Tập 02 [Hoàn Thành]
Chương 20: Gặp gỡ tại trại hè [Năm - Kết]
25 Bình luận - Độ dài: 2,809 từ - Cập nhật:
Tôi theo chân Leia-sensei đến phòng cô ấy.
Căn phòng sạch sẽ một cách đáng kinh ngạc và không hề có quần áo vứt bừa bãi xung quanh.
“Chà, xem qua cái này đi đã. Trăm nghe không bằng một thấy mà.”
Sensei nói, lấy một cái bao bì màu nâu từ bàn làm việc. Ba từ『Tài liệu mật』 được in ngay trên bề mặt.
“Đây là…?”
“Là bản báo cáo từ Hiệp Hội Thánh Kỵ Sĩ vừa đến một lúc trước. Khá là dài, nên em xem lướt qua đi.”
“Hiểu rồi ạ…”
Tôi nhận lấy bản báo cáo được rút ra từ bao bì nâu và nhìn qua.
Liên quan đến vụ việc đã xảy ra ở quận Carlos thuộc Veneria.
Trưa, ngày 1 tháng 7: Theo như kết quả điều tra, 50 người bị giam giữ được cho là các sát thủ đến từ Đế Quốc Ronelia Thần Thánh. Việc này có thể kết luận dựa trên trang bị màu đen bị tịch thu. Họ có sở hữu những viên tinh linh hoàn, và như thế, Đế Quốc Ronelia Thần Thánh rõ ràng là có quan hệ với [Tổ chức đen] [note28715]
Chiều, ngày 1 tháng 7: Do tác dụng phụ của tinh linh hoàn, tình trạng của họ đột ngột chuyển biến. Chúng tôi đã không thể liên lạc được với đội cứu trợ thường trực trực thuộc chi nhánh Veneria. Do đó, chúng tôi quyết định chuyển họ đến một bệnh viện lớn gần đó trong bí mật.
Đêm, ngày 1 tháng 7: Trong quá trình chuyển giao, do cuộc đột kích từ một kẻ không xác định, tất cả 50 người đều bị giết sạch. Thi thể họ bị thiêu rụi. Dường như là một biện pháp để che giấu manh mối.
“Họ bị sát hại…?”
“Phải. Rất có thể là do sát thủ được phái đến bởi Đế Quốc Ronelia Thần Thánh hoặc Tổ chức đen. Các Thánh Kỵ Sĩ phụ trách an ninh trong suốt quá trình chuyển giao – tất cả đều bị đánh gục.”
Sensei nhún vai và tiếp tục.
“Theo kết quả từ việc điều tra hiện trường, có vài dấu chân khả nghi được tìm thấy gần hải gia. Ngoài nhóm người đã tấn công các em, có thể còn một nhóm nhỏ khác vẫn đang ẩn náu.”
“Một nhóm nhỏ…?”
Sensei gật đầu.
“Tôi dám chắc vụ việc vừa rồi là thử nghiệm thực chiến dùng tinh linh hoàn. Để làm thế, kẻ địch chuẩn bị sẵn hai nhóm. Một nhóm nhỏ để thu thập những dữ liệu quan sát được và năm mươi con tốt thí.”
“T-『Tốt thí』 … chúng xem nhẹ mạng người quá rồi đấy…”
“Kẻ đầu sỏ đứng đằng sau vụ này, là một kẻ vô nhân tính.—Em cũng nên cẩn thận.” Sensei kết luận với một lời khuyên.
“Nhưng sao chỉ mỗi mình em? Chẳng phải cô nên nói cho Ria, Rose, hội trưởng, và cả những người khác sao?”
“Đó là vì em – mà thôi, đừng bận tâm.”
“…?”
“Chà, dù sao thì, người lớn đều có lý do và hoàn cảnh của họ cả. Tôi quyết định như thế vì chỉ nói cho một mình em là ổn hơn. Và hiển nhiên, em không được nói một lời nào cho những người khác.”
“Vậy ạ… Em hiểu rồi…”
Không hẳn là tôi đã bị thuyết phục, nhưng…
Nhưng không có vẻ là cô ấy sẽ chịu nói thêm đều gì, ngay cả khi có gặng hỏi, nên tôi chỉ đơn giản gật đầu.
“Nhưng tình hình trước mắt cũng không cần quá lo lắng. Và em càng không phải lo khi có tôi bên cạnh. Rốt cuộc thì tôi vẫn có kha khá năng lực cơ mà.”
“Cảm ơn cô.”
Tôi đã nhiều lần được nghe về sức mạnh thật sự của sensei.
Thật sự rất yên tâm khi cô ấy nói thế.
“Được rồi, thế thôi. Xin lỗi vì giữ em lại trễ thế này. Trại huấn luyện sẽ tiếp tục vào ngày mai! Nên, ngủ một giấc và lấy lại tinh thần đi!”
“Vâng ạ, vậy thì – Chúc ngủ ngon, sensei.”
“Aa, chúc ngủ ngon.”
Thế rồi, tôi rời khỏi phòng Leia-sensei.
■
Sau đó, những trò chơi và bài huấn luyện cứ lặp đi lặp lại một cách có chủ đích trong suốt bốn ngày tiếp theo – và hôm nay chính là ngày cuối cùng của trại hè.
Chúng tôi lê lết cơ thể mỏi mệt của mình và tập hợp ở bãi biển tư nhân của Ferris-san như thường lệ.
Rồi Leia-sensei, Ferris-san, và cả hội trưởng, đứng sừng sững trước mặt mọi người.
“Chà, mọi người! Các em đã chịu đựng rất tốt trong buổi cắm trại khó nhằn nhưng vui tươi này!” Sensei nói.
“Cảm ơn các em rất nhiều, tôi nghĩ các em hẳn đã làm việc rất chăm chỉ.” Ferris-san nói.
“Và hôm nay là ngày cuối cùng – hãy cùng nô đùa hết sức mình nào!”
Và khi hội trưởng nói thế,
“HOORAY! Cuối cùng cũng được tắm biển rồi!”
“Năm nay quả thật khá khó khăn, nhưng… Nhưng giờ mình lại thấy vui vì cuối cùng cũng được giải tỏa…”
“YAHOO! Chơi đến chết nào!”
Là những tiếng hò reo vui mừng từ cả hai Học Viện Thiên Nhận lẫn Học Viện Băng Vương.
Mọi người đều rất vui vẻ, nhưng…
Thú thật, tôi lại có hơi… Không, tôi khá thất vọng.
Kết thúc rồi… Mình vẫn còn muốn luyện tập thêm cùng mọi người…
Quả là vui khi được một mình vung kiếm. Nhưng còn vui hơn khi chúng ta cùng nhau làm thế.—Như cái cách mà bữa ăn có vị ngon hơn khi ăn cùng bè bạn.
Và khi tôi buông thõng đôi vai.
“Nè nè, Allen-kun! Em rảnh chút chứ?”
“Đối đầu với Sid khi chỉ mới năm nhất… Tuyệt thật đấy!”
“C-Cảm ơn ạ.”
Tôi bị vây quanh bởi các nữ sinh có vẻ là các senpai từ Học Viện Băng Vương.
Có lẽ đây là cơ hội tốt.
Có vài việc khiến tôi khá lo lắng, nên quyết định hỏi.
“Nghĩ lại thì, hội trưởng hội học sinh của Học Viện Băng Vương đang trong kỳ nghỉ ạ? Em không thấy người đó suốt thời gian ở trại huấn luyện…”
“À—Việc đó à. Hội trưởng bọn chị không thích khí trời oi bức. Nên có lẽ cậu ta đang ở một khu nghỉ dưỡng hè ở phương bắc chăng, chị nghĩ thế?”
“Hội phó và thư ký có có lẽ cũng ở đấy. Hai bọn họ lúc nào cũng bám dính lấy hội trưởng mà.”
“Hể, vậy ạ…”
Có nghĩ tại trại huấn luyện hè này, Học Việc Băng Vương thiếu mất ba người ở những vị trí cốt cán.
Vậy đó là lý do vì sao chúng ta lại có thể dẫn trước, mình cần phải luyện tập cật lực hơn trước rồi…
Khi tôi thầm nghĩ về việc đó,
“Waa, cơ thể em đẹp thật đấy!”
“Tuyệt thật! Rất là săn chắc!”
“Ể, ơ, chờ đã…!”
Hai người đứng cạnh, bắt đầu sơ soạn cơ bụng tôi một cách tò mò.
Cái cảm giác mà những ngón tai thon dài lướt qua làn da… nhột thật.
Và rồi,
“N-Này! Mấy người đang làm phiền Allen đấy!”
“Đừng có chạm vào cậu ấy!”
“R-Ria, Rose!?”
Hai người họ đẩy các senpai của Học Viện Băng Vương sang một bên và nắm chặt lấy tay tôi.
“Nào! Đi thôi, Allen!”
“Tận hưởng biển cả nào!”
“A-Ah, được thôi.”
Rồi, vì vài lý do, tôi bị đưa đi bởi hai người họ với một tâm trạng tồi tệ, và hướng ra phía bãi biển.
“Ừm… đẹp thật đấy.”
“Phải, ở quê nhà mình chẳng hề có được những bờ biển đẹp thế này đâu.”
“Mặt nước trong đến mức thấy được cả bên dưới luôn này.”
Biển mà tôi thấy hằng ngày trong suốt những trò chơi và bài huấn luyện, và khi nhìn lại lúc này với một tâm trí yên bình – quả thật rất đẹp.
“Giờ thì, ta chơi gì nào?”
Người thì ngồi trên bờ biển để câu cá.
Người thì xây lâu đài cát.
Người khác thì lại vọc nước tung tóe ở nơi nước nông.
Mọi người đều hưởng thức ngày cuối cùng của trại hè một cách trọn vẹn nhất.
“Chà, mình vừa nghĩ – thế này thì sao!?”
Ria lấy ra ba chiếc phao xẹp mà cô ấy giữ trong tay.
“…Phao?”
“Ừm! Mình mượn chúng từ hội trưởng lúc sáng! Ta cùng nhau đi bơi nào!”
“Giờ cũng đang có gió biển, chắc là tuyệt lắm đây!”
“Tớ hiểu rồi, ý kiến hay đấy.”
Rồi, chúng tôi thổi phồng những chiếc phao và chậm rãi bơi ra biển.
“Ồ, hơi khác so với nước sông!”
Mặt nước cảm giác như thể『bám vào da』 vậy.
“Nn, lạnh thật!”
“Đã thật đấy.”
Hai người họ, những người đã có kinh nghiệm đi biển nhiều lần, dường như tận hưởng cái cảm giác『mát lạnh』hơn là『cảm nhận về mặt nước』.
“Vậy, ta bơi đi đâu đây?”
“Trước hết, cứ bơi ra xa chút đã!”
“Nghe được đấy!”
“Được thôi, đi nào!”
Sau đó, chúng tôi bơi đến độ sâu mà cả bọn phải cần đến những chiếc phao nổi, và kể cho nhau hàng đống những câu chuyện bên cạnh cơn sóng dạt dào.
■
"-Rồi sau đó! Phụ thân tớ đã hiểu lầm lá thư ấy là thư tình, bèn tức giận nói "Nếu ngươi muốn có được con gái ta, thì hãy chứng minh là kẻ mạnh nhất Vestaria đi!"
"Fufu, hiểu lầm tai hại thiệt đấy!"
"Ahaha, đó là một câu chuyện buồn!"
Thật là vui khi trò chuyện về những chủ đề khác nhau, đến nỗi tôi quên cả thời gian.
Trong lúc tôi đang nhẹ nhàng nổi xung quanh,
"... Tớ đột nhiên có cảm giác muốn vung kiếm."
Cái cảm giác ấy sục sôi từ sâu thẳm trong cơ thể tôi.
Trong tình cảnh này, khi mà chân tôi không chạm đất.
Sự thay đổi tỉ trọng nào mới là tốt nhất để tung ra những nhát chém sắc bén hơn?
Để biết được điều đó - tôi muốn vung kiếm.
"Fufu, Allen đúng là thích vung kiếm, nhỉ?"
"Lúc nào cũng nghĩ về kiếm thuật"
"Vậy sao? Tớ thấy ngượng đó..."
""ĐÓ HỔNG PHẢI LỜI KHEN!""
Trong khi ba chúng tôi tận hưởng cảm giác thả trôi với những chiếc phao,
"...KY-YAAA!?"
"...K-Không!?"
"Ria, Rose!"
Thứ gì đó đột ngột trồi lên từ đáy biển, hai chiếc phao bị lật ngược lên vì dao động.
"C-Cái gì!?"
Và rồi, họ lộ diện,
"Hahaa! Cái này là cho bữa tối hôm nay."
"Tuyệt vời Sid! Cậu bắt được một con cá đang bơi!"
Đó là Sid-san, người đang hai tay cầm hai con cá, cùng Cain-san vừa lên tiếng khen ngợi.
"Sid-san, Cain-san?! Tại sao hai người ở dưới đó?"
"Aa?... Thì sao hả, Allen?"
"Ồ, Allen-sama! Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm cậu hoảng sợ. Hiện giờ bọn tôi đang thử trải nghiệm việc "bắt cá dưới nước"... Rát thú vị!"
"V-Vậy sao..."
Có vẻ hai người họ cũng đang tận hưởng biển cả.
"Hai... Hai cậu! Lần sau bơi chầm chậm thôi!"
"Các cậu làm bọn tôi sợ đấy!"
Ria và Rose xoay sở bám lại cái phao, phàn nàn.
"Đồ ngốc! Trong chuyện này tốc độ là quan trọng nhất!"
"Không, Sid... Chỉ khi chúng ta bắt cá thôi, không phải là khi nổi lên... Lần này là lỗi của ta, lần tới chúng tôi sẽ cẩn thận hơn."
"Hừ... ngươi chỉ lý do lý trấu thôi..."
"Tôi xin lỗi vì sự náo động... Vậy gặp lại mọi người sau!"
Sau đó họ lặn xuống biển một lần nữa.
Còn chúng tôi thì bơi đi bằng những cái phao, gia nhập cùng nhóm hội trưởng và vui chơi hết mình.
■
Tối hôm ấy, chúng tôi tổ chức tiệc barbecue cùng mọi người ở Học viện Băng Vương.
Thời gian gặp mặt là bảy giờ tối, trước căn biệt thự của Ferris-san.
Sau khi chơi bời xong, chúng tôi cùng hội trưởng và mọi người đi tới chỗ đó.
"T-Tuyệt vời..."
"Uwaa, ngon quá đi!"
"Thơm quá!"
Biệt thự nhà Ferris-san cũng rất kinh khủng khiếp nữa...
Hiện giờ tôi đang đói bụng, tôi bị thu hút trước rất nhiều nguyên liệu đã được chất thành đống đặt trước mặt.
"Chào mừng, các bạn từ Học viện Thiên Nhận. Công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất nên - ta bắt đầu buổi tiệc nướng nào!"
Ngay khi Ferris-san nói điều đó,
"YAHOOO! Cảm ơn cô rất nhiều!"
"Ferris-sensei iz da bezt! Em yêu cô quá đi!"
"THỊỊỊỊỊT!"
Khắp nơi vỡ òa trong sung sướng.
"Sẽ là một bữa tiệc linh đình đây, Ferris-san."
"Cảm ơn cô rất nhiều, Ferris-san."
"Em rất biết ơn."
Sau khi chúng tôi thể hiện lòng thành của mình, chúng tôi cầm lấy thức ăn đặt trên cái bàn trung tâm.
"Ừm... Ta ngồi đây nhé?"
"Ưm!"
"Rõ!"
Khi tôi tìm thấy một chỗ trống và ngồi xuống,
"Chiến nào!"
"Cậu ngồi dịch ra một chút đi."
"A-Aa..."
Bằng cách nào đó, họ từ hai bên ngồi xuống cạnh tôi.
Thường thì, mình nghĩ một người sẽ ngồi ở phía đối diện cơ, mà... Ổn thôi.
Khi chúng tôi đặt nguyên liệu mà mọi người đã lấy lên bàn - tôi nhận ra rằng lửa đã được lên sẵn.
"Ồ, ngay cả lửa cũng sẵn sàng luôn. Thật tiện lợi."
"Tất cả việc chúng ta phải làm chỉ là nướng chúng lên."
"Đầu tiên, ta phải xiên chúng đã."
Sau đó tôi đâm miếng thịt có đầy chất béo vào hai xiên và đặt lên cái đan lưới.
Ria xiên hết xiên này tới xiên khác và nướng với một số lượng khủng khiếp.
... Đúng là Ria.
Rose thì lành mạnh hơn. Cô ấy kết hợp lần lượt cả thịt và rau, sau đá đặt một con cá nhỏ lên lưới thép.
Hai phút sau - một mùi hương dễ chịu và ngon miệng dấy lên.
Tới lúc "chiến đấu" rồi.
"Vậy thì, Itadakimasu!"
"Ưmưm! Ta thưởng thức nào!"
"Itadakimasu!"
Khi chúng tôi cầm những cái xiên mà mình nhắm tới lên.
"Này, mi."
Sid-san, người đi qua trước mặt chúng tôi, giật lấy xiên cá mà Rose đang cầm.
"S-Sid-san?"
"Cậu đột nhiên làm gì vậy?"
"... Hả?"
Chúng tôi nhanh chóng đặt nghi vấn.
"Chậc... đây là Yết Ngư (Cá bọ cạp)"
Nói rồi Sid-san hờ hững ném nó đi.
Khi đó,
"Yết Ngư?"
"Ah, đó là một loại cá có độc!"
"Khoan khoan đã! Mọi người đừng ăn cá vội!"
Xung quanh trở nên ồn ào.
Yết Ngư - một loài cá chứa một ít độc tố gây tê liệt trong cơ thể.
"Thưa cô, chuyện gì vậy ạ?"
"T-Thật kì lạ...? Mặc dù, tôi đã đưa tất cả cho một ngư dân địa phương xem rồi, và họ bảo là không có độc..."
"Chậc, hắn không làm việc ra trò... Này, mang hết cả lại đây! Ta sẽ tự mình kiểm tra chúng."
Sau đó cậu ấy nhanh chóng kiểm tra hết tất cả cá đựng trong hộp đông lạnh.
"S-Sid-san rất hiểu biết về cá nhỉ..."
Khi tôi lầm bẩm vậy, Cain-san, gần bên cạnh tiếp lời.
"Yeah, gọi cậu ta là "chuyên gia hải sản" cũng không ngoa. Có vẻ Sid-san đã lớn lên trong một môi trường vô cùng đặc biệt khi còn nhỏ, nên "kiến thức về sinh tồn" của cậu ấy rất phong phú. Nếu cậu chỉ được đem một thứ lên hòn đảo hoang vắng, tôi sẽ đề cử cậu ấy."
"R-Ra vậy..."
Không biết cậu ấy lớn lên trong môi trường nào nhỉ...
Cậu ấy có thật nhiều bí ẩn.
"D-Dù sao... Món cá có vẻ hơi nguy hiểm, nên chi bằng ăn thịt đi!"
"Ừ, chính xác."
"Ừm."
Sau đó chúng tôi túm tụm với nhau và tiếp tục tiệc nướng.
"Ui, ngon quá trời!"
"Ngon thật!"
"Quá đậm đà!"
Ăn uống ngoài trời đem lại cảm giác ngon kì lạ.
Chúng tôi tiếp tục thưởng thức thịt nướng - thì tiếng pháo hoa lớn bùng nổ giữa trời đêm.
"Đẹp quá..."
"Ừ."
"Aa, thật sự rất đẹp!"
Đỏ, Lục, Lam - từng đợt pháo hoa tuyệt đẹp tô điểm cho màn đêm đen.
"Nè, Allen, Rose..."
"Hửm, gì vậy?"
"Chuyện gì?"
"Ta cùng đi cắm trại hè vào năm tới nhé!"
"Aa, chắc chắn rồi."
"Tất nhiên."
Vậy là, trại hè tập chung giữa Học viện Thiên Nhận và Học viện Băng Vương, vốn dĩ đầy sóng gió - hiện tại đã kết thúc một cách bình yên.
25 Bình luận
Tưởng đoạn bảo muốn vung kiếm phải vung luôn chứ