Nếu một thằng đàn ông dám dõng dạc nói lên những ước mơ và khát vọng của bản thân mình, thì anh ta ắt sẽ thực hiện được nó.
Không chỉ vậy, nói ra những điều đó cũng giúp ta dễ dàng thực hiện những mong muốn của bản thân vẫn luôn bị kìm nén bấy lâu trong lòng.
Và đó là những gì cậu ta hằng tin tưởng.
Cũng vì lẽ đó, mà cậu đã đến một ngọn đồi hoang vắng, hít một hơi thật sâu rồi hét to đến xé cổ
Natsuhiko Kasai, học sinh năm 2 cao trung, đang trải qua một mùa xuân bất hạnh.
Nhu cầu sinh lý của cậu cũng bình thường như bao người khác, và đương nhiên cũng không phải một tên biến thái lúc nào cũng nghe bóp vếu là mắt sáng bưng.
Chính ra, cậu ta còn chẳng gây hại lấy một con thú chứ nói gì đến con người.
Tuy vậy, giờ đây trong lòng cậu lại có ham muốn mãnh liệt mới việc bóp vếu.
Ham muốn ấy dường như là vô tận.
Và tại sao cậu ta lại thành ra như vậy thì lại là một câu chuyện khác.
“Mình muốn có một cô bạn gái như Souji! ” Ngày ngày chờ nhau trước cổng trường, về nhà cùng nhau, đắm chìm trong những cuộc trò chuyện dài bất tận! Để rồi những ngày cuối tuần cùng nhau hẹn hò, cùng nhau mua sắm và trao nhau những lời mặn nồng trong lúc xem một bộ phim nào đó. Để trở nên ngốc nghếch và được cô ấy nuông chiều. Và đương nhiên, để được vuốt ve đôi bồng đào đó~~~!”
Trước ánh hoàng hôn buông xuống, cậu ta thốt lên những mong muốn mãnh liệt đang làm tâm trí cậu đảo điên.
Nếu một vị thần trái khoáy nào đó ở trên kia mà mà nghe được những điều này, chắc lão sẽ triệu hồi ra trước mặt cậu bà cô hàng xóm, hoặc dịch chuyển cậu thẳng vào vào một góc chuồng, nơi có mấy con dê đang gặm cỏ.
Đấy là nếu có một vị thần trái khoáy như vậy....
Nhưng,
“Ơ, anh gì đó ơi.”
“Vếế- Hả?”
Natsuhiko đang chuẩn bị hét lần nữa, thì đứng hình luôn vì sốc.
Cậu quay lại thì, trước mặt cậu là một cô gái.
Cô ấy mặc đồng phục cùng trường với cậu, thắt chiếc ruy băng đỏ hình con bướm. Chắc cô ấy đương là học sinh năm nhất mới vào trường.
Cô ấy rất xinh với khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng, vừa in với thân hình nhỏ nhắn. Vẻ mạnh mẽ cùng sự dễ thương bộc lộ cân xứng trong đôi mắt xoe tròn. Đôi mắt rưng rưng cùng thân hình run rẩy thể hiện rõ rằng cô đang lo sợ.
Vẻ ngoài của cô ấy trông như một cô mèo kêu meo meo trong chiếc thùng các tông vậy. Nó khiến ta muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn nhấc bổng lên và đem về nhà. Trông cô ấy thật đáng yêu.
Natsuhiko thì không lạ gì cô gái này.
Dù đã vài năm trôi qua kể từ lần cuối cậu gặp, dù ngoại hình cô ấy đã thay đổi ít nhiều, cậu vẫn chưa hề quên cô ấy.
Tuy nhiên, đây có vẻ không phải lúc để hoài niệm. Thay vì hoài niệm thì cậu ta đang xấu hổ vô cùng.
Vấn đề nằm ở chỗ, cậu không biết phải trả lời ra sao lúc này, nếu một cô gái cũng trạc tuổi cậu hỏi rằng cậu đang hét lên cậu thèm bóp vếu để làm gì vậy.
Giờ cậu ta chỉ muốn đào ngay cái lỗ mà chui xuống.
Nhưng ngay khi cậu vừa nảy ra suy nghĩ, rằng nhảy từ trên đồi xuống cũng không phải là ý tồi, thì...
“Vếu!”
“Hây da!… Ể?”
Natsuhiko hú vía khi nghe cô ấy nhắc đến vếu.
“Vếu rồi gì nữa hả anh~~~?”
Cô gái ấy tiến lên một bước. Cô chậm rãi đi tới, từng bước, từng bước một thu dần khoảng cách giữa hai người họ.
Cuối cùng cô cũng đến trước mặt cậu, và cô nhìn sâu vào đôi mắt cậu.
Thế rồi.
“À… Nếu em cho anh chạm vào v-vếu, anh có hẹn hò với em không?”
“Hả...?
Tưởng cậu không hiểu cô nói gì, cô hét thật to y như Natsuhiko đã làm trước đó...
“Em đã yêu anh từ lâu lắm rồi! Anh cứ sờ em đi cũng được, nhưng xin hãy hẹn hò với em!”
“………. Ế?”
Natsuhiko Kasai, 16 tuổi.
Ước mơ có bạn gái cùng đặc quyền sờ vếu đã thành hiện thực.
14 Bình luận