Amagi Công Viên Rực Rỡ - Tập 1
Chương đọc thử
MỞ ĐẦU
“Tuy có hơi đường đột một chút, nhưng Kanie kun, Chủ nhật này chúng ta cùng tới công viên giải trí nhé?”
Đúng là hơi đường đột thật.
Chuyện bị một cô gái mới chuyển trường tới, không hề quen biết, chĩa khẩu súng hỏa mai kiểu cổ vào đầu và nói như thế ngay giữa lớp học sau giờ tan trường quả thật khá là “đường đột”.
Mất ba giây, Kanie Seiya mới khẽ lên tiếng.
“Cô nói là Công viên giải trí à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Hiện tại tôi chưa thể nói được.”
“Vậy còn… khẩu súng hỏa mai này là sao?”
“Để đảm bảo anh không bỏ trốn.”
Đó là một khẩu súng sơn trắng tinh xảo được trang trí hoa văn mạ vàng, còn nòng súng, hiển nhiên, đang chĩa thẳng vào đầu Seiya. Thoạt nhìn, nó có vẻ khá nặng nhưng cô gái kia không hề run tay chút nào.
Nữ sinh mới chuyển trường này tên gọi Sento Isuzu. Vì thường nghe lũ con trai cùng lớp bàn tán nên cậu đã bất giác ghi nhớ trong đầu.
Thân hình mảnh dẻ.
Cặp mắt to tròn và mái tóc quyến rũ.
Làn da tựa như trong suốt, vẻ ngoài trầm tĩnh, lạnh lùng cùng đôi môi mềm mại.
Đúng là một cô gái xinh đẹp (nếu không có khẩu súng hỏa mai).
Một gã con trai chân chính chắc chắn đã nhận lời mời hẹn hò vô điều kiện rồi (nếu không có khẩu súng hỏa mai).
Được cô gái nổi tiếng toàn trường từ ngày đầu chuyển đến bắt chuyện, chắc chắn cảm giác không tệ.
“À, có vài điểm tôi cần xác nhận.”
Seiya nói.
“Xin mời.”
“Cô… đang dựa vào món vũ khí này và lực sát thương của nó để ép buộc Kanie Seiya này sao?”
“Đúng thế.”
“Nếu tôi từ chối cô sẽ xử tôi luôn phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cô nói là ‘Cùng tới công viên giải trí nhé’, có nghĩa là cô đang muốn dùng vũ khí đe dọa tôi, ép buộc tôi đồng ý hẹn hò với cô. Tôi giải thích chuyện này như thế được chứ?”
Sento Isuzu nhìn chằm chằm Seiya không chút e ngại, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đúng thế đấy, vậy còn câu trả lời của anh thì sao?”
“Khoan đã, đột nhiên nói một chuyện như thế này…”
Tiếng súng lướt qua tai.
Viên đạn bay ra từ khẩu súng hỏa mai tạo thành một vết nứt tỏa tròn trên bức tường sau lưng Seiya.
Thêm một phát súng nữa.
Viên đạn thứ hai bay ra, khoan thành một lỗ trên mặt tường.
Nó không phải đồ chơi… Là hàng thật sao? Nhưng làm thế nào một khẩu súng hỏa mai nạp đạn qua nòng lại có thể bắn hai phát liên tiếp?
Nòng súng nóng hổi được ấn sát vào thái dương đang run rẩy của Seiya.
“Câu trả lời của anh là gì?”
“Tôi đi.”
Ôi, có lẽ chẳng còn cách nào khác.
Ngoài ra còn có thể trả lời sao nữa?
Vào học kì ba năm nhất cấp Ba, đột nhiên có một cô gái xinh đẹp chuyển trường đến. Nhẹ nhàng gạt sự tiếp cận của đám nam sinh chen lấn nhau sang một bên, người cô chọn là cậu học sinh ưu tú tên gọi Kanie Seiya.
Lựa chọn này thật không tệ.
Thế nhưng nó chỉ như vậy trong trường hợp đối phương là một cô gái bình thường. Khác với cô gái đang cầm khẩu súng hỏa mai kia.
Seiya là một người nổi tiếng yêu bản thân. Bởi vì cậu rất đẹp trai.
Thế nhưng cậu lại ghét việc phải tự đi tán tỉnh một cô gái nào đó, điều đó trái ngược với phong cách của cậu.
Thực tế, Kanie Seiya là một kẻ tự luyến.
Thường tự gọi mình là “Anh đây”.
Thông minh sáng láng, học hành đứng đầu lớp. Thần kinh vận động cũng rất tốt, đa tài đa nghệ, làm gì cũng giỏi. Ngoại hình cũng đỉnh, khí chất ngút trời.
Hễ bắt gặp tấm kính nào trong thành phố, cậu sẽ đứng lại hờ hững chải lại tóc mái, tự khen thầm mình: “Trời ạ, hôm nay anh đây vẫn đẹp trai quá.”
Thậm chí có thể nói, cậu không trở nên kiêu ngạo cũng là một việc khó khăn.
Nếu những tên con trai trong lớp nói là “Kanie, mày giỏi quá, thành tích tốt ghê” thì cậu sẽ trả lời là “Đương nhiên, vì đầu óc tôi khác các cậu mà”.
Nếu nữ sinh trầm trồ “Kanie đẹp trai quá”, cậu sẽ đáp rằng “Không cần cậu phải nói, điều này đã được mọi người cùng công nhận rồi, đó là sự thật.”
Kết quả, cậu chẳng có người bạn nào. Bạn gái cũng không.
Cậu không cô đơn.
Cậu cũng chẳng quan tâm.
Bởi vì thiên tài thì khác biệt.
Tại sao một người đẹp trai thông minh đến như cậu lại phải hẹn hò với một cô gái sặc mùi nguy hiểm thế kia chứ?
CHƯƠNG 1: ĐIỂM HẸN HÒ MỜ ÁM
Ngày Chủ nhật kế tiếp.
Ga Amagi thuộc tuyến Tokyo là chỗ Sento Isuzu chỉ định làm nơi hẹn gặp.
Seiya đang đứng trầm tư suy nghĩ trước đồn cảnh sát gần cửa soát vé thì một viên cảnh sát ghé lại hỏi.
“Cháu gặp rắc rối gì à?”
“Dạ, không…”
Seiya lắc đầu.
Cậu định nói với viên cảnh sát rằng:
“Cháu bị một nữ sinh chuyển trường rất kì lạ hăm dọa bằng một khẩu súng hỏa mai, bắt phải đi hẹn hò với cô ta. Đúng vậy, một khẩu súng hỏa mai. Khẩu súng xuất hiện trong tác phẩm ‘Ba chàng lính ngự lâm’ ấy. Gần đây nó cũng nổi tiếng vì là vũ khí của một thiếu nữ ma pháp luôn đó. Vậy nên chú hãy bắt luôn cô ta đi.”
Nhưng chắc chú ấy cũng không phải là đối thủ.
Không chỉ mỗi viên cảnh sát này. Ba ngày qua, cậu thực sự đã do dự rất nhiều lần cũng toan tính sẽ kể lại chuyện đó giáo viên và dì rồi. Thế nhưng, cuối cùng Seiya đã đi đến một kết luận chung là nên khép cái miệng đang tính bép xép của mình lại.
“…?”
Viên cảnh sát nhìn chăm chăm. Thấy có vẻ không ổn lắm nên cậu nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát và dịch sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Đủng đỉnh kiểm tra lại dáng vẻ của mình phản chiếu trong gương.
Vẫn đẹp trai, như mọi khi.
Vận quần dài và áo khoác tối màu giản dị, bên trong phối cùng áo thun cổ chữ V màu trắng đơn giản.
Thân hình tuy mảnh mai nhưng săn chắc, rắn rỏi.
Mái tóc được vuốt keo vừa phải.
Mắt tròn hạnh nhân và đôi lông mày dài, tôn lên khí chất thanh lịch và sự thông tuệ, góc nghiên bốn mươi lăm độ thật hoàn hảo.
Ôi chao!
Anh đây thật là hấp dẫn mà.
Một anh chàng đẹp trai, thành tích ở trường cũng đầu bảng như mình, lại gật đầu nhận lời mời hẹn hò từ một nữ sinh chuyển trường chưa từng nói chuyện qua.
Vấn đề là cô gái đó đe dọa “Từ chối sẽ bị xử”.
Cô gái đó, quả là khó nhằn.
Hẳn là dạng yandere đây mà.
Có khi nào cô ta chỉ là một kẻ đáng thương, trong một phút buồn chán mà trái tim lỡ lạc nhịp, và rồi phải cố gắng vượt qua rất nhiều người vì tình yêu quá mức to lớn dành cho mình.
(Không, không, làm gì có chuyện đó…)
Cô ta còn đi loanh quanh khẩu súng nguy hiểm đó kìa, nên có lẽ chẳng thể hi vọng gì vào điều đó hết. Nếu là một thứ vũ khí thông thường kiểu như dao gọt trái cây, dao lóc cá phi-lê hay rìu phá băng chẳng hạn thì cậu còn có thể lý giải được, đằng này…
Mà nhắc mới nhớ, không biết lúc đầu cô ta lôi đâu thứ vũ khí đó nhỉ? Lúc gọi cậu ra, cô ta không cầm gì cả. Ngay khi cậu hỏi là “Có việc gì?” thì khẩu súng đó từ đâu hiện ra. Đây chẳng phải là điều lạ lùng nhất sao?
“Xin lỗi đã để anh đợi.”
“Oái!”
Đột nhiên có tiếng người vọng từ sau lưng, Seiya giật bắn mình.
Cậu bối rối, xoay người ngoảnh lại. Sento Isuzu đã đến điểm hẹn và không mang theo vũ khí.
Cô ta mặc trang phục cực kỳ bình thường. Tuy nhiên, sức hấp dẫn hoàn toàn không tệ. Chỉ là trang phục có chút dáng dấp đồng phục cấp Ba mà được vậy thì quá không tưởng rồi.
Tuyệt hảo!
Nhưng không vác theo súng hỏa mai đã là điều tuyệt vời nhất rồi!
“Vậy thì đi thôi nào.” Isuzu nói, chẳng giống một lời chào hỏi chút nào.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Amaburi.”
“Hả?”
“Amaburi. Công viên Amagi Brilliant.”
Công viên Amagi Brilliant.
Một công viên giải trí cũ nát, cách trạm này khoảng mười phút đi xe buýt.
“Hãy chú ý, xe buýt đang chuẩn bị rời trạm số hai.”
Seiya gọi với theo Isuzu đang hối hả rời đi.
“Chờ đã Sento!”
“Đừng lề mề nữa.”
“Tôi nói là đợi đã. Tại sao lại là công viên trò chơi chứ?”
“Không phải là công viên trò chơi, nó là công viên giải trí.”
“Thế nào cũng được. Chí ít cô cũng nên giải thích đàng hoàng cho tôi chứ? Tại sao tôi và cô, hai người không quen không biết lại phải cùng tới cái công viên giải trí kì cục đó?”
“Kì cục ư…?”
Để họa theo lời nói, Isuzu đột nhiên rút khẩu súng hỏa mai quen thuộc từ trong chiếc váy xòe ngắn ra, cô ta xoay khẩu súng, vẽ nên một đường cong 260 độ hoàn hảo, kề nòng súng vào chính giữa mi tâm của Seiya.
Lập tức, một bà mẹ đang dắt theo đứa con ở bên cạnh đứng sững lại.
Đứa con la lên “Mẹ ơi, chị gái kia mang đồ lót sọc xanh nhạt kìa. Đó là trang bị cơ bản đấy”, Bà mẹ vội đáp: “Suỵt, hãy vờ như không nhìn thấy và ngoan ngoãn làm một công dân lương thiện nào”.
Từ vị trí của Seiya thì chẳng thấy được gì nên cậu không thể nào phán đoán lời của thằng nhóc đó là thật hay giả. Thế nhưng nếu tuyên bố “sọc xanh nhạt” là “trang bị cơ bản” thì thật đáng quan ngại về thằng nhóc này trong tương lai đây.
Không không, gạt chuyện đó qua một bên đã.
Seiya nói.
“Tại sao cô lại tức giận?”
“…”
“Có rất nhiều chuyện tôi cần nghe cô giải thích, bao gồm cả cách cô lấy thứ vũ khí đó ra thế nào…”
“Chúng ta đi thôi.”
Bị cô ta lơ đẹp rồi. Cũng giống khi lấy ra, sau khi Isuzu cất khẩu súng hỏa mai bằng một nguyên tắc vật lý mà Seiya không tài nào hiểu nổi, cô đi tới trạm số hai.
Về cái công viên chủ đề ở thành phố Amagi, một bedtown phía Tây Tokyo này, có lẽ cần phải giải thích một chút.
Công viên Amagi Brilliant.
Chẳng hiểu ông chủ của tòa kiến trúc này suy nghĩ gì khi đặt cái tên Brilliant quê mùa như thế này?
Ban đầu, công viên Amagi Brilliant (Amaburi) là công viên giải trí được xây dựng trong thời kỳ bong bóng kinh tế của Nhật, vào năm 1980.
Thập niên 80. Thời đại của những tên anh chị có kiểu tóc như mũi tàu vũ trụ hay những thần tượng tóc đầu nấm lan tràn khắp nơi và trong anime đều là kiểu nhân vật giống rong biển, trông thật ngầu trong những tư thế có chiều sâu phối cảnh tốt.
So với công viên giải trí danh tiếng bậc nhất thì công viên Amaburi này nhận rất nhiều đánh giá đáng thất vọng như:
“Di sản kì cục của thời kỳ kinh tế bong bóng.”
“Những đôi nam nữ hẹn hò ở đây có nguy cơ đón chờ kết cục bi thảm cực cao.”
“Thứ tàn tích kém tự nhiên của thành phố Amagi.”
Vẫn luôn chịu những lời đồn thổi một cách thái quá.
Amaburi được giới trẻ phía Tây Tokyo kháo nhau như là “Nơi không nên tới hẹn hò”.
Seiya cũng vậy, cậu có cảm giác lúc còn nhỏ đã được ai đó dắt tới một lần rồi nhưng đến khi trở thành học sinh cấp Ba thì hầu như không còn chút ký ức nào nữa.
Lắc lư trên chiếc xe buýt thành phố khoảng năm phút.
Ra khỏi những con phố quen thuộc, lúc băng qua vùng đồi núi được bao phủ bằng những đường thẳng bắt đầu của nửa mái vòm, cậu trông thấy tòa lâu đài lấp ló phía bên kia những hàng cây.
Một tòa lâu đài khá xinh xắn sơn màu lam nhạt.
(Chà, thứ này nổi bật ngoài sức tưởng tượng đó.)
Vì là một công viên giải trí cũ cho nên cậu từng nghĩ rằng hẳn nó đang xuống cấp và xập xệ lắm, song lớp sơn ngoài có vẻ rất mới, mang đến cảm giác không tệ chút nào. Cớ gì nó lại ế ẩm và thảm hại suốt thời gian qua?
Tòa lâu đài càng lúc càng gần, sát ngay trước mặt.
“Trạm tiếp theo là ‘Công viên Amagi Brilliant’.
Quý khách xuống trạm này…”
Seiya toan bấm nút báo xuống, nhưng Isuzu ngồi ở kế bên đã nắm vạt áo cậu lại.
“Sao vậy?”
“Đi thêm một bến nữa.”
“Hả? Không, chẳng phải chúng ta cần đến công viên Amagi Brilliant sao? Tòa lâu đài đó không phải cổng chính à?”
“… ạn đó.”
Isuzu lẩm bẩm trong miệng, nhưng âm thanh bị tiếng động cơ xe buýt át đi khiến cậu không nghe được.
“Tôi không nghe rõ.”
“… sạn đó.”
“Đã nói là tôi không nghe rõ mà.”
Isuzu dường như đã hết cách, đành ghé sát vào mặt Seiya, nín thở khẽ nói vào tai cậu.
“Đó là khách sạn tình yêu. Không liên quan gì tới công viên giải trí đâu.”
“Thế… Thế à?”
“Chúng hay bị nhầm với nhau. Amaburi ở trạm kế tiếp. Trước kia cổng chính ở đây nhưng đã bị dời đi khoảng mười năm trước vì có quy hoạch. Sau này, tòa lâu đài đó đã được xây lên ngay cạnh trạm dừng xe buýt cũ.”
Nếu thử lại gần sẽ thấy trên tấm biển lớn của tòa lâu đài có ghi là “Khách sạn Alamo” và bên hông thêm dòng chữ bằng đèn điện tử “Còn phòng trống”.
Alamo ư? Ôi thật ngớ ngẩn!
Alamo không phải là lâu đài mà là pháo đài! Trước hết, nó không phải kiến trúc Baroque như vậy mà là cứ điểm phòng vệ kiên cố và thực dụng, là nơi diễn ra cuộc tử chiến giữa quân đội Mexico và nước Cộng hòa Texas!
Đó là thế giới chảy tràn khói súng và máu.
Dù có nhầm lẫn đi nữa thì nó vẫn không thể là một tòa lâu đài màu lam nhạt kiểu thần tiên, và càng không thể giống nơi tổ chức buổi vũ hội mà nàng Lọ Lem đã đánh rơi chiếc hài thủy tinh như kia được!
Ừ đúng là dễ nhầm lẫn thật. Điều này khiến Seiya cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Tại sao làm thế với cậu vậy, tòa lâu đài kia!?
Ngực ngổn ngang vô vàn cảm xúc chỉ chực gào lên, nhưng nhưng Seiya đã bình tĩnh lại và hỏi thẳng một mạch.
“Dễ nhầm lẫn quá đi… Thế tại sao lại không đổi tên bến xe buýt luôn?”
“Trước đây đã nộp đơn đề nghị đổi tên trạm lên thành phố Amagi nhưng lại phát sinh thêm chuyện nọ chuyện kia nên kế hoạch bị trì hoãn mãi. Có rất nhiều khách xuống nhầm ở đây và phải cuốc bộ thêm một trạm nữa mới tới được.”
“Khách?”
“Là khách tham quan đó. Đại khái thì các công viên chủ đề sẽ gọi khách tham quan là ‘Khách’ và nhân viên là ‘Diễn viên’. Xin hãy ghi nhớ điều này.”
“Ra vậy, cô biết nhiều chuyện thật đấy.”
Isuzu không đáp lại lời nào, vẫn tiếp tục im lặng.
Chiếc xe buýt đi ngang qua khách sạn Alamo. Cả hai xuống ở trạm sau đó – “Nishifuto maru”, có lẽ tên trạm dừng lấy từ địa danh ở đây.
“Đến rồi.”
Tiếp bước Isuzu, Seiya bước xuống xe.
Đích đến cách trạm xe buýt chừng tám mươi mét đi bộ. Họ có thể trông thấy cổng chính của công viên giải trí ở đầu con dốc nghiêng thoai thoải.
Mặt đường nứt nẻ lồi lõm.
Cánh cổng đã phai màu.
Trên tấm biển gỉ sét là dòng chữ “Chào mừng đến với Vương quốc ảo mộng – Amagi Brilliant Park! ”
Thế nhưng Seiya hoàn toàn không cảm nhận thấy cảm giác được “Chào mừng” chút nào.
Nói sao nhỉ, cậu có một niềm lo lắng hệt như khi bước chân vào quán và được ông chú cửa hàng ramen đau thương nói rằng: “A, khách hàng sao? Nếu cần gì thì tôi sẽ làm nhưng… Thật sự không biết có thể không?”
Thành thật mà nói, cái khách sạn tình yêu lúc này mang tới cảm giác “ảo mộng” hơn ở đây nhiều.
Nhận tấm vé miễn phí vào cổng một ngày mà Isuzu đã chuẩn bị sẵn, băng qua cổng chính đi vào trong công viên.
Khi Seiya đi qua cánh cổng, hình ảnh quảng trường có đài phun nước mở rộng trước mắt.
“…”
Hồ phun nước chính giữa quảng trường cạn khô.
Nước không phun ra. Vốn dĩ chẳng có nước. Rêu chết đóng dày thành lớp màu nâu cứng ngắc, chỉ còn một vật thể hình cầu đang nép mình trơ trọi.
Một pháo đài sừng sững ở phía bên kia quảng trường. Không phải “lâu đài” mà là “pháo đài”. Hoàn toàn không mang lại cảm giác thần tiên hay cổ tích, chẳng khác nào đế quốc Jerusalem được dựng lên giữa thời đại Thập tự chinh. Khắp nơi đều đầy rẫy mùi vị chết chóc như thể muốn dồn tính toàn lực nghênh chiến với quân đội tà giáo.
Lác đác vài vị khách lướt qua tầm mắt.
Mặc dù hôm nay là Chủ nhật.
Tuy Seiya chưa từng tới quá nhiều công viên giải trí nhưng cậu chưa từng chứng kiến quảng trường ngay tại cổng chính nào vắng vẻ đìu hiu như vậy.
Dọn dẹp cũng vô cùng qua loa đại khái.
“Giấy vụn vương vãi khắp mặt đất…” Seiya lẩm bẩm, chẳng rõ đang nói với ai.
Isuzu ở trước mặt cậu, ngoảnh lại hỏi.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Chiếc váy xòe ngắn của cô gái đung đưa theo nhịp xoay người. Nếu là một buổi hẹn hò đúng nghĩa đen thì dáng vẻ này hẳn là vô cùng hấp dẫn.
“Chẳng phải cô dẫn tôi đến cái công viên giải trí này sao? Vậy nên cô chọn đi.”
Lúc Seiya nói thế trong cơn tức giận, Isuzu suy tư chống tay vào cằm.
“Vậy thì chúng ta tới ‘Đồi Phù Thủy’ nào.”
“Đồi Phù Thủy?”
“Nó là một trong năm khu vui chơi của công viên Amaburi. Khu vui chơi cổ tích đầy thơ mộng, nơi cư ngụ của các linh vật đến từ ‘Vương quốc phép thuật Maple Land’.”
“Cô nói một cách vô hồn như thế nên tôi hoàn toàn không thấy tý cảm giác đầy thơ mộng gì hết.”
“Qua bên đó nào.”
Isuzu dựa theo biển chỉ dẫn, bắt đầu đi đến khu vực “Đồi phù thủy” – phía Bắc của công viên Brilliant.
“Thật là…”
Không có tí ti thiện cảm nào. Đây mà có thể gọi là hẹn hò ư?
Tuy Seiya vô cùng tự tin vào mọi thứ nhưng quả thật khi đến đây, cậu không thể nào cho rằng cô nàng Isuzu đó có cảm tình đơn thuần với mình nữa.
Chỉ là, tại sao chứ?
Dù suy nghĩ kiểu gì cậu cũng hoàn toàn không hiểu nổi.
Nếu vậy thì tạm thời chỉ còn cách thử đi loanh quanh với cô gái đó thôi.
Loanh quanh trong cái công viên giải trí huyền bí này.
Theo như Isuzu nói, “Đồi phù thủy” là khu trò chơi lấy thế giới cổ tích làm chủ đề.
Màu sắc chủ đạo là hệ màu nhạt, khu trò chơi là hệ thống tàu lượn và vòng xoay ngựa gỗ… đều là những thứ truyền thống cả.
Đầu tiên Isuzu hướng dẫn cậu tới khu trò chơi “Tàu lượn thình thịch” vô cùng kích thích.
Khi Seiya bày ra dáng vẻ không quan tâm, khiến cô ta phải nhìn cậu bằng nét mặt đầy hồ nghi và ngờ vực.
“Không phải chứ, anh sợ sao?”
“Chắc chắn không phải thế. Tôi chỉ nghĩ rằng ‘Đây không phải thứ đàn ông nên leo lên’.”
“Thế sao, vậy hãy cùng lên nào.”
Trên chiếc ghế lắc lư, Seiya và Isuzu ngồi bên cạnh nhau với khuôn mặt trầm tĩnh, con tàu bắt đầu tiến lên cùng với tiếng kèn kì lạ.
Từ đầu đến cuối, tốc độ đều được giữ ổn định ở một ngưỡng an toàn.
Chênh lệch độ cao gần như không đáng kể, cùng lắm chỉ hơi nghiêng người một chút xíu khi vào khúc cua gấp nhất mà thôi.
Tự xưng là “Tàu lượn thình thịch” vậy mà chẳng hề thấy “thình thịch” một chút nào.
Sau khi xuống khỏi tàu lượn, Isuzu nói.
“Vui không?”
“Chán ngắt.”
“Thế sao, chúng ta sẽ sang điểm tiếp theo vậy.”
Cô nhanh chóng rảo bước tới nơi nào đó.
“…”
Điểm đến tiếp theo là khu trò chơi “Chuyến phiêu lưu cùng hoa với Tiramy”.
Bức tường của tòa nhà có kích thước cỡ nhà tập thể dục của trường học được trang trí bằng những hình vẽ hoa lá cỏ cây theo phong cách cổ tích.
Ở lối vào có mô hình linh vật kiểu cách tựa như mấy chú cún Pomeranian.
Con mắt tròn, kích cỡ đầu thân 1:3. Đại khái là một thiết kế khá đáng yêu.
Đoán chừng con linh vật này có lẽ là “Tiramy”.
Nội dung trò chơi ở đây đi vòng quanh trong căn phòng lớn bằng xe thùng Gondola bốn chỗ và quan sát khu vườn kiểu cổ tích mà Tiramy tự tay vun trồng.
Thứ này…
“Thật kinh khủng.”
Đường ray ở dưới và xe thùng Gondola nối với nhau quá tệ, khiến chúng rung lắc khủng khiếp, so ra còn rùng rợn hơn trò “Tàu lượn thình thịch” lúc nãy nhiều.
Hơn nữa còn say.
Ngoài ra, hình như cử động của đám con rối đón tiếp “Hoa biết nói” ở đây có vấn đề, chúng thường xuyên rung rung, giật giật, chắc hẳn do thiết bị truyền động xảy ra sự cố.
Cộng thêm việc điều chỉnh âm thanh sơ sài nên không thể đoán được lũ rối hoa đang léo nhéo những gì.
Đáng lẽ chúng phải nói “Chào mừng đến với Chuyến phiêu lưu cùng hoa với Tiramy” vậy mà lọt vào tai chỉ là giọng nói chói tai không rõ ràng “Zào ừn ến zớ chi rai i ừ zao a zen cha”.
Thành thật mà nói, tất cả những gì có thể nghe được là tiếng hét điên cuồng của cây khoai ma Mandragora – loài thực vật báo tử.
“Trò này thế nào?”
“Có lẽ tổn thọ rồi.”
“Thế à, vậy đi tới nơi tiếp theo thôi.”
Phản ứng của Isuzu lần này vẫn là lãnh đạm.
“Chờ đã, cô cứ giữ thái độ này suốt sao?”
“Cái gì cơ?”
“À không…”
Seiya tiếp tục theo sau với khuôn mặt chán nản.
“Tôi nghĩ ‘Nhà hát’ sẽ vui hơn đấy. Nhìn kìa, nó ở đằng kia.”
Thế nhưng “Nhà hát của Macaron” với tấm biển có linh vật hình dáng như một con cừu đang biểu diễn vĩ cầm lại đang treo tấm áp phích “Hôm nay đóng cửa”.
“Chủ nhật lại đóng cửa sao?”
“Nếu không có hứng thì ông ta sẽ đóng cửa. Buổi trình diễn của yêu tinh âm nhạc Macaron là số một, nhưng có vẻ khí chất của nghệ thuật gia cũng là điểm trừ nhỉ?”
“Haiz.”
“Chúng ta sang chỗ tiếp theo nào.”
Nơi cả hai ghé đến tiếp theo là “Ngôi nhà bánh kẹo của Moffle” nằm phía bên kia đường.
Nơi này cũng là một khu trò chơi trong nhà giống với “Chuyến phiêu lưu hoa” lúc nãy. Ngôi nhà bánh kẹo trong truyện cổ Grimm giờ đây trở thành một tòa kiến trúc được trang trí bằng đủ loại dâu, cam, kem sữa béo và bánh pancake.
“Xin chào quý khách!”
Khi đi vào trong, tôi được một cậu nhân viên (Isuzu thì khăng khăng kêu đó là “Diễn viên”) có mắt như cá chết trao vào tay một khẩu súng nước. Ấy không, không phải súng nước. Đây là súng laser mô phỏng súng nước.
Có lẽ khi bóp cò súng sẽ phát ra tia laser.
Trên màn hình lớn được bố trí ngay sảnh lớn phía lối vào trình chiếu một đoạn phim giải thích nội dung của khu trò chơi này.
“Chào mừng quý khách đã đến với cửa tiệm của Moffle – Yêu tinh bánh kẹo! Thế nhưng, hiện tại cửa tiệm bánh kẹo này đang bị lũ chuột hoành hành và phá phách! Xin hãy trừng trị chúng bằng những khẩu súng nước ma thuật!”
Sau đây là những chi tiết cần phải chú ý:
Cấm tháo bỏ nòng súng ra (Vì nó phát ra tia laser)
Cấm sử dụng súng nước bừa bãi (Vì đây là máy móc đòi hỏi độ chính xác cao)
Hãy trả về giỏ trả đồ ở lối ra (Vì nó rất đắt đỏ)
“Moffle sẽ trao phần thưởng thú vị cho những người đánh đuổi được nhiều chuột! Mọi người hãy cùng cố lên nhé!”
Ra là vậy, cậu đã hiểu được đại khái rồi.
Nội dung là bắn con rối hay thứ gì đó trong khu nhà kia bằng cây súng laser này, cạnh tranh bằng điểm đạt được.
Nếu so sánh với những trò chơi từ nãy đến giờ, chắc không có trò nào giải trí được hơn cái này.
“Vậy thì, bắt đầu chiến đấu thôi!”
Cánh cửa đôi bên trong tự động mở ra.
Có vẻ nguyên tắc của trò này là đi bộ qua màn tiến lên phía trước. Mặc dù nếu đông và hỗn loạn cũng khá rắc rối, nhưng cậu không hề lo lắng về chuyện đó.
Dẫu sao nơi này cũng trống huơ trống hoắc, bất kể hôm nay là Chủ nhật.
“Di chuyển thôi.”
Bị Isuzu hối thúc, Seiya tiến vào trong.
Trước mặt là con đường mô phỏng theo quang cảnh một nhà bếp, có lò nướng, vỉ nướng và bồn rửa với thiết kế lạ lùng. Bọn rối chuột sẽ ló mặt ra ngẫu nhiên từ khắp chốn.
Bắn.
Nhắm bằng khẩu laser dạng súng nước, Seiya bắn vào lũ chuột.
Trúng. Trượt. Trượt. Trượt. Trúng~
“Nhanh hơn tôi nghĩ…”
Những con chuột xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn.
Trượt. Trượt. Trượt. Trượt. Cuối cùng cũng trúng!
“Nhanh quá!”
“Chúng chạy vào kho thực phẩm đó. Xin đừng lơ là.”
“Hả?”
Từ phòng bếp cậu di chuyển tới kho thực phẩm. Lũ chuột phá phách xuất hiện nhiều hơn nữa.
Trượt. Trượt. Trượt. Trượt. Trượt.
“Đợi đã, đợi đã! Chẳng phải tốc độ quá khó nhằn sao!?”
“Phí đạn vô ích nhiều quá.”
“Cô có thể nói ra những lời như thế được sao ~”
“Rảnh hơi quá.”
Chúng không phải chỉ gồm bọn rối, trong bầy còn cả những con chuột giả được tái hiện bằng ảo ảnh ba chiều. Lũ chuột rối lẩn trong đám chuột giả rồi lập tức trốn mất dạng, đến cả thời gian xác định mục tiêu cũng không có. Đó không phải là thứ mắt người thường có thể tóm được.
Kết quả, hai người vào đến căn phòng cuối cùng nhưng điểm số đạt được lại không cao lắm.
Thông báo ở đó vang lên.
“Tiếc ~ quá! Bạn đã không giết được nhiều lắm! Thế nhưng bạn đã cố gắng rồi!”
“Giết… Giết ư? Không phải chỉ trừng trị chúng thôi sao !?”
Cái chương trình đầy rủi ro. Giữa một thế giới hướng đến sự thư thái tựa như “Không gian thưởng trà” như thế này, đột nhiên nhả ra từ “Giết”, chắc chắn dễ gây sốc lắm.
Seiya đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, đột nhiên lại nghe tiếng thông báo vang đến.
“Moffle vô cùng cảm ơn bạn! Hãy cùng chụp ảnh kỷ niệm ở căn phòng tiếp theo!”
Cánh cửa phía trong tự động mở ra.
Vì không có cách nào đứng lại luôn đó nên cậu đành ủ rũ tiến tới cùng Isuzu. Đặt khẩu súng nước vào giỏ trả đồ, hướng theo con đường dẫn tới gian phòng cuối cùng.
“Đây là nơi có thể chụp ảnh kỷ niệm với Moffle.”
“Chính là yêu tinh bánh kẹo sao?”
“Đúng thế. Ông ta là linh vật đại diện của Amaburi này.”
“Tôi không hứng thú chụp ảnh kỷ niệm cùng thú nhồi bông lắm đâu.”
“Được rồi, cứ gặp đi đã, nhất định sẽ vui đấy.”
Isuzu nói bằng giọng điệu mà cậu hoàn toàn không cảm nhận được chút vui thú nào.
Seiya đành miễn cưỡng đi theo.
Khi đi hết con đường, cả hai đi đến một studio chụp ảnh nhỏ xíu.
Nửa bên phải trang hoàng như một cửa hàng bánh kẹo với những chiếc bánh doughnut và bánh kem được xếp thành hàng ngay ngắn cùng một máy tính tiền nhựa trên quầy.
Có lẽ ý tưởng là sẽ chụp ảnh kỷ niệm với Moffle sẽ lấy bối cảnh là cửa hàng này.
Tuy nhiên, chẳng thấy mấy linh vật quan trọng đâu cả.
Ngay đến nhân viên cũng chẳng có ai. Studio không một bóng người.
“Sao thế này?”
“Không có nhiều khách hàng đến đây, nên có lẽ họ đang nghỉ ngơi ở bên trong.”
“…”
“Hãy nhấn chuông gọi ở bên cạnh lò nướng, họ sẽ ra ngay đó.”
Seiya nhấn chuông theo như những gì được nói.
Âm thanh “ring ring” inh ỏi reo lên.
Cậu nhấn giữ nó.
Chẳng mấy chốc, từ trong quầy tính tiền một linh vật… à… nó không đến.
Nhấn chuông gọi thêm lần nữa. Lần này chuông kêu mạnh hơn một chút.
Quả nhiên vẫn không đến.
“Có vẻ không có ai ở đây. Chúng ta đi thôi.”
“Không được. Hãy chờ thêm lát nữa.”
“Tại sao chứ? Một khu trò chơi thiếu sinh khí như thế này, thì chờ đợi chờ đợi sự xuất hiện của một linh vật không hiểu rõ quy tắc có ích gì cơ chứ!? Đại khái là…”
Có tiếng uỵch “Roẹt”.
Cánh cửa sắt dành riêng cho nhân viên bị che khuất phía trong quầy tính tiền mở ra, một linh vật dáng vẻ bí hiểm đi ra.
“Moffu.”
Mềm mại, bồng bềnh, dáng vẻ với tỉ lệ phần đầu – thân là 2:5.
Linh vật họ chuột sao? Chính là dáng vẻ của loài gặm nhấm, không lẫn vào đâu được. Một sinh vật có hình dáng tròn trịa, đầy đặn, giống gấu túi hay chuột lang Guinea.
Đôi mắt to tròn và cánh tay ngắn mũm mĩm.
Nón và trang phục của đầu bếp.
Nói chính xác thì nó dễ thương nhỉ? Việc nó đang giữ khư khư cái bình quả là đáng nói.
“Đây là linh vật đại diện ở của khu này, Yêu tinh bánh kẹo ‘Moffle’. Chiều cao 144 xen-ti-mét. Cân nặng không tiện tiết lộ. Tốc độ tối đa là 35 ki-lô-mét một giờ. Tuyệt chiêu là bóng đá và làm bánh. Món yêu thích là doughnut và tất cả các loại đồ ngọt khác. Ngoài mặc trang phục thợ làm bánh ngọt như hiện tại cũng có trường hợp ông ấy sẽ mặc trang phục tuxedo dùng để
đi lại nơi khác.”
“Nghe mà tưởng cô đang giới thiệu một thứ vũ khí cơ động kiểu mới vậy…”
Tiếng bước chân lẹp bẹp vang lên, Moffle đi đến trước mặt Seiya và Isuzu.
“Moffu.”
“Tôi muốn ông chụp ảnh kỷ niệm với anh ta. Được không?”
“…”
Moffle gật đầu đáp lại lời của Isuzu.
Ông lấy ra một chiếc di động từ trong tạp dề, thao tác khéo léo bằng bàn tay lông lá. Một tấm ảnh chụp chân dung của Isuzu và Seiya đang đứng cạnh nhau nhanh chóng ra đời.
“Rồi, chụp rồi đấy!” Dứt lời, ông ta đưa cho Seiya xem bức ảnh trên điện thoại.
“Chờ đã, chờ đã, ông chụp ảnh chúng tôi làm gì?”
“Moffu.”
Moffle nhíu mày. Bộ đồ thú nhồi bông được thiết kế rất tỉ mỉ.
“Ông bất mãn gì chứ! Chúng tôi là khách đấy nhé!”
“Bình tĩnh nào, Kanie kun.”
“Thật thất lễ. Tôi vẫn còn rất bình tĩnh đấy…”
Thế nhưng, bằng cách nào đó Seiya chợt cảm thấy rất khó có thể gọi tên linh vật này.
Đó là một cái gì đó mang tính định mệnh.
Dĩ nhiên, đó không phải thứ gì tốt đẹp cho lắm. Ngược lại còn tồi tệ kinh khủng. Một mối quan hệ phiền hà như kiểu “Thiên địch” hay là “Duyên nợ”…
“Nói… nói gì thì nói, có lẽ cũng đủ rồi nhỉ. Chụp ảnh với thứ linh vật vô dụng, cư xử tệ hại và thái độ tàn tệ thế này để làm gì, chúng ta đi sang chỗ khác thôi.”
Đúng vào lúc cậu dứt lời và quay mặt đi.
“Moffu!”
Đột nhiên cậu bị Moffle đá vào mông.
“Làm… Làm gì vậy?”
Đầu gối khuỵu xuống, Seiya ngoảnh lại phàn nàn.
Thế nhưng Moffle không định xin lỗi, ngược lại còn phun nước bọt “bẹt” xuống sàn nhà.
Thái độ cực kì tệ hại.
“Anh ác miệng nên ông ta mới nổi khùng đấy.”
“Cô nói gì lạ vậy, có nơi nào trên thế giới mà linh vật đại diện đi đá văng khách hàng không chứ!? Hơn nữa ông ta còn dám khiêu khích kiểu đấm bốc như thế kia!”
Moffle di chuyển nhân nhịp nhàng, tung ra nhịp đấm “một – hai” khéo léo vào không trung, miệng không ngừng kêu “dô dô dô”.
“Gã này…”
Hình dạng thú nhồi bông này chắc không phải đồ cao cấp đâu!
Nếu bị yêu cầu bồi thường làm hỏng bộ đồ thì không hay lắm, nhưng cứ để nguyên thế này thì không thể chịu nổi. Ít nhất cậu cũng phải đạp bay gã mới được. Seiya nghĩ như thế và bước chân ra.
“Moffu!”
Moffle đá mạnh xuống đất.
Không gian giữa hai bên phút chốc co lại.
Đệm thịt hẹp của con vật đánh vào vùng thượng vị “yaaaaaaa”.
“Á!”
Hơi thở dồn lại.
Nóng bừng và nặng trịch.
Đó là một nắm đấm… À không, một đệm thịt.
Một gã vận đồ linh vật bình thường không thể tung ra cú đấm như thế được. Dù có suy đồi ra sao đi nữa nó vẫn linh vật đại diện phụ trách cả một công viên chủ đề.
Seiya khụy gối tại chỗ, gục đầu.
Ánh mắt của Moffle ngập đầy coi thường, ngoắc ngoắc tay: “Nhào vô, nhào vô”.
“Ngươi…”
Tuy nhiên vẫn chưa thể kết thúc. Bị một con chuột mập ú kỳ cục hạ đo ván hết lần này đến lần khác là một sự sỉ nhục đến danh dự đàn ông.
Điểm yếu. Điểm yếu của con chuột này ở đâu đây?
“Đến đây thôi.”
Khẩu súng hỏa mai của Isuzu chen vào tách cả hai ra. Vẫn chẳng biết cô ta lấy nó ra từ khi nào.
“Vượt quá mức này các anh sẽ mất mạng đó. Tôi không chịu đựng được việc máu của các anh làm vấy bẩn ngôi nhà bánh kẹo của ước mơ và hi vọng này đâu. Mau dừng lại ngay.”
“Nơi này có giấc mơ và hi vọng từ khi nào vậy?”
“Moffu.”
“Nếu tiếp tục thì chắc chắn tôi sẽ đối đầu với cả hai người đó.”
Isuzu rút thêm một khẩu súng hỏa mai nữa ra khỏi váy. Cô bắt đầu thủ thế, hai tay hai khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Seiya và Moffle không hề khoan nhượng.
“Ư…”
Có lẽ cô ta không chỉ có một khẩu súng. Thật không thể tin nổi. Vì quá sợ hãi nên cậu đành làm theo như lời cô.
Seiya miễn cưỡng bỏ đi.
Moffle cũng hạ nắm đấm (nói chính xác là cái đệm thịt) xuống. Thế nhưng không biết vì sao chẳng thấy ông ta bất ngờ trước vũ khí của Isuzu.
“Thế nào Kanie kun? Cảm giác khi thăm hỏi Moffle bằng nắm đấm ra sao?”
“Hai người có thể làm bạn chứ?”
“Chờ đã. Tại sao tôi lại phải kết bạn với một con chuột thô bạo như thế này chứ?”
“Moffu.”
Moffle cũng cao giọng như thể rất không phục vậy. Chất giọng đó có vẻ phong phú biểu cảm hơn những giọng nói phát ra từ chiếc loa lắp đặt bên trong thú nhồi bông bình thường một chút.
“Được rồi. Ảnh kỷ niệm cũng đã chụp rồi, trước mắt hãy di chuyển thôi.”
“Ảnh kỷ niệm?”
Isuzu đưa điện thoại của mình ra.
Bức hình chụp được là khoảnh khắc Moffle giáng đệm thịt của mình vào Seiya.
Bị nhòe và rung.
Quá sức kém hấp dẫn, lại có cảm giác góc máy đặt hơi thấp.
“Thứ này cũng gọi là ảnh kỷ niệm được sao?”
“Đi thôi nào.”
Isuzu bước tới lối ra. Seiya không còn cách nào khác đành tiếp tục theo sau.
Moffle một lần nữa phun nước bọt đánh “bẹt” lên sàn, kéo thân hình lạch bạch vào trong.
Gã đó đúng là một linh vật tệ hết sức. Cũng chỉ là con chuột DQN mặc đồ đầu bếp thôi mà.
“Thật là… không biết bên trong là tên khốn đần độn nào nữa…”
“Bên trong không có người đâu.”
“Cái gì?”
“Tôi nói Moffle đó. Bên trong không có người đâu.”
“???”
Những lời như thế cậu đã từng nghe qua rồi.
Ở những công viên chủ đề như thế này, để tránh hủy hoại mộng tưởng của lũ con nít thì chẳng ai có thể thừa nhận việc có một diễn viên bên trong bộ đồ thú nhồi bông.
Thậm chí, các công viên chủ đề chính thống hàng đầu còn có quy định cực kỳ nghiêm ngặt về nghĩa vụ giữ bí mật đối với các diễn viên trong trang phục biến hình. Ví dụ nếu vô tình có những lời đồn thổi, chuyện phiếm trên tàu điện như “Hôm nay, lúc làm việc trong bộ đồ thú bông AZY thì có một gã du côn xấc láo…” và bị người khác nghe thấy thì sẽ là vấn đề lớn.
Vì thế mà có lẽ Isuzu mới nói là “Không có ai trong đó”
“Thế à, đang không có ai trong đó sao…”
Seiya bình phẩm bằng một giọng giễu cợt, Isuzu quay đầu về phía cậu, đáp bằng dáng điệu nghiêm túc.
“Không phải thế. Tôi nói là KHÔNG-CÓ-NGƯỜI-BÊN-TRONG.”
“Hiểu rồi. Hiểu rồi. Cứ coi là vậy đi.”
Để lại phía sau “Ngôi nhà bánh kẹo của Moffle” thiếu lễ độ và khó chịu, Seiya và Isuzu đi vòng vòng xem thêm vài khu trò chơi nữa.
Phần lớn các nơi hoặc không thú vị, hoặc đang đóng cửa dù hôm nay là Chủ nhật, thật quá tệ.
Vì đói bụng nên cả hai đã ghé vào góc ăn nhẹ “Bếp Maple”, nơi này cũng vậy, thực đơn chỉ có ba món là bánh khoai tây chiên korokke, cà ri và mì xào yakisoba, thế mà chẳng hiểu sao muốn gọi món yakisoba lại được đáp rằng “Phải chờ khoảng một tiếng mới có đồ”.
“Tại sao lại mất tới một tiếng?”
Cậu nhân viên trông có vẻ là nhân viên bán thời gian trả lời rằng:
“Do chúng tôi không có nguyên liệu sẵn nên phải đi mua ở siêu thị gần đây.”
Quá tệ!
Quá sức chịu đựng rồi. Seiya đập mạnh bàn, chồm đến gần Isuzu.
“Tóm lại cô muốn sao hả Sento!? Cô muốn tiếp tục buổi hẹn hò như thế này đến khi nào!?”
“Anh đang nổi giận sao?”
“Đương nhiên rồi! Khu trò chơi đã kì cục, đến quầy ăn nhẹ cũng quái đản nốt. Khách sạn tình yêu kế bên còn nguy nga và hào nhoáng hơn hẳn, thái độ nhân viên cũng tệ hạt. Còn mong chờ được điều gì ở một công viên giải trí như thế này chứ!?”
Không thể hiểu nổi. Nếu cô ta muốn đe dọa bằng súng hỏa mai thì cứ việc.
“Tôi thấy vốn dĩ công viên giải trí này đã coi thường cái gọi là ‘Giải trí’! Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng ‘Suy cho cùng chỉ là lừa trẻ con mà thôi’, nhưng muốn lừa được trẻ con là điều cực kì khó khăn! Mọi người cần phải để tâm từng li từng tí, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Đó không phải là chuyện có thể hoàn thành bằng thái độ nửa vời mà đòi hỏi ý chí và lòng tin mạnh mẽ. Ở đây chẳng hề có mảy may điều đó! Muốn cho người ta thấy mơ ước thì bản thân chúng ta phải tin tưởng vào giấc mơ đó trước!”
“Nói chung, chúng ta có thể làm được gì với những người mà đến trẻ con còn chẳng lừa được!? Tóm lại là…”
“…”
Isuzu tròn xoe mắt. Dường như cô vô cùng bất ngờ khi nghe cậu thốt ra những lời như vậy.
(Lỡ miệng rồi.)
Và, Seiya lập tức hối hận.
Trước giờ cậu vẫn cố lưu ý để không nói ra những chuyện như thế này trước mặt người khác.
“’Muốn cho người ta thấy mơ ước thì bản thân chúng ta phải tin tưởng vào giấc mơ đó trước’… Không dễ lọt tai lắm nhỉ?”
“…”
“Tôi không thể nghĩ là một học sinh trung học có thể nói ra những lời như vậy thôi.”
“Chỉ là một nhận định mà tôi đã đọc được từ quyển sách nào đó ấy mà.”
Cậu giả vờ không hiểu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thế nhưng Isuzu không ngừng truy hỏi.
“Tôi cứ tưởng điều khiến anh tức giận là bị một cô gái không quen biết đe dọa, dắt đi quanh quẩn cái công viên trò chơi này chẳng vì lý do gì. Thế nhưng việc khiến anh thực sự bực mình hình như không phải thế, có vẻ anh đang nổi giận với chính công viên giải trí này.
Kỳ lạ thật!”
“Hmm. Hình như tôi đang tự đâm đầu vào một đống phiền phức.”
Tuy Seiya nhả ra toàn lời đầy mỉa mai châm chọc nhưng cô gái kia chẳng hề có vẻ gì là bị tổn thương hết.
“Tôi không nói vậy để chọc giận anh, tôi chỉ quá xúc động trước quan điểm của anh về ‘con quái vật’ có tên là công viên giải trí thôi.”
“Kể cả thế thì sao cô lại cứ săm soi tôi?”
“Kodama Seiya.”
Ngay khi Isuzu nói ra cái tên đó, khuôn mặt Seiya co cứng lại.
“Trước đây không lâu có một diễn viên nhí, một ngôi sao thiên tài tên gọi như vậy. Bất kể sức hút hay kỹ năng diễn xuất đều xuất chúng, chơi piano vô cùng chuyên nghiệp, khả năng ca hát cũng nổi bật, tuy hơi kiêu ngạo một chút nhưng bản chất ngoan ngoãn, thậm chí khả năng dẫn dắt và giao thiệp cũng rất tuyệt vời. Một đứa trẻ lý tưởng mà người lớn luôn ao ước. Một đứa trẻ mà các quảng cáo và phim truyền hình đều muốn lôi kéo.”
“…”
“Thế nhưng cỡ năm năm trước, cậu bé ‘Kodama Seiya’ đó đột nhiên rời bỏ công việc, xa rời công chúng. Sự biến mất của cậu gây ra những tổn thất to lớn cho những công ty và văn phòng bị cậu cắt hợp đồng. Lý do cho việc đó là ‘Muốn chuyên tâm vào cuộc sống với gia đình và trường học’ thế nhưng lý do thật sự thì không rõ. Sau này, người ta cũng chẳng biết tung tích của cậu ‘Kodama Seiya’ đó nữa…”
Sento Isuzu từ cửa sổ nhìn ra khung cảnh của công viên Amagi Brilliant.
“Chắc chắn giờ cậu ta đang là học sinh trung học, chẳng biết nếu trông thấy công viên giải trí này cậu ta sẽ có cảm tưởng thế nào.”
“Thì ra vậy…”
Hóa ra, cậu đã nổi giận sai rồi, ngực Seiya sục sôi.
“Vì cô biết tất cả nên đã dẫn tôi tới đây sao?”
“Tất cả chỉ là vì sự kiêu ngạo của tôi, không hề có chuyện mời hẹn hò đúng không?” Cậu hỏi nhưng không hề mỉm cười.
“Tuy không biết mục đích của cô là gì nhưng Kodama Seiya đã chết từ rất lâu rồi. Đã biến mất rồi. Nếu cô nghĩ là có thể lợi dụng gì ở thằng diễn viên nhí ngu ngốc đó thì hoàn toàn vô ích thôi.”
Seiya đứng lên.
“Tôi về đây. Muốn đe dọa bằng vũ khí thì cứ việc.”
“… Hiểu rồi, vậy hãy ăn món korokke đó trước đi đã.”
Thay vì giơ vũ khí ra, Isuzu lại đẩy món korokke trên bàn ăn tới trước mặt Seiya. Đây là món cậu đành phải gọi do không có mì xào yakisoba.
“?”
“Nếu nguội sẽ không ngon.”
“Korokke ư, thôi được rồi.”
“Ngon lắm, hãy ăn đi.”
Sao cô ấy lại có thể quả quyết đến thế nhỉ?
Seiya đành phải nhận lấy miếng korokke, đưa vào miệng. Dẫu sao cũng chỉ là món ăn rẻ tiền của một khu bếp tồi tàn, chắc cũng chẳng phải là món tươm tất gì.
Seiya nghĩ thế và cắn vào miếng korokke…
“Ực.”
Cái gì đây nhỉ?
Ngon, ngon quá.
Vỏ không quá dày, có cảm giác giòn rụm bền chặt, bên trong lại mọng nước và xốp mềm. Thịt băm được trộn đều tay, pha trộn với khoai tây đã được nghiền nhuyễn, tạo nên một hương vị tuyệt hảo.
Thành thực mà nói thì cậu chưa từng được ăn món korokke nào ngon hơn cái này.
“Ngon đúng không?”
“Ừm… Đúng vậy.”
“Món này chỉ riêng có ở đây thôi, một hương vị không thể nếm được ở bất kỳ nơi nào khác.”
“Không phải chứ, cô làm ra chúng à?”
Từ cung cách nói chuyện của Isuzu đó giờ, chắc chắn cô ấy có liên quan tới công viên Amaburi này.
Nếu vậy.
“Không phải tôi. Là người khác. Trước khi về anh có muốn gặp người đó không?”
“Gặp ư? Tôi không chắc nữa.”
“Được rồi. Ăn nhanh lên nào.”
“…”
Seiya bị dụ dỗ bởi vị ngon lành của món ăn nọ, cứ thế xử sạch sành sanh phần ăn còn lại.
Quả là ngon.
Mặc dù công viên giải trí này thiếu vắng hoàn toàn vết dấu của mơ ước hay hi vọng nhưng món Korokke này thì khác.
Không phải vì sự quyến rũ của món korokke ngon lành mà Seiya mới quyết định tiếp tục buổi hẹn hò với Isuzu.
Cúi người đi qua cánh cửa dành riêng cho nhân viên với tấm biển ghi “Không phận sự miễn vào”, Seiya được dẫn qua phía hậu trường của công viên Amagi Brilliant. Isuzu cầm chìa khóa công vụ trong tay.
“Quả nhiên là cô có liên quan mật thiết đến chỗ này.”
“Tôi chưa nói sao?”
“Chưa. Nhưng tôi có thể đoán ra thông qua cách nói chuyện.”
“Đi đường này.”
Băng qua con đường đi cũ kỹ có những sợi dây thòng xuống, cậu được trao một chiếc thẻ ra vào dùng cho nhân viên được in chữ “LEVEL 4” thật to.
“Tại sao lại là Level 4?”
“Đó là cấp độ an ninh. Những nhân viên bán thời gian mới vào làm chỉ giới hạn trong khu vực Level 1 thôi. Cấp độ cao nhất là 5. Những chỗ vô cùng nguy hiểm dụ như thiết bị phát điện hay khu vực quan trọng chứa bí mật kinh doanh của công ty được liệt vào cấp độ 5.”
“Hệ thống an ninh khá ấn tượng nhỉ.”
Đối với cái mặt bằng lỗi thời của công viên giải trí này, cậu có thể nhận định vậy.
“Cỡ này là bình thường thôi. Với thẻ ra vào cấp độ 4 mà tôi đã đưa, anh có thể vào hầu hết mọi nơi.”
“Hình như cô đang trao cho một người không phận sự như tôi đặc quyền hơi lớn quá thì phải.”
“Người anh sẽ gặp bây giờ là người phụ trách của công viên này, hiện đang ở đằng kia.”
“Người phụ trách?”
Isuzu dẫn lối cho cậu qua khỏi khu vực hậu trường.
Lần đầu tiên trông thấy hậu trường của một công viên giải trí.
Đương nhiên là vừa buồn tẻ lại vừa lạnh lẽo và chẳng hấp dẫn chút nào, đó là một lối đi tẻ ngắt dành cho nhân viên.
Rải rác xung quanh là mớ thùng các-tông, dụng cụ vệ sinh được gom lại một cách qua loa và những bảng nhắc nhở chú ý các vấn đề phòng chống thiên tai hay bảng phân ca cho các diễn viên được dán khắp nơi. Chỉ cần chụp ảnh chỗ này kèm một cái caption: “Đây là căn cứ của đội tự vệ” thì bất kỳ ai cũng sẽ tin ngay.
Bước xuống cầu thang, hướng về phía một đường hầm. Đi một lúc, họ đến trước thang máy, Isuzu nói:
“Đây là trung tâm của công viên, ngay phía dưới lâu đài Maple. Chúng ta có thể đi lên tầng trên của lâu đài bằng cái thang máy này.”
“Lâu đài Maple?”
Nhắc tới đây khiến cậu vô tình nhớ ra tòa lâu đài to lớn ở chính diện cửa vào.
Đó chẳng phải lâu đài kiểu cổ tích, mà chính xác là một thành luỹ có vẻ ngoài chân chất, đơn giản, mạnh mẽ, kiên cố và tỏa ra tính thực dụng với những kênh đào và lỗ châu mai xung quanh. Nếu chủ quan tấn công vào đó, nhất định sẽ hứng trọn dầu đun sôi hoặc rác rưởi mang đầy mầm bệnh từ thành trút xuống.
Cả hai đi lên tầng trên bằng thang máy.
Khi băng qua con đường ở phía chính diện, có một khu vườn treo ở đó.
Vườn treo. Cậu chỉ có thể biết miêu tả như vậy về khoảng không gian này.
Trên đầu, bầu trời bắt đầu nhuộm thành ánh chiều tà đỏ rực. Trước mắt hai người, hoa cỏ đã bắt đầu nhú chồi trong sự ấm áp của mùa xuân, và ở chính giữa khuôn viên là một hồ nước nhỏ yên tĩnh.
Ánh sáng và bóng hắt đổ xuống đẹp tuyệt vời. Hương vị của sự yên bình bao phủ không gian. Thành thực mà nói thì từ lúc tới công viên giải trí này, có thể nói đây là địa điểm khiến cậu có ấn tượng sâu sắc nhất.
Có một cô gái đang đứng trong góc khuất bên đó.
Mái tóc màu vàng sáng lấp lánh dưới bầu trời đỏ rực như đang bùng cháy. Váy dài màu trắng nhạt nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mong manh.
Cô gái vuốt nhẹ một bông hoa cậu không biết tên và nói chuyện gì đó với chú chim nhỏ đang bay lại gần.
Seiya có cảm giác cậu đã từng chứng kiến cảnh này ở đâu đó, nhưng cậu chắc chắn đây là lần đầu tiên mình tới đây.
Lúc cậu đang say sưa ngắm nhìn bóng hình của cô gái nọ, Isuzu ở bên cạnh cất tiếng gọi.
“Anh lại đó đi. Tôi sẽ chờ ở đây.”
“Hả? Nhưng mà…”
“Đi đi.”
Cậu đành phải bước vào khu vườn treo.
Cô gái lạ ngoảnh mặt lại.
Chú chim nhỏ đang đậu trên ngón tay cô bay lên.
Có lẽ cô chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi thôi. Càng lại gần, cậu càng nhìn rõ gương mặt cô hơn.
Dung mạo cô rất gần gũi và mang tới cảm giác nhân hậu ấm áp.
Cậu như quên hết mọi thứ, cứ ngắm nhìn mãi. Tựa như trong khoảnh khắc cậu đã bị ai đó đánh cắp trái tim.
Đến khi chỉ còn cách nhau hai hay ba bước chân, Seiya mới nhận ra.
Cô gái đó chưa nhìn thấy cậu. Tiêu điểm hai đồng tử của cô hướng lên trên cậu một chút, dán chặt vào bầu trời trống không nhưng đỏ thẫm ánh hoàng hôn kia.
Chẳng lẽ, cô ấy không nhìn thấy gì sao?
Khi Seiya đang ngại ngùng không biết phải bắt chuyện thế nào, thiếu nữ lên tiếng:
“Anh chính là Kanie Seiya hả?”
“Hả? À đúng vậy…”
Quả nhiên, mắt cô gái này không nhìn thấy gì.
“Xin lỗi anh Kanie. Em là Latifa. Latifa Fleuranza, người phụ trách công viên giải trí. Cảm ơn anh đã ghé thăm nơi này.”
Seiya bất ngờ vì cô lại mang một cái tên ngoại quốc.Thật sự thì vẻ ngoài của cô cũng giống người ngoại quốc.
Hơn nữa… Người phụ trách là sao? Một cô gái còn ít tuổi như thế này ư?
“À… Ừm, tuy tôi không rõ lắm… Nhưng dù sao cũng rất vui được gặp em.”
Cậu bối rối đáp.
Gương mặt cô gái có tên Latifa như giãn ra, giọng nói có vẻ hào hứng hơn, tựa như đang nói “Em đã đợi anh rất lâu rồi” vậy.
“Isuzu san không hành xử vô lễ với anh chứ? Nếu cô ấy có gây ra điều gì không phải, xin hãy bỏ qua nhé, cô ấy không biết cách đối xử với quý ông ra sao.”
“Ây không… Cũng nhiều phen cảm thấy nguy hiểm khôn lường, nhưng trước mắt thì tôi vẫn ổn.”
“Thế ạ? Người nhờ cô ấy dẫn anh đến đây… là em. Vì em có chuyện muốn nhờ anh.”
“Chuyện muốn nhờ?”
“Vâng. Chúng ta hãy qua bên kia rồi nói chuyện tiếp.”
Latifa bước trên con đường nhỏ lát đá hướng về phía trong, váy trắng bay phấp phới.
Tuy mắt không nhìn thấy nhưng có vẻ như cô đã thuộc lòng khu vườn treo này trong đầu rồi. Không có vẻ gì là lưỡng lự.
Băng qua ngõ hẻm một chút, có một mái hiên.
Ở đó có một băng ghế hàng thượng phẩm làm bằng sắt rèn và một chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch mosaic, trên bàn đặt bộ tách trà và bình bằng gốm.
“Xin hãy ngồi xuống đi ạ.”
“À, a…”
Latifa rót trà.
Động tác tao nhã. Trước tiên, cô dùng nước nóng làm ấm tách trà, trong lúc đó không quên hấp lá trà kỹ càng.
“Em ngửi thấy mùi đồ chiên.” Latifa nói.
“Hơ?”
“Anh đã ăn món korokke ở ‘Bếp Maple’ rồi sao? Thật may là anh đã thích nó.”
Một giọng nói hơi nghịch ngợm.
“Món đó là em làm hả?”
“Vâng. Ngày nào em cũng làm, em nghĩ ít nhất nó cũng đem lại sự vui vẻ cho các vị khách.”
Ra vậy, hẳn là do cô bé này làm.
“Món korokke đó… rất ngon”
“Cảm ơn anh. Tuy mắt em không nhìn thấy nhưng em khá tự tin khi nghe và phân biệt âm thanh của dầu sôi trong chảo đấy.”
“Em tự chiên ư? Việc này khá nguy hiểm đấy.”
“Không đến mức như thế đâu. Hơn nữa, em vô cùng tự tin vào món korokke này đấy. Còn về trà thì em không biết là có dễ uống không nữa. Xin mời anh.”
Tách trà đang bốc hơi ngọt ngào được đưa tới trước mặt Seiya. Mùi thơm dễ chịu. Seiya thổi nhẹ một hơi và nhấp một ngụm.
Ngọt.
Tuy không hiểu lắm về hồng trà nhưng cái này cũng rất tuyệt.
“Anh thấy thế nào?”
“Tuyệt vời.”
“May quá.”
Latifa mĩm cười nhẹ nhõm.
Gương mặt tươi cười của cô gái chẳng khác nào ánh chiều tà, chìm khuất vào trong đường chân trời của hoàng hôn.
Nụ cười ấy khiến Seiya ngây ngất đắm say trong khoảnh khắc, vì thế cậu đành khẽ ho và hỏi.
“… Tôi không hiểu lắm nhưng em muốn nhờ tôi chuyện gì? Em là ai? Tôi đã khá bất ngờ về sự tồn tại của một nơi như thế này giữa công viên giải trí…”
“Vâng. Anh đã tham quan rồi chứ? Công viên Amagi Brilliant này ấy.”
“Xem quá đủ rồi.”
Aa. Thật là!
Chuyện đó đã quá đủ rồi.
“Anh thấy thế nào sau khi tham quan?”
Một khu vui chơi tệ hại.
Nói như thế thì thật đơn giản, nhưng cậu lại lưỡng lự khi phải nói vậy với cô gái này.
Thế nhưng, có lẽ cô gái thấu hiểu cảm giác đó, cậu nhận ra sự ưu tư vương trên má cô.
“Em hiểu sự bất mãn của anh. Nhưng chẳng phải anh chưa đi hết sao?”
“Cái đó…”
“Việc em muốn nhờ anh là… Em muốn nhờ anh gây dựng lại công viên giải trí đang đứng bên bờ vực diệt vong này, Kanie sama.”
“Cái gì…”
Seiya không tin nổi vào tai mình.
Cô gái này đang nói cái gì thế.
Công viên giải trí tệ hại này, cậu ư?
“Xin hãy trở thành quản lý của công viên Amagi Brilliant. Với tư cách thành viên hoàng tộc của vương quốc phép thuật Maple Land, em xin gửi anh lời thỉnh cầu này.”
Cô ta lại đang lảm nhảm gì vậy?
Nghe điều này, Seiya đột nhiên cảm thấy hoài nghi về tính chân thực của đối phương, nhưng cách đối nhân xử thế và giọng nói của cô gái có tên là Latifa này quả là vô cùng khí chất và thông tuệ.
Khi Seiya bắt đầu lúng túng, cô gái lại hỏi.
“Anh đang nghĩ em là một cô gái kỳ lạ phải không?”
“Không, chuyện là…”
“Không phải em muốn chọc ghẹo gì anh đâu. Em đã đánh giá anh và mong anh có thể cứu lấy công viên giải trí này.”
“Thế nhưng đột nhiên hỏi một vấn đề như thế này, tất nhiên tôi không thể trả lời ‘Tôi hiểu rồi’ gọn ghẽ được đúng không?”
“Đúng thế, đúng như anh nói.”
Thiếu nữ cụp mắt xuống, khẽ cười.
“Đây đúng là chuyện mà con người sinh ra trong thế giới mặt đất như anh không hiểu được. Công viên giải trí này được Vương quốc phép thuật Maple Land xây dựng trên mặt đất, là một ‘Argel mộng mơ’.”
Công viên giải trí này sao? Vương quốc phép thuật gì đó? Hơn nữa, “Argel mộng mơ” là?
“Em nói Vương quốc phép thuật…”
“Có nhiều vương quốc như thế lắm. Chẳng hạn như Vương quốc giấc mơ Regnum Somni, nước Cộng hòa động vật Politia, Đế quốc phép thuật và kiếm Schubert hay Vương quốc tương lai Avenir. Maple Land là một trong rất nhiều vương quốc như thế, nằm ở giữa biển và đất liền. Rất nhiều vương quốc đang xây dựng các ‘Argel’ ở ranh giới trên mặt đất này. Trong tiếng Nhật nó có nghĩa là ‘Điền viên’. Những ‘Điền viên’ nổi tiếng bậc nhất có thể kể tới là Dejima Land, Gozumic Studio và Highlander Fujimi.”
“Wow!”
“‘Argel’ là một vùng đất trù phú hạnh phúc. Tập hợp những cảm xúc háo hức và vui vẻ của những vị khách đến với công viên giải trí và kết tinh thành thứ gọi là ‘Animus’ – một nguồn năng lượng rất quan trọng đối với chúng em.”
“…”
Latifa hình như đã nhận ra dáng vẻ sửng sốt không nói nổi thành lời của Seiya.
“Chắc là anh không thể tin nổi đâu nhỉ? Đây là chuyện một người bình thường sống trên mặt đất chưa được biết đến. Vì vậy, trước hết… Em sẽ truyền phép thuật cho anh.”
“Phép thuật ư?”
“Em cũng không biết nó sẽ là thứ phép thuật như thế nào. Điều đó phụ thuộc vào suy nghĩ và cảm xúc của nữ thần Lybra. Thế nhưng chắc chắn một điều là phép thuật mà anh có thể thấu hiểu được.”
“?”
Thiếu nữ chồm người lên trên bàn ăn.
Sự rụt rè và bất an vẩn lên trong đáy mắt cô và dường như càng lúc càng lan rộng ra.
“Kanie sama, xin đừng động đậy!”
“Hả?”
“Vậy… Vậy em xin phép thất lễ…”
“Hả?”
Không có thời gian để chạy trốn.
Đôi môi đáng yêu, nhỏ nhắn phủ lên môi cậu.
Chụt.
Mềm mại.
Ấm áp.
Chỉ là tại sao, dù như thế đi nữa sao cậu lại chấn động đến thế này? Tại sao cậu có cảm giác như thể một dòng điện kinh khủng chạy thẳng xuống gáy?
Nụ hôn của cô gái ấy, giống như một màn bắt chước vụng về vậy.
Hơi thở bị nơi nào đó quyến rũ…
Cảm xúc mềm mại đó, từ từ truyền tới, chính vào lúc nó nuối tiếc rời khỏi thì một cái gì đó truyền tới đầu Seiya.
Cảm xúc vô hạn.
Cậu chìm trong phần sâu thẳm, sâu thẳm tận cùng của con người, sức mạnh không thể giải thích được này là gì đây.
Không hiểu được. Hôm nay cậu bị một cô gái kì lạ đe dọa buộc phải đến một cuộc hẹn hò kì cục đã đành, thế nhưng chuyện này là sao đây?
Có thứ gì đó đang đến.
Phép thuật đang đến.
Một thứ phép thuật lạ lùng mà cậu không thể hiểu nổi đến từ đâu và từ ai.
“Đừng quên nhé!”
Thiếu nữ hướng về không gian trắng mênh mông và cất tiếng.
“Đây là lần đầu tiên và cuối cùng anh biết được cảm xúc chân thực của em.”
Cảm giác đầu tiên chính là sự ngọt ngào.
Liền sau đó là cảm giác khó chịu không kể xiết cùng niềm thương nhớ phôi pha.
Cuối cùng là bóng lưng của một đứa bé nhỏ xíu đang chạy giữa ánh hoàng hôn ở một chốn nào đó.
Cậu bé ngoảnh lại nói như thế này.
Đi cùng với tớ!
Nhất định tớ sẽ cứu cậu.
Không, chờ đã, chẳng phải cảm xúc đẹp đẽ ấy là điều hết sức quan trọng sao?
Ít nhất nó lý giải cho một điều gì đó.
Rồi một thứ gì đó tựa như tia sét giáng xuống đầu khiến Kanie Seiya mất đi ý thức.
Ánh sáng đom đóm lập lòe tràn vào công viên đang chìm dần trong ánh hoàng hôn.
Hôm nay, khách đến khu trò chơi ở đây có hai mươi tám người. Số người chụp ảnh kỷ niệm với Moffle chỉ có vẻn vẹn có ba, một trong số đó chính là gã oắt con tự cho mình là vĩ đại Kanie Seiya đó.
Hôm nay là Chủ nhật vậy mà số người đến chỉ có nhiêu đó.
Ngày xưa, khách đến nhiều không thể đếm hết, ai nấy đều đổ xô đến “Ngôi nhà bánh kẹo của Moffle”.
Vẻ mặt tươi cười của rất nhiều đứa trẻ.
Sự phấn khích, tiếng la hét hay tiếng cười rộn ràng của nhiều người.
Tất cả đều thuộc về một quá khứ xa xôi.
“Moffu.”
Tắt điện khu trò chơi, dọn dẹp sơ qua mọi thứ.
Không dư dả kinh phí để thuê người bảo trì máy móc làm việc ban đêm nên tất cả việc khử trùng súng bắn laser dạng súng nước bằng rượu cồn, kiểm tra thao tác và tháo lắp pin cho chúng… đều do Moffle tự mình làm. Cả việc sơn sửa các con rối hư hại do năm tháng cũng dồn vào tay ông và thậm chí ngay cả việc quản lý nguồn nhiệt và khóa cửa cũng vậy.
Làm xong tất cả mọi việc, yêu tinh bánh kẹo Moffle nói với cậu diễn viên bán thời gian.
“Cậu vất vả rồi – fumo.”
“Ngài cũng vất vả rồi.”
Cậu nhân viên bán thời gian đáp lại ngắn gọn và trở ra qua cửa dùng cho diễn viên lúc nãy.
Không có chuyện gì để tán gẫu.
Cậu ta luôn cho rằng Moffle là nhân viên chính thức chịu trách nhiệm hiện trường nhưng vì thiếu nhân lực nên ông phải mặc nguyên trang phục thú nhồi bông để làm việc.
Haizz, thế cũng được.
Cậu ta mà biết cấp trên nơi cậu ta làm nhân viên bán thời gian là một yêu tinh thật sự đến từ Vương quốc phép thuật Maple Land thì sẽ ra sao chứ?
Chậm rãi đi dưới con đường ngầm, Moffle trả chìa khóa “Ngôi nhà bánh kẹo của Moffle” cho trung tâm kiểm soát, sau khi điền thời gian trao trả vào sổ và kí tên, Moffle nhấn máy chấm công.
“Moffle san, khách khứa hôm nay thế nào?”
Nhân viên bảo vệ biết rõ thân phận thật của ông nhẹ nhàng hỏi.
“Bình thường thôi – fumo. Có một thằng nhãi không biết phép tắc gì cả, nên cãi nhau một chút.”
“Thế à, có lẽ vất vả quá nhỉ, nhưng hãy cố lên nhé!”
“Cảm ơn ông – fumo.”
Nếu như mọi khi, Moffle sẽ cứ thế ra khỏi công viên, làm vài li với những người bạn linh vật tại quán gà nướng hay lui tới, nhưng vì có chuyện lo lắng nên ông đã quay trở lại.
Người bảo vệ đang tiến hành kiểm tra đồ mang theo như thông lệ, gọi với tới sau Moffle:
“Chưa về à?”
“Ừ, chưa.”
Khi các nhân viên ra về, nhân viên an ninh cần phải đi kiểm tra hành lý mang bên người của họ. Dù rất đông người.
Không thể chắc chắn rằng không có ai đem tài sản hay sản phẩm của công viên ra ngoài để đem bán. Những cuộc kiểm tra như thế này thường được áp dụng ở các công viên giải trí hay các trung tâm thương mại. Dĩ nhiên vẫn có một chút phàn nàn vì sự không thoải mái từ những nhân viên nghiêm túc.
“Tôi đến gặp người phụ trách một chút – fumo.”
“Latifa san à? Cho tôi gửi lời chào nhé!”
“Ừ.”
Moffle nhớ ra rằng nhân viên an ninh này cũng là một người hâm mộ của người phụ trách. Những nhân viên như thế cũng khá nhiều.
Ngược lại, cũng nhờ vậy mà có thể nói rằng tinh thần của công viên giải trí này vẫn được bảo toàn tương đối đầy đủ.
Nhưng Moffle thì không phải người hâm mộ của người phụ trách.
Chuyện ông có tình cảm thân thuộc thậm chí không hề đổi khác đối với Latifa là thật, thế nhưng đó chỉ là tình thân vì cô là cháu ruột của ông. Bản thân Latifa cũng rất ngưỡng mộ ông, điều đó hoàn toàn khác với tình cảm nam nữ bình thường.
Di chuyển dưới con đường ngầm bằng xe kéo điện, lúc Moffle tới thăm khu vườn treo của lâu đài Maple, Latifa vui vẻ chạy ào tới.
“Chú!”
Đã nói bao nhiêu lần, chạy như thế này nguy hiểm rồi.
Hai người ôm chầm lấy nhau.
Moffle thầm nghĩ, có vẻ cô bé lại gầy hơn trước.
Thân thể nhẹ bẫng. Quả nhiên, lời nguyền đó vẫn đang tiếp tục ăn ruỗng thân thể Latifa.
“Thằng nhóc Kanie sao rồi cháu?”
“Cháu đã gặp rồi. Anh ấy vẫn bất tỉnh sau ‘Nghi thức truyền phép thuật’ nên cháu đã nhờ Isuzu đưa anh ấy về rồi.”
“Thế à – fumo.”
Vậy là hai đứa đã hôn nhau rồi sao.
Lồng ngực Moffle nhói đau như bị một cây kim mảnh chích vào.
Con gái hoàng tộc của Maple Land có thể truyền năng lực pháp thuật cho chàng trai được lựa chọn bởi lời tiên tri.
Bằng một nụ hôn.
Nhưng kết quả của nghi thức truyền pháp thuật ấy lại chẳng thể dự đoán được, điều đó phụ thuộc và mỗi người nhưng đại khái phép thuật sẽ cần thiết cho chàng trai đó. Với những chàng trai được lựa chọn để chiến đấu sẽ nhận được pháp thuật chiến đấu, còn với những người được lựa chọn trong kì dịch bệnh sẽ là pháp thuật chữa lành. Tất cả đều phụ thuộc vào cảm xúc của nữ thần Lybra.
Chẳng thể biết được thật giả đến đâu nhưng các bô lão của Maple Land đều nói như thế.
“Cậu ta đã ghé ngôi nhà bánh kẹo của ta rồi, khó chịu một chút và chẳng có gì đặc biệt. Ta không nghĩ hắn có thể cứu lấy công viên giải trí này đâu – fumo.”
“Nhưng, không phải chú đã đọc sơ yếu lý lịch do Isuzu san đã ghi chép lại hay sao?”
“Ta đọc rồi – fumo.”
Trong đoạn cuối bản báo cáo của vệ sĩ Erirt thuộc đội cận vệ Maple Land có viết như thế này.
Hơn nữa, có thể nói Kanie Seiya – kẻ được thần linh chọn – là kẻ vô cùng mâu thuẫn với hai mặt tính cách đối lập nhau. Một mặt, cậu ta là một chỉ huy lý trí với bản lĩnh, sự lạnh lùng và tàn nhẫn của một chiếc lược gia nhưng mặt khác cậu ta cũng là một nghệ thuật gia nhiệt tình, sôi nổi, một người của công chúng hết sức thấu hiểu thị hiếu và nhu cầu của đại chúng.
Việc hai tính cách này cùng tồn tại là một điều cực kỳ nan giải nên chắc chắc sẽ có sự xung đột trong chính bản thân cậu ta.
Mặc dù đây chỉ là cảm nhận mang tính cá nhân nhưng thiết nghĩ người có thể đảm nhận và thực thi một công việc khó khăn như vực dậy công viên Amagi Brilliant này, e rằng chỉ có thể là một kẻ sống mặt đất mang trong mình sự mâu thuẫn giống như cậu ta.
Vệ sĩ số một Đội cận vệ Maple Land
Isuzuruha Sentorushia
Moffle lý giải rằng cảm nhận như vậy của Isuzu Sento (danh xưng tiếng Nhật) chỉ đơn giản vì cô còn trẻ mà thôi.
Lẽ nào cô nàng ấy lại cho rằng cái gã Kanie Seiya ấy là anh hùng cứu thế sao.
Lẽ nào cô nàng cho rằng tên nhóc ấy sẽ cố gắng cứu lấy công viên giải trí kinh doanh bết bát này bằng mọi giá sao.
Thế nhưng, chắc chắn chẳng lấy đâu ra chuyện dễ dàng thế.
“Có vẻ Isuzu đã đánh giá khá cao thằng nhóc đó nhưng ta lại hơi hoài nghi. Nó sẽ đối phó với nhân sự thế nào, tình hình này sẽ rất khó khăn đấy – fumo.”
Bất kể công ty hay đất nước đều có nguyên nhân nào đó giải thích cho sự trì trệ của hệ thống. Nguyên nhân về mặt quản lý rất khó có thể xử trí gọn gàng, vì thế dù một thiếu niên thiên tài cũng khó lòng gánh vác được tất cả chỉ với một thân một mình.
“Vậy chú nghĩ chúng ta cứ trơ mắt đứng nhìn nơi này sụp đổ, cứ thế kết thúc sao?”
Moffle nghẹn lời.
“Chú không có ý như thế – fumo.”
“Chắc chắn có lý do gì đó khiến chúng ta không thể thu hút được khách thăm quan. Chúng ta không thể hiểu được vì khách đều là người mặt đất, vì thế hãy thử cho người mặt đất giống họ chịu trách nhiệm kinh doanh xem sao… Ý cháu là như thế.”
“Chú hiểu rồi – fumo.”
Moffle vừa suy nghĩ vừa trả lời.
Dù nói vậy đi nữa.
Từ giờ đến kì hạn chỉ còn hai tuần ngắn ngủi, trong khi số lượng lượt khách cần phải kêu gọi đến công viên này còn lại khoảng 100.000 lượt người. Đó là chuyện không tưởng nổi. 7.000 lượt khách mỗi ngày, kể cả ngày Chủ nhật hút khách nhất, tối đa liệu có thể đạt tới 3.000 khách hay không…!?
Những việc có thể làm hiện giờ đều đã làm tất cả rồi.
Vậy mà vẫn chẳng thể lôi kéo được khách đến. Không thể làm gì hơn.
Nếu không thể hoàn thành mục tiêu thì công viên này sẽ trở thành pháo đài của “Chúng”.
Công viên sẽ phải đóng cửa, toàn bộ nhân viên sẽ mất việc. Tất cả máy móc và thiết bị sẽ bị phá bỏ còn nơi này sẽ bị biến thành sân golf của bọn người giàu có.
Và Latifa sẽ…
“Rồi sao? Thằng nhóc Kanie đó sao rồi?”
“Để an tâm, cháu đã nhờ Isuzu san ở cùng anh ấy một đêm rồi. Nếu có vấn đề gì cô ấy sẽ bằng mọi cách giúp đỡ.”
“Tuổi tác bọn chúng hình như ngang nhau. Isuzu lại vệ sĩ của đội cận vệ có thân hình tuyệt vời. Ta lo không biết có xảy ra sai lầm gì không đây – fumo.”
“Chú nói là… sai lầm ư?”
Moffle khịt khịt mũi.
“Latifa, cháu chưa hiểu ư. Đàn ông tất cả đều là sói hết. Bọn chúng có thể chuyển sang chế độ ‘Hóa thú’ đấy.”
“Cháu xin lỗi, nhưng ‘Hóa thú’ là gì ạ?”
Lặng yên một chốc. Moffle quyết định lờ đi.
“Trước mặt Isuzu, nếu thằng nhóc này dám Lupin Dive thì chỉ có đường thành mồi cho khẩu súng ma thuật Steinberg thôi – fumo.”
“Thứ lỗi cho cháu lần nữa. Lupin Dive là sao ạ?”
Câu hỏi lại rơi vào im lặng lần nữa.
“Khi nào Latifa trưởng thành sẽ hiểu thôi – fumo. Ôi tiêu rồi…”
Moffle thở dài.
“Xin lỗi cháu – fumo. Ôi chú sơ sót quá!”
Việc Latifa trở thành người lớn, chẳng khác nào một giấc mộng hão huyền. Giọng nói của linh vật đứng đầu công viên giải trí này lắng đọng chút nỗi niềm u sầu.
“Không sao đâu, năm nay hẳn là không thể rồi nhưng một lúc nào đó thì chắc chắn có thể. Cháu nghĩ thế đấy. Hơn nữa, cháu cảm giác anh Kanie sẽ giúp được cháu…”
Moffle đã cho rằng chuyện đó sẽ chẳng thể xảy ra được đâu.
Trừ phi có kỳ tích nào đó. Người ta gọi nó là kỳ tích, bởi vì kỳ tích là điều vốn sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
<Số lượt khách đến công viên hôm nay: 2.866 người
Mục tiêu còn lại: 100.121 người
Thời gian còn lại: 14 ngày>
Tại một quán ăn ven đường Suzuran, cổng Bắc ga Amagi. Vận mệnh của công viên và những việc dính dáng với Latifa đều là những việc quan trọng, thế nhưng điều đó vẫn chẳng thể cản Moffle đi làm vài li sau một ngày lao động vất vả.
Đi qua cánh cổng dành cho nhân viên của công viên, Moffle leo lên chuyến xe buýt cuối cùng rồi lại đi bộ thêm một phút. Ông hướng chân bước đến tiệm gà nướng nhỏ nằm ở cổng Bắc ga Amagi.
Những người đi đường lướt qua nhau, vì là khách quen nên không ai chú ý đến sự tồn tại của Moffle.
Phản ứng của họ chẳng khác nào vừa nhìn thấy người nước ngoài đi lang thang quanh Roppongi.
Tất cả nhờ có một loại phép thuật hỗ trợ dành cho các diễn viên của Amaburi – “Bùa Lalapatch”. Với lá bùa này, dù linh vật có dáng vẻ như thế nào thì trong nhận thức của những người xung quanh họ đều chẳng có gì bất thường.
Nhờ thế mà bất kể nhóm Moffle đi mua cơm hộp bento ở cửa hàng tiện lợi, đi tiêu tiền ở các phòng máy pachinko hay đi mua figure ở Akihabara cũng chẳng hề bị ai nghi ngờ.
Bà lão ở phòng pachinko đang sửa soạn đóng cửa và bắt chuyện với Moffle.
“Ôi Moffle chan, hôm nay đến muộn nhỉ.”
“Moffu. Có nhiều việc quá bà ạ.”
Giơ cái đệm thịt mập ú lên, ông gật đầu chào bà lão.
“Đúng rồi, ta còn rất nhiều củ cải muối thái mỏng senmaizuke mà vợ chồng em trai gửi cho đấy. Cậu mang về một ít nhé?”
“Cảm ơn bà – fumo.”
“Chờ một lát nhé, Moffle chan.”
Bà lão lui vào trong. Một lúc sau bà cụ trở ra mang theo túi ni-lông giữ lạnh.
“Hãy ăn nó sớm nhé.”
“Vâng.”
Ông vội vàng cúi chào rồi bước đi. Có một tiệm gà nướng tên là ‘Sabeeji’ ở phía đối diện, cách phòng máy pachinko ba gian hàng.
Đó là một quán ăn gia truyền với hơn hai mươi năm tuổi đời. Hương thơm lan ra từ quạt thông gió. Cánh cửa kính bám đầy dầu mỡ.
Lúc bước vào, cô nhân viên làm thêm Takami đang rót bia hơi vào bình. Khay đựng bia nằm ngay bên cạnh máy tính tiền.
“A Moffle-san. Xin chào!”
Takami chào đón vị khách quen bằng một giọng nói không quá hoa mỹ.
“Mọi người cũng đang nhậu ở bên trong đấy.
Hoppy như mọi khi được chứ?”
“Moffu.”
Gần đây, bác sĩ chăm sóc sức khỏe của Amaburi có cho lời khuyên là “Hãy để cơ thể điều độ”. Những linh vật phải chịu đau đớn vì chứng bệnh gút trong ngành nghề này khá nhiều.
Vì thế nên ông chọn uống Hoppy.
Ông đang cố gắng hạn chế bia rượu.
“Nhân tiện, Takami chan này. Cô có thích củ cải muối senmaizuke không? Lấy một ít đi này.”
“A, tôi đã được bà cụ bên phòng máy pachinko cho rất nhiều rồi đây”. Nhìn vào túi ni-lông Moffle đang đeo trên tay, Takami cười khổ.
“Quả nhiên. Thôi được rồi – fumo.”
Đi ngang qua quầy tính tiền, ông bước vào phòng khách chật hẹp bên trong.
Bên trong phòng khách là các đồng nghiệp ở công viên Amagi Brilliant, Macaron và Tiramy đang uống say sưa. Những người khác hình như hôm nay không có mặt.
Cốc của Macaron còn khoảng một nửa. Tiramy cũng vậy. Nhưng nào đã đủ, miệng họ còn nhai nhồm nhoàm xiên gà nướng toriyaki dùng hành lá thân to negima và tim ướp bảy vị.
“Nhoàm… nhoàm… Ngon quá – ron! Quả nhiên, negima ở đây là số một – ron!”
Macaron nói vậy.
Macaron là một linh vật lông trắng mềm mại, giống như một con cừu với tỷ lệ đầu thân là 1:3.
Linh vật có dáng vẻ đáng yêu đó cắn một miếng gà nướng, uống một ngụm bia, cuối cùng buông một tiếng thở dài thật sâu. Giờ thì hắn đang hút một điếu thuốc với vẻ rất hạnh phúc. Nhân tiện thì nhãn hiệu là Marlboro. Cứ mỗi khi thuế thuốc lá tăng lên là hắn lại chửi rủa lăng mạ JT và chính phủ.
“Ngon quá – mi. Đây chính là hương vị của một ngày làm việc vất vả chứ – mi!”
Tiramy nói.
Tiramy là linh vật mang dáng vẻ như một chú cún Pomeranian với tỷ lệ đầu thân là 1:3, trông rất dễ thương.
Lớp lông xôm xốp màu hồng. Chiếc túi Pochette nhỏ và kẹp tóc hình bông hoa mang tới cảm giác ấm áp khó lòng kháng cự được.
Tên Tiramy đó vừa hớp ngụm rượu mơ với đá lạnh vừa tuôn hàng tràng những lời nói xấu về những vị khách đã gặp hôm nay mà hắn không ưa.
“Cái tên thối tha đó đã khiến tôi nảy sinh sát ý năm lần chỉ trong năm phút đấy. Một tên nhóc quái chiêu bản tính như trẻ lên năm. Chuyện này chỉ những người đã nếm trải mới biết thôi – mi. Đau thật đấy. Dù có đánh trả thì cũng là hợp lý thôi.”
“À, chuyện đó tôi hiểu rõ – ron.”
“Nhưng mà, nhưng mà này? Mẹ của thằng nhóc ngu ngốc đó mới là vấn đề – mi!”
“Hả? Chuyện thế nào vậy?’
“Mặc quần soóc ngắn bó sát trong thời tiết này. Đôi chân thon gầy trắng trẻo và bộ ngực khủng. Cô ta tạ lỗi bằng đôi mắt ướt nhòe. Một người phụ nữ mặn mà trưởng thành ở độ tuổi ba mươi – mi.”
“Nóng bỏng chứ?”
“Cực bốc luôn! Mặc dù đã kết hôn nhưng cô nàng đáng xếp vào hàng ngũ nữ diễn viên AV nhóm Kikatan.
Tôi đoán là cô ta đang mời mọc – mi.”
“Đằng nào cũng hy sinh oanh liệt – ron!”
“Nhưng mà tôi đã hỏi được địa chỉ mail rồi này – mi! Nhìn cái này coi. Dù là phụ nữ trưởng thành thì ta cũng OK. Đây là cơ hội ngon lành để tôi trả thù thằng nhóc con khốn kiếp đó – mi!”
“Quả nhiên Tiramy là tên tệ hại nhất mà – ron.”
Linh vật mang dáng vẻ một con Pomeranian lông mềm mại và linh vật có hình dạng con cừu lông xù xì. Hai linh vật có vẻ đáng yêu ấy lại đang hứng chí bừng bừng, một tay cầm cốc bia, miệng hăng say bàn những chủ đề thường nói. Đều là những câu chuyện không thể để cho khách hàng nghe thấy.
Macaron và Tiramy nhận ra Moffle.
“Ồ, Moffle đấy à? – ron.”
“Muộn quá đấy – mi!”
Hai con linh vật lần lượt giơ cốc bia lên.
“Moffu.”
Moffle trả lời ngắn gọn, cởi giày da lộn và áo khoác ngoài ra, đặt lưng ngồi xuống phòng khách. Nhân tiện, dù có cởi giày ra thì bên trong cũng chỉ là phần đệm thịt bằng lông mềm xốp. Nghĩa là giày da lộn bình thường chỉ đang mô phỏng bàn chân thật sự mà thôi.
Vì phải phủ lên trên một đôi bàn chân to bự nên đôi giày đó cũng có kích cỡ ngang một cái túi, và không thể cho vào hộp giày.
“Hai người, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cả hai nên hạn chế nói chuyện vô đạo đức nghề nghiệp đi – fumo. Tai vách mạch rừng đấy. Nếu chẳng may bị ai đấy nghe thấy thì ta không biết có bị bóc phốt trên Twitter hay không đâu – fumo.”
Sao nhỉ, ví dụ.
“Linh vật của Công viên Amagi Brilliant say sưa bàn tán chuyện quấy rối phụ nữ đã có chồng tại quán gà nướng Sabeeji, Amagi.”
Nếu bị phàn nàn như thế thì sẽ lớn chuyện. Danh tiếng của Amaburi sẽ tụt xuống đáy một cách thê thảm (Nếu còn có thể tụt được nữa).
“Cửa hàng này ổn mà – mi. Còn cả bùa Lalapatch nữa.” Tiramy nói.
“Ở đây thậm chí còn chẳng có cả mạng LAN lẫn sóng 3G nữa kìa – ron.”
Macaron giơ chiếc điện thoại ra trước mặt. Chỗ nào cũng ngoài vùng phủ sóng.
“Dù thế đi nữa…”
“Chẳng có vị khách nào như vậy đâu – ron. Có biết tôi có bao nhiêu người theo dõi không? Một trăm hai mươi tám người đó – ron.”
“….”
Một trăm hai mươi tám người. Cho dù Macaron chỉ là một linh vật của công viên giải trí không mấy tiếng tăm thì số lượng này cũng quá ít. Moffle nghe nói là vì hắn thường xuyên xả hàng tràng châm ngôn tục ngữ nên thường xuyên bị hủy theo dõi vì khiến người khác khó chịu.
“Tiramy thì sao?”
“Không nhớ – mi. Có lẽ khoảng hai trăm người. Không biết sao mà ta hay bị chặn – mi.”
Không giống với vẻ ngoài của một linh vật mang hình dáng của chú cún Pomeranian đáng yêu, Tiramy rất thích những chuyện bậy bạ liên quan tới giới tính. Nếu biết người theo dõi mình là nữ thì dù đối phương ra sao hắn cũng cũng sẽ buông những lời ngọt ngào, dụ dỗ, nên nhiều lần bị bỏ theo dõi vì gây khó chịu.
“Moffle thì sao?”
“Ta không chơi Twitter – fumo.”
Dù rằng với sự gợi ý của những người xung quanh, Moffle cũng đã tạo tài khoản rồi nhưng hầu như không hề đăng bài. Đương nhiên ông cũng thử theo dõi bạn bè người quen nhưng đã ngừng chơi ngay tháng đầu tiên. Những lời giáo huấn bốc mùi của Macaron hay những phát ngôn bậy bạ của Tiramy đều khiến ông ngán ngẩm, người khác cũng tương tự.
Hơn nữa, xem mãi những phát ngôn trên Twitter đó thì tâm trạng sẽ nhanh chóng chán nản. Người ta nói những chuyện vô nghĩa ngày này qua ngày khác. Thế nên nếu buộc phải đọc những lời thì thầm đó mỗi ngày, nói sao nhỉ, sẽ sinh ra cảm giác kiểu như “So với họ, những ngày nhỏ nhoi của bản thân thật không đáng kể”.
Đêm nóng nực. Lông trên thân mình ẩm ướt khiến cảm giác thấp kém dần dần trở nên càng nặng nề với ông.
Nếu lặng lẽ phân loại lời thì thầm của từng người thì sẽ nhận ra cũng có lúc họ sẽ gặp những chuyện vui vẻ, tháng đôi ba lần như thế hoặc không, nhưng ông không thấy vậy. Nếu hỏi về “dự đoán” trong một trăm người, thì trông có vẻ mọi người đều đang sống vui vẻ hạnh phúc. Dẫu thế giới ngập tràn ánh sáng vậy mà bản thân lại luôn sống trong ảo giác rằng mình đang trải qua những ngày chán nản và u ám.
Không có sự cảm thông từ bất kì điều gì, con người ta sẽ sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào sự hư vinh phù phiếm kiểu như “Mình đây cũng đang sống mỗi ngày đầy đủ sung túc”.
Hôm nay đã xuất hiện một vị khách thật tuyệt vời.
Tôi đã có một trải nghiệm thật tuyệt đến nhường này. Tôi đã không đầu hàng trước vô vàn khó khăn và đang cố gắng hết sức mình đấy!…
Moffle lại không có những chuyện như thế.
Đời người là tệ nhất. Sáng thứ Hai là tệ nhất. Ai đó hãy giết tôi đi. Chiếc xe điện đầy nhóc người đó nên nổ tung đi. Cái công viên này nên bị động đất nhấn chìm đi. Mọi người hãy chết hết đi.
Thế nhưng, tweet những lời như thế ư? Ông quyết không thể làm vậy.
Moffle là linh vật không thể chịu đựng được những sự gian dối như thế. Vậy nên ông chỉ còn cách lặng im.
Lúc đó, cô nhân viên làm thêm Takami mang chai và cốc tới.
“Moffle-san. Hoppy đen đây.”
“Moffu.”
“Ông gọi món gì vậy?”
“Cà chua lạnh và đậu phụ lạnh hiyayakko.
Tiếp theo là gà nướng toriyaki, tôi muốn chọn cho phù hợp – fumo.”
“Vâng.”
Takami rời khỏi phòng khách, Tiramy nhìn bóng dáng phía sau của cô. Hắn mỉm cười thuần khiết và đôi mắt mở to tròn. Miệng khẽ lọt ra tiếng thở dài.
“Mông của Takami chan đẹp nhỉ – mi.”
“Này, con cẩu biến thái…!”
Moffle và Macaron bực dọc gầm lên.
“Ngươi, mau im ngay miệng đi.”
“Ngày trước vì chọc ghẹo đứa nhân viên ở tiệm khác mà chúng ta bị cấm đến đó ăn luôn, ngươi đã quên ngay rồi à?”
“Tôi chỉ nói chơi thôi mà. Đừng tỏ ra đáng sợ đến vậy chứ.”