào, mà Kanai-san chỉ là cấp 2 mới thi được trường này người bình thường, cho nên tất cả mọi người nói Kanai-san là vì bay lên đầu cành đem làm Phượng Hoàng mà chủ động tiếp cận anh ta."

"Làm cái quỷ gì a! Chẳng qua là ngày mưa chung chống một bả cái dù sẽ bị nói được khó nghe như vậy! Cấp 2 mới thi được đến có cái gì không đúng? Sanh ở bình thường gia đình lại có cái gì không đúng?"

"... Ừ, hoàn toàn chính xác rất không có đạo lý, thế nhưng mà... Tại đóa quỳ cao quý cái kia lần tôi cũng đã nói, trường học của chúng ta rất chú trọng mỗi người là từ lúc nào nhập học đấy, còn lấy sự phân chia này giai cấp... Những người kia nhất định không cho phép có người đánh vỡ giới tuyến a..."

—— từ phụ thuộc nhà trẻ một đường thăng lên đến người toàn bộ được xưng là "Quý tộc" .

Koremitsu nhớ tới Honoka cùng cậu thương lượng Aoi sự tình lúc đã từng nói qua mà nói.

Còn có câu lạc bộ mỹ thuật thành viên thừa nhận đối với Aoi có mang hận ý thời điểm...

—— dù sao cô là từ nhà trẻ tựu dừng lại ở cái này trong trường học ở bên trong "Quý tộc", đương nhiên xem thường bọn này.

Gia thế bối cảnh cái gì đấy, quả thực là nhàm chán cực độ.

Loại đồ vật này cùng nhân cách một chút quan hệ đều không có.

Thế nhưng mà giai cấp ý thức đã tại trường này ở bên trong thật sâu cắm rễ, đây cũng là không thể bỏ qua sự thật.

Mà Yuu phá vỡ quy tắc.

Cô ấy dùng một kẻ bình dân thân phận trèo cao "Quý tộc", cho nên lọt vào hãm hại.

Trên thực tế rốt cuộc là Yuu chủ động, hay là sempai chủ động đây này... Yuu như vậy hướng nội, tuyệt đối không thể có thể ôm thấy người sang bắt quàng làm họ tâm tình đi đón gần sempai. Koremitsu cho rằng như thế.

Thế nhưng mà trong trường học những người khác căn bản không quan tâm những...này, bọn họ chỉ để ý Yuu cùng giai cấp không giống nhau nam sinh chung chống một bả cái dù chuyện này. Giai cấp cao hơn Yuu nữ sinh đương nhiên sẽ không vui vẻ, cùng cô ấy cùng một cái giai cấp nữ sinh cũng không cách nào tha thứ cô ấy "Trộm đi" hành vi.

—— nếu như đi đến trường, tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng xem mình, còn có thể cố ý tại bên cạnh mình nói chút ít lời khó nghe.

—— mình trong trường học sẽ trở nên lẻ loi trơ trọi đấy...

Yuu khóa lại chăn lông ở bên trong rụt lại thân thể, run rẩy mà nói như vậy.

Điềm đạm nho nhã cô ấy chứng kiến nhiều như vậy người lạ có chứa địch ý tầm nhìn, nghe được người khác chanh chua trào phúng, nhất định khó chịu được như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Koremitsu cũng hiểu được ngực đau đến giống như tổn thương.

Không cách nào trợ giúp ngay lúc đó Yuu, lại để cho cậu ảo não được nắm chặt nắm đấm.

"Các nữ sinh bắt nạt Kanai-san lúc, nam sinh cũng đều giả bộ như không phát hiện, như là không muốn cùng làm việc xấu."

Honoka dùng nặng nề giọng điệu nói.

Khi đó đã xảy ra một sự kiện.

Có một ngày theo buổi sáng bắt đầu hạ mưa to, Yuu cái dù lại vô cớ biến mất.

Yuu vẻ mặt cầu xin đứng lặng tại cái dù khung trước, thích nhất bắt nạt cô ấy mấy nữ sinh lộ ra cười trộm, nói rất nhiều tàn nhẫn mà nói.

『 a, cái dù không thấy a, buổi sáng rõ ràng còn ở đây. 』

『 đi tìm nam sinh cùng cậu cùng một chỗ chống a. 』

『 đúng vậy a, dù sao có người rất hiểu được như thế nào hấp dẫn nam sinh nha. 』

『 thế nhưng mà Toujou sempai đã không muốn lý loại này leo lên quyền quý bình dân la. 』

Mọi việc như thế lời ra tiếng vào.

Yuu nghe được xanh cả mặt, một câu đều nói không nên lời, chỉ là ngậm lấy nước mắt run rẩy không thôi, yên lặng mà đi ra trường học.

Rất nhiều học sinh trông thấy cô ấy bị dầm mưa được một thân ẩm ướt, mang theo như cái xác không hồn hư không ánh mắt, đi lại lảo đảo mà đi tới.

Thế nhưng mà không ai mượn cô ấy cái dù cùng một chỗ chống.

Hôm sau Yuu sẽ không đến đi học.

"Sau đó... Ngày đó trong trường học lại đã xảy ra một kiện khác quá sự tình."

Honoka giọng điệu để lộ ra không khí khẩn trương.

Koremitsu cũng nghe được nín hơi.

Tầng mây đem công viên sân khấu cùng cây cối đắp lên bóng mờ, mưa rơi dần dần tăng cường.

"Có người trông thấy... Oán linh."

( oán linh? )

Trên đời nào có loại vật này? Koremitsu nghĩ như vậy, bất quá Hikaru hồn phách hôm nay tựu ở bên cạnh cậu, lẳng lặng yên phiêu du tại đèn đường Hikaru trung.

Hơn nữa Honoka biểu lộ đứng đắn đến cực điểm.

"Tại cái dù khung trước cười nhạo Kanai-san cái kia bầy nữ sinh tất cả đều mất đi dù che mưa. Không chỉ là như vậy, các cô ấy cái dù như quỷ thắt cổ đồng dạng bị dán tại hóa học phòng học bức màn trên kệ... Hơn nữa nhỏ giọt đen kịt nước."

Koremitsu ý đồ tưởng tượng cái kia khung cảnh.

Trường học hóa học phòng học.

Mưa xối cửa sổ.

Huyền xâu dù che mưa cùng nhỏ nước đen.

Cái kia xác thực rất khủng bố.

Thế nhưng mà...

Koremitsu nhăn lại gương mặt.

"Như vậy tựu nhấc lên oán linh cũng quá cường điệu rồi."

"Vấn đề chính là không chỉ như vậy."

"Còn có chuyện gì sao?"

Honoka mặt sắc mặt ngưng trọng gật đầu, giống như rất khó dùng mở miệng.

"Còn có người trông thấy... Kanai-san ôm dù che mưa tại trong mưa chạy trốn, trên người của cô ấy vô cùng bẩn, tóc vừa ướt lại loạn, hơn nữa ánh mắt của cô ấy... Không quá bình thường, cảm giác rất đáng sợ..."

"Yuu không thể không đến trường sao?"

"Ừ, cho nên có lời đồn nói là Kanai-san sinh ra oán linh đến báo thù rồi... Kết quả làm hại Kanai-san càng ngày càng không dám lên học."

Koremitsu thật sự không có thể hiểu được.

Yuu sinh ra oán linh chạy đến báo thù, làm dơ bắt nạt cô ấy cái kia chút ít nữ sinh cái dù?

Làm sao có thể có loại sự việc này?

Với lại, Yuu ở đâu có can đảm báo thù? Nếu như cá tính của cô ấy mạnh mẻ như vậy, tựu cũng không một mực trốn trong nhà, mà là đã sớm triển khai cuộc sống mới rồi.

Trên thực tế Yuu hiện tại đối với bắt nạt bạn học của cô ấy cũng chỉ có sợ hãi, nhìn không ra có bất kỳ hận ý.

Cô ấy kêu khóc lấy "Sẽ bị ăn sạch!" bộ dáng, vẫn còn tương đối như đối với vô hình oán linh mang khó có thể bôi diệt sợ hãi.

( đến cùng là chuyện gì xảy ra... )

Koremitsu cắn răng nghĩ đến.

Duy nhất có thể xác định chính là, Yuu sợ hãi trời mưa cùng với đóng cửa không ra lý do là bởi vì tập thể bắt nạt sự kiện.

Hơn nữa không có người đứng ra bảo vệ Yuu.

Hikaru nghe đến mấy cái này lời nói sẽ có cái gì biểu lộ? Nếu như lại trông thấy Hikaru cái loại nầy buông tha cho hết thảy biểu lộ, Koremitsu nhất định sẽ tức điên, cho nên cậu nhẫn thực không nhìn cái hướng kia.

Bởi như vậy, cơn giận ngược lại càng mãnh liệt mà xông lên cổ họng, phần bụng cũng đi theo run rẩy.

Koremitsu nín hơi nghe Honoka mà nói.

"Kanai-san như vậy sợ hãi mà đóng cửa lại, đại khái là bởi vì nhớ tới sự kiện kia a."

Trời mưa.

Dù che mưa.

Mặc đồng phục nữ sinh.

( tại sao có thể như vậy... )

Khắp nơi đều khơi gợi lên Yuu sợ hãi.

"Akagi..."

Honoka chứng kiến Koremitsu nét mặt nghiêm trọng nắm chặt nắm đấm bộ dạng, lo lắng kêu lên.

"Kanai-san sự tình tôi sẽ hỗ trợ nghĩ cái biện pháp, anh trước không muốn hành động thiếu suy nghĩ, dù sao anh đã bị Asa hoàng tộc cùng giáo vụ chủ nhiệm theo dõi."

"... Tôi biết rõ."

Koremitsu nặng nề mà thở dài một hơi, thấp giọng trả lời.

"Cảm ơn cô cùng tôi đến. Thật xin lỗi lần này càng làm cô kéo xuống nước, tôi đã đang tỉnh lại rồi, hi vọng sẽ không tạo thành phiền phức của cô."

"Tôi mới không biết là phiền toái rồi đấy! Anh đối với tôi đánh giá cũng quá thấp a? Nhiều ỷ lại tôi một điểm cũng sẽ không như thế nào!"

Honoka trừng mắt Koremitsu nói.

Đó là Yuu không có mạnh mẽ ánh mắt.

"Cảm ơn."

Koremitsu đối với cô ấy cúi đầu.

"Nếu có vấn đề tôi sẽ sẽ tìm cô thương lượng đấy."

Honoka nhìn xem Koremitsu, biểu lộ như sầu lo vừa giống như nghi vấn.

Mưa không có đình chỉ dấu hiệu.

"Không có ý tứ, Shikibu, cô đi về trước đi."

"... Vậy còn anh?"

"Tôi trước đi xem Yuu tình huống với lại. Tôi sẽ không xằng bậy đấy."

Honoka biểu lộ ngưng trọng mà im lặng thoáng một phát mới mở miệng:

"Nếu như tôi cùng đi... Nhất định lại sẽ để cho Kanai-san sợ hãi. Cho, cho nên tôi cùng anh đến nhà trọ trước a, bởi vì anh cũng không mang cái dù nha. Tôi tại đâu đó chờ anh."

"Không có sao, không cần. Tôi đi tiện lợi cửa hàng mua cái dù là tốt rồi."

Honoka nghiêm túc mà dừng ở Koremitsu, sau đó đem ướt đẫm gấp lại cái dù nhét vào Koremitsu trong tay.

"Cái này cầm lấy đi dùng a."

"Vậy còn cô?"

"Tôi sẽ gọi điện thoại xin người nhà tới đón tôi, bằng không thì tựu đi tiện lợi cửa hàng mua dù che mưa hoặc là áo mưa."

"Đây là của cô cái dù, chính cô giữ lại dùng a."

Koremitsu muốn đem dù che mưa còn vẽ Honoka, cô lại càng dùng sức mà đẩy trở về.

"Không được, anh nhất định sẽ không đi mua cái dù đấy. Anh đem cái dù cầm lấy đi dùng! Bằng không thì tôi muốn đi theo anh! Không chỉ là theo tới Kanai-san nhà trọ, còn muốn bung dù tiễn đưa anh về nhà!"

Honoka giống như tại phát giận rồi.

Chẳng lẽ mình bây giờ nhìn lại thật sự như vậy yếu ớt sao?

Koremitsu đang tại mình hoài nghi thời gian...

Một cái trắng nõn ưu nhã tay điệp tại Honoka cùng Koremitsu trên tay.

Mưa trong tiếng truyền ra thanh thúy thanh âm dễ nghe.

"Cảm ơn, vậy thì mượn tới coi như bùa hộ mệnh a."

Hikaru lộ ra có thể hòa tan Koremitsu trong nội tâm vẻ lo lắng dịu dàng dáng tươi cười, nhẹ nói nói.

"Koremitsu, có thể a?"

Tại đèn đường chiếu rọi xuống lộ ra kim lóng lánh mà trong suốt tóc một chút cũng không có ẩm ướt, nhẹ nhàng mà tại trắng noãn đôi má bên cạnh phất phới. Cậu ta giơ lên khóe miệng ôn hòa mà mỉm cười, dùng trưởng thành ánh mắt nhìn xem Koremitsu nói.

( làm chi đột nhiên xen vào? )

Koremitsu trắng rồi Hikaru liếc, sau đó đông cứng nói:

"Tôi đây tựu mượn tới dùng a... Coi như bùa hộ mệnh."

Mình cũng không phải nghe theo Hikaru khuyên bảo. Mới không phải như vậy...

Honoka tay cùng biểu lộ lập tức buông lỏng, lộ ra rưng rưng mang cười biểu lộ, nhưng rồi lập tức khôi phục thành tức giận dạt dào ánh mắt.

"Ừ, nhất định sẽ hữu hiệu đấy."

Mặt cô ấy gò má hiện hồng, sáng sủa nói, đem cái dù nhét vào Koremitsu trước ngực.

Phảng phất đang nói "Vậy anh hãy đi đi" .

Koremitsu trong nội tâm lập tức chợt nhẹ.

"Cảm... Cảm ơn nha."

Cậu xấu hổ mà nhỏ giọng nói ra, mở ra tươi đẹp màu đỏ tím dù che mưa.

Koremitsu tại Honoka phất tay đưa mắt nhìn phía dưới đi vào mưa lạnh, tiến về trước Yuu nhà trọ.

Trong phòng không có mở đèn, trong cửa sổ một mảnh đen kịt.

Cậu mang bất an tâm tình đi tới cửa trước, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Yuu..."

Khàn giọng kêu lên.

"Cậu ở nhà a? Yuu?"

Trong cửa truyền ra rất nhỏ thanh âm, sầu lo cùng bi thương gần như no bể bụng lồng ngực của cậu.

"Không có ý tứ, tôi không nên không có nói một tiếng tựu mang Shikibu đến. Bất quá Shikibu là cái khá lắm, cô ấy cùng bắt nạt cậu những người kia không giống với."

Rất nhỏ tiếng vang lại từ phía sau cửa truyền đến.

"Nếu như cậu đáp ứng đi đến trường, Shikibu nhất định sẽ trợ giúp cậu."

Liên tiếp không ngừng tiếng mưa rơi đem Koremitsu thanh âm cắt được vụn vụn vặt vặt.

Nên nói cái gì mới có thể tiêu tan Yuu sợ hãi? Chính mình đến tột cùng có thể vì Yuu làm mấy thứ gì đó?

Hikaru hiện tại đã ở Koremitsu bên cạnh, Koremitsu lại cố hết sức không nhìn Hikaru cái hướng kia, cũng không muốn cầu trợ với cậu ta.

Lúc này, phía sau cửa truyền đến yếu ớt giọng điệu.

"... Không có dù che mưa... Không thể đi trường học."

Thanh âm nơi phát ra tựa hồ cách cửa rất gần. Yuu ngay tại phía sau cửa. Koremitsu tim đập trong nháy mắt gia tốc, dùng sức vãnh tai.

"Cái thanh kia dù che mưa... Là của mình bùa hộ mệnh... Có thể vì mình cung cấp che đậy... Thế nhưng mà dù che mưa đã không thấy rồi..."

Tiếng nói chuyện trung còn hỗn tạp tiếng khóc. Yuu khóc.

"Mình một mực... Làm lấy đồng dạng mộng... Mặt biển phập phồng phập phồng, sóng lớn đáng đánh cao... Có một con màu đen cá mở ra miệng rộng nuốt lấy dù che mưa. Mình muốn bắt ở dù che mưa, lại không có bắt được... Sau đó ngay cả mình cũng dần dần bị cá hít vào trong miệng, đều là vì dù che mưa không có mới có thể bị phát hiện... Trốn không thoát..."

Muốn như thế nào làm mới có thể ngừng Yuu nước mắt?

Yuu có biện pháp dũng cảm mà mở cửa sao?

Hikaru không nói một câu.

Cậu ta mới vừa rồi còn rất xen vào việc của người khác, hôm nay nhưng chỉ là yên lặng mà đứng tại Koremitsu bên người.

Cô ấy là cậu người quan trọng a! Cậu lại nói dù sao tự mình là quỷ, cái gì đều không làm được. Rõ ràng xem tới được, nghe được đến, lại cái gì đều không làm! Chỉ là đóng chặt bờ môi, sầu mi khổ kiểm mà lặng yên không lên tiếng.

Tôi không bao giờ ... nữa sẽ kỳ vọng qua loại người như cậu người rồi!

Koremitsu đem đầu dựa vào trên cửa kêu lên:

"Đừng khóc! Yuu! Tôi... Tôi sẽ giúp cậu tìm về dù che mưa đấy!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận