• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 1 (2)

2 Bình luận - Độ dài: 11,749 từ - Cập nhật:

4.

Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện tôi đã đến với thế giới này như thế nào.

Đang trên đường đi học về thì mặt đất dưới chân bỗng nhiên biến mất, rồi tôi cảm thấy như đang rơi tự do. Tôi cứ nghĩ mình vừa bước phải một cái miệng cống không nắp nào. Khi định thần lại, tôi đã ở trong mê cung rồi.

Sự bối rối lúc ấy của tôi phải nói là không thể diễn tả bằng lời. Đầu óc tôi khi đó quá hoảng loạn để có thể hiểu được tình hình.

Người đã cứu tôi chính là chủ nhân của cái quán này, một ông bác già.

Thực lòng mà nói, tôi không biết gì nhiều về ổng.

Tôi chỉ biết ông ấy là một mạo hiểm giả đã về hưu, mở một cái quán bar chẳng mấy khi có khách. Ông chơi cờ cực kỳ giỏi, có một khuôn mặt cau có và trông vô cùng đáng sợ.

Sau khi để lại cái quán cho tôi, ông bác lên đường đi lang thang không đích đến. Hóa ra tất cả ổng đều đã lên kế hoạch hết rồi, chỉ thay đổi tí về việc đóng cửa quán bar mà thôi.

Khi tôi nói là muốn mở một quán cà phê, ông cũng không tò mò lý do vì sao.

Ông thường chiều lòng tôi bằng cách ngồi nghe tôi say sưa nói chuyện về cà phê và quán bán cà phê, rồi uể oải nói: “Ta sẽ chi tiền, cứ việc làm cái gì cháu muốn.”

Giờ nghĩ lại, tôi quả thực không ngờ là ông đã sẵn lòng giúp tôi chuyện đó. Mở cái quán này cũng tốn kém ra trò, trong khi đối với ông, tôi chẳng là gì hơn một kẻ mờ ám suốt ngày nói những thứ không ai hiểu.

Tôi vẫn nghĩ ổng đúng là điên khi để lại cái quán cho tôi, lại còn cho thêm tiền để tôi trang trải cuộc sống, xong rồi bỏ đi chu du thiên hạ.

Nói thế, chứ thực lòng tôi biết ơn ông ấy lắm chứ, tôi muốn cảm ơn ông nếu như có gặp lại, cơ mà ông bác còn chẳng gửi tôi lấy một lá thư.

Lúc mới mở, quán ế không thể tả luôn.

Chẳng có khách nên tôi chơi không suốt. Tuy không thành thạo việc kế toán cho lắm nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức, thế mà hôm nào cũng trong tình trạng lỗ. Tôi chẳng biết làm sao để thu hút khách hàng, và đã hoàn toàn kiệt sức khi nhận ra kinh doanh nó khó khăn như thế nào.

Tôi vẫn còn nhớ quyết tâm của mình khi ấy.

Tôi tự nhủ, “Một ngày nào đó, mình sẽ lấp đầy từng cái ghế trong quán này. Người ra kẻ vào liên tục, và mình sẽ không bao giờ phải chịu lỗ nữa. Phải thế, chứ không thì mình mở quán làm cái quái gì?”

Và giờ thì điều ấy cuối cùng đã thành sự thực.

“Thêm hai suất bít tết Hamburg ăn kèm các loại nấm nữa.”

“... Nếu ngày xưa mà cậu bảo quán sẽ đông khách như thế này, chắc là tớ không tin đâu… hehe.”

“Thôi ngay cái điệu cười kỳ cục đó và tiếp tục làm việc đi.”

Linaria vào bếp, lấy ra một chai nước ép và rót vào ly.

Bởi tôi không thể kham hết nổi nên những món đồ uống không phải cà phê được giao cho Linaria phụ trách. Tôi đã phải ngỡ ngàng khi thấy cô ấy tháo vát đến mức nào.

Về phần tôi, thì lúc nào cũng trong cảnh làm tới hết sức.

Mặt bếp bị lấp kín hoàn toàn bởi nồi với chảo, trong khi những tờ đơn gọi món Linaria ghi treo thành một hàng ngang tầm mắt. Chịu thôi, tôi không làm nổi đâu.

“Tớ… không phải là đầu bếp… không… không thể… Thế này nhiều quá…”

“Hãy thôi lẩm bẩm và cố gắng hết sức nào.”

Linaria khích lệ nhiệt tình (nhưng không hề dịu dàng), và tôi lại tiếp tục làm ra những món như sandwich ép áp chảo, spaghetti, bít tết Hamburg, bánh pancake, vân vân.

Tôi cứ nghĩ có thể đơn giản hóa việc nấu ăn và chuẩn bị nguyên liệu bằng cách thu hẹp thực đơn lại, cơ mà với quá nhiều đơn gọi món chồng chất thế này, chiến thuật đó dường như vô nghĩa.

Có lẽ tôi nên thay đổi thực đơn gồm những món còn đơn giản hơn nữa.

Vừa nướng một chiếc sandwich trên chảo, tôi vừa nhìn ra quán.

“Đây chính là cái cảnh chật ních khách mà mình từng ao ước.”

Từ bàn ăn cho tới quầy bar, thảy đều không còn một chỗ.

Lẽ ra nên ngừng đón khách trước khi quán trở nên chật cứng, nhưng hai đứa quá bận rộn và khách cứ thế đi vào mà bọn tôi chẳng hề hay biết.

Những tiếng chuyện trò cười nói vang lên khắp nơi, cảm giác ồn ào nhiều hơn là náo nhiệt. Khách du lịch có vẻ toàn những người cao hứng.

Đã thế bên ngoài vẫn còn một hàng dài người đang chờ nữa.

“Cậu xong chưa đấy?”

Linaria hỏi với từ bên kia bàn bếp.

Tôi đặt một đĩa sandwich ép áp chảo vừa mới làm xong lên và đẩy qua cùng với tờ đơn đặt món. Thực ra tôi muốn cho thêm một quả trứng trần lên trên nữa cơ, nhưng mà nhiều việc quá.

Tôi lại tiếp tục làm một cái khác, vừa để mắt tới Linaria bê đĩa ra bàn của khách. Chẳng biết tôi đã làm bao nhiêu cái sandwich rồi nhỉ?

Cùng lúc đó, tôi cũng đang luộc mì pasta và làm bít tết Hamburg nữa.

Nhờ công sức chuẩn bị từ sáng, quán vẫn có thể hoạt động bình thường. Nhưng dù vậy, tốc độ phục vụ vẫn rất là chậm. Nếu đây mà là ở Nhật, hẳn là tôi sẽ bị khách phàn nàn cho xem, cơ mà ở thế giới này người ta không khó tính chuyện thời gian cho lắm. Họ không thấy phiền khi quán đông đúc và ồn ào, cũng chẳng bận tâm nếu món mình gọi không thấy ra.

Tôi thấy mừng vì điều đó, nhưng cũng chưa mặt dày đến nỗi chấp nhận cái tình cảnh này.

Vừa làm đồ ăn, tôi vừa gào ầm lên “Ôi không, ôi không” trong đầu.

Bởi vì quán quá đông khách, tôi không thể nhìn thấy mặt mũi của khách hàng hay trò chuyện với họ, và mỗi khi có ai đó nói “Cảm ơn vì món ăn,” tôi chỉ có thể đáp lại “Cảm ơn quý khách!”

Khi giờ cao điểm vào buổi trưa đã kết thúc và đám đông đã vãn bớt, tôi bèn lật tấm bảng ghi “Mở cửa” sang mặt “Đóng cửa.” Tôi đã hoàn toàn kiệt sức.

Khi không còn khách vào thêm, chúng tôi cuối cùng đã có thể tập trung làm việc. Và khi những vị khách còn lại lần lượt rời đi, tôi cuối cùng đã có thể rửa được đống chén đĩa trong bồn rửa và lau dọn bãi chiến trường trong bếp.

Vị khách cuối cùng đã ra khỏi quán, giờ thì hai đứa mới được nghỉ ngơi.

Sau khi lau dọn một lúc, tôi ngồi xuống ghế cạnh quầy bar và nói:

“... Đúng là đông kinh khủng thật.”

“... Chẳng phải thế là tốt sao? Đắt hàng vậy mà.”

Linaria treo tạp dề lên lưng ghế và ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Bộ quán mình được người ta đồn thổi chỗ nào à? Nhiều khách đến nỗi không kham nổi luôn.”

“Ừ, hôm nay tớ cũng thấy quá sức thật.”

Linaria duỗi tay và ngả người ra quầy bar.

Với kích cỡ như quán này, nếu chỉ có một người làm việc trong bếp và một người phục vụ bàn thì quá khó khăn.

Bọn tôi đã tìm cách xoay sở được nhờ Linaria chân tay nhanh nhẹn, cơ mà thế vẫn là quá nhiều việc cho hai đứa.

“Mình nên thuê thêm người. Chỉ có hai đứa bọn mình làm thì chắc là vẫn được, nhưng mà mệt lắm.”

“Nếu mà kiếm thêm được một hoặc hai người nữa…”

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tới một ngày mà quán bị thiếu nhân lực. Tôi còn chẳng biết làm thế nào để thuê nhân viên.

“Thử gửi yêu cầu qua Hội Mạo hiểm giả xem.”

“Hay là Hội Thương nhân nhỉ? Ở đấy có nhiều người có kinh nghiệm… cơ mà hầu hết hàng quán đều đang thiếu người, nên chắc là sẽ không tìm được ngay đâu.”

Linaria nói đúng, đến ngay cả cái quán vắng vẻ của tôi mà còn đông thế, các nơi khác hẳn là còn đông hơn và cũng thiếu người nữa.

Nhưng mà tôi không thể dễ dàng từ bỏ thế được. Tôi phải đặt cược vào tia hy vọng nhỏ bé này và thương lượng với họ, chứ không thì tôi sẽ sớm chết vì làm việc quá sức mất.

Chúng tôi đồng thanh thở dài một cái, và rồi chuông cửa bỗng reo lên. Một giọng nói oang oang vọng tới nhấn chìm cả tiếng chuông.

“Linaria thế này là thế nào cậu đùa tớ hả cậu thật sự đang sống ở đây ư?!”

Tôi quay sang và thấy một cô gái đang mặc bộ đồng phục của Trường Pháp thuật Aureola giống với Linaria. Cổ lao ngay đến quầy bar, đánh rơi cả chiếc mũ nồi đang đội trên đường đi.

“Ồ, thế thì tốt rồi! Tớ mừng là cậu an toàn! Tên này có làm gì cậu không!? Kiểu chuyện gì không đàng hoàng ấy?!”

Cô gái ấy, Ainaleila, dồn ép Linaria bằng một tràng những câu hỏi.

Linaria cau mày, cố gắng đẩy Aina đang gần như dí sát mặt vào mặt mình ra.

“Nào, đừng sán vào tớ thế.”

“Sao cậu không bàn bạc trước với tớ?! Tớ có thể sắp xếp cho cậu vào ở trong một nhà trọ, và thậm chí còn mời cậu tới nhà tớ ở tạm một vài ngày nữa!”

Những lời của Aina toàn là tốt đẹp cả, nhưng cánh mũi cổ thì phập phồng và đôi mắt thì long sòng sọc.

“Sao tớ lại phải bàn trước với Aina?”

Linaria nói không chút nhân từ.

Aina như kiểu một kẻ bám đuôi Linaria vậy. Cơ mà không phải vì có ý định xấu xa nào đâu, mà chỉ là do cô ấy muốn kết thân với Linaria, người mà cổ rất ngưỡng mộ thôi. Sau cái sự kiện kia, hai người họ đã trở thành bạn.

Tuy nhiên, ngọn lửa nhiệt huyết của Aina vẫn chẳng hề suy giảm, thi thoảng lại còn vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Lúc này hẳn là cổ đang nghĩ đến chuyện sống chung với Linaria đây mà.

“Tớ muốn sống cùng Linaria cơ! Thật không công bằng! Vẫn chưa quá muộn đâu, cậu đến dinh thự nhà tớ ở đi!”

“... Cảm ơn, nhưng tớ xin từ chối.”

Linaria vừa nói vừa ngả ra sau để tự kéo mình ra.

“Nhưng tại sao chứ!?”

“Bởi vì tớ cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa.”

“Ý cậu là tớ còn nguy hiểm hơn tên đàn ông này sao?!”

Aina hung hăng trỏ ngón tay vào tôi, nãy giờ nói năng chẳng hề nể nang tôi chút nào.

Linaria nhìn tôi, rồi lại nhìn Aina, không nói gì và gật đầu.

“Sao lại thế cơ chứ?!”

Aina tỏ ra suy sụp và đổ gục xuống sàn nhà.

Tôi mừng là Linaria đã tin tưởng mình, nhưng vẫn thấy hơi khó tả khi cô ấy không đối xử với tôi như một gã đàn ông.

“Nhân tiện, Aina cũng đang nghỉ hè mà đúng không? Thế mà vẫn mặc đồng phục à?”

Aina ngẩng lên và lườm tôi bằng đôi mắt ầng ậng nước.

“... Tôi nghe nói là có một vụ nổ xảy ra ở trường, nên đang ở lãnh địa bèn vội vàng quay về đây.”

“Lãnh địa của Aina?”

“Gia đình cô chủ sống ở quận Froger, cách nơi này sáu giờ đi xe ngựa.”

“Uwah!”

Tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau và giật bắn mình khỏi ghế. Quay đầu sang, tôi thấy một cô hầu gái đang đứng đằng sau mình.

“L-Lâu lắm không gặp cậu.”

“Vâng, quả là đã lâu không gặp, tôi mừng là cậu vẫn khỏe mạnh.”

Cổ nói bằng cái giọng đều đều.

Lưng cô hầu thẳng tắp, hai bàn tay đặt lên trước bụng. Dáng vẻ của cô hoàn hảo cứ như một chiếc ly thủy tinh bóng loáng vậy, đến nỗi như tỏa ra một bầu không khí đầy áp lực.

Cô gái này tên là Toto và là người hầu riêng của Aina, thi thoảng đi theo Aina đến quán tôi.

“Tôi vội vàng chạy đến học viện thì thấy một nửa tòa nhà của trường đã tanh bành rồi, ký túc xá thì mất cả tường. Trường bảo là đã sơ tán những học sinh ở lại vào hè.”

Aina đứng dậy, Toto liền lặng lẽ bước tới duỗi thẳng váy của cổ ra và chỉnh lại cái thắt nơ.

“Lúc tôi hỏi Linaria đang ở đâu, chẳng ai chịu nói cả.”

Toto bước ra đằng sau Aina và chỉnh lại chiếc mũ nồi.

“Thế là tớ cho Toto đi điều tra và biết được là cậu đang sống ở trên tầng hai chỗ này! Và cậu còn đang làm phục vụ bàn ở đây nữa!”

Toto lấy ra một chiếc lược và chải mái tóc rối của Aina, sau đó lùi bước và đứng sang một bên, bất động như một con búp bê.

“Tớ không thể để Linaria sống ở một nơi như thế này được! Sự trong trắng của cậu sẽ gặp nguy mất!”

Aina hùng hổ nói. Cổ lại quay về cái vấn đề ban đầu, cơ mà chuyện đó không quan trọng.

“Bạn hầu gái đúng là tuyệt thật…”

“Quá đỉnh luôn…”

Linaria và tôi đều cùng ấn tượng.

“Tớ ước gì bạn ấy đến giúp mình vào buổi sáng được…”

“Ừ, chắc chắn là sẽ giúp được nhiều lắm luôn…”

“Hai người quá khen rồi.”

Toto gật đầu công nhận.

“Này, quay ra đây! Tôi đang nói cơ mà! Hai người kia! Bên này! Nhìn tôi đây này!”

Aina đang vẫy vẫy tay ở một góc tầm nhìn của chúng tôi.

“Làm hầu gái chắc là vất vả lắm nhỉ?” Tôi nói.

“Tất nhiên là vất vả rồi, họ phải đối phó với đám quý tộc mỗi ngày mà không được nghỉ ngơi lúc nào.”

Linaria nói.

“Đó là một công việc đầy ý nghĩa.”

Cô hầu đáp lời.

“... Tôi khóc bây giờ đấy? Hai người định làm thế thật sao?”

Aina run rẩy nói.

Cổ thật sự đang sắp khóc thật, nên bọn tôi bèn thôi đùa và quay sang Aina.

“Sao, cậu đột nhiên bị gì vậy?”

“Cậu đang giả ngố ư… Nếu đã vậy… Tôi sẽ dùng quyền lực của quý tộc… và chôn sống cậu… trong bóng tối…”

Aina lẩm bẩm, phần tóc mái rủ xuống che mắt, khiến tôi rùng mình ớn lạnh.

“Xin lỗi nhé Linaria, việc ở quán ngày mai giao cho cậu được không? Tớ có việc bận rồi.”

“Không, cậu chỉ được chọn cái chết hoặc nấu ăn thôi.”

“Cái nào cũng tệ hết vậy.”

“Là người hầu cận của cô chủ, tôi sẽ đề xuất với cô ấy một phương pháp ít đau đớn hơn, nên mong là cậu đừng lo lắng.”

“Bạn hầu gái cũng ác với tớ quá.”

“Tôi bảo rồi mà, đừng có làm ngơ tôi rồi vui vẻ tán dóc với nhau, rõ chưa hả!?”

Aina vẫy vẫy tay. Quả là một cô gái đầy tính giải trí.

Linaria khúc khích cười, tôi cũng cười nữa. Toto lịch sự che miệng bằng đầu ngón tay, hiển nhiên là đang cười.

Thấy chúng tôi cười. Aina phùng má chùng vai xuống vẻ chán nản:

“Kỳ ghê… Lẽ ra mình không nên cư xử như thế…”

5.

Sau khi cả bọn đã ngồi xuống, Toto nói ‘cho tôi mượn bếp của cậu chút’ và bước ra phía sau quầy.

Tôi đang định hỏi để làm gì thì thấy cổ lấy ra một chiếc cốc từ trong tủ bếp với động tác thành thục và bắt đầu đun nước.

Có vẻ cô ấy biết hết cái gì để ở đâu, hay phải di chuyển ra sao, cứ như đã từng làm việc ở đây rồi vậy.

“... Sao cậu quen thuộc với chỗ này thế?”

“Bởi vì tôi là hầu gái.”

Toto trả lời tôi bằng một giọng đều đều.

Ra vậy, hóa ra là do cổ là hầu gái…

“Không cần quá bận tâm đâu.”

Aina nói, và tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cổ. Chủ của Toto đã nói vậy rồi thì cũng không cần tò mò thêm về chuyện đó nữa. Sau đó Toto bưng ra ba chiếc cốc. Chúng vốn là ly uống cà phê, nhưng bên trong lại là trà. Quán tôi còn chẳng có tí trà nào.

“Trà ở đâu ra… Mà thôi, kệ đi.”

Tôi bắt chước Aina với tay lấy một ly.

“Tớ sẽ đề nghị một lần nữa. Linaria, xin hãy tới nhà tớ chơi.”

Linaria nhấp một ngụm trà, nhìn Aina và nói.

“Rất cảm ơn cậu, nhưng tớ không cần đâu.”

“Tại sao chứ!? Sống chung nhà với một tên đàn ông nguy hiểm lắm!”

Tôi cũng thấy điều đó có lý.

“Không phải nhà cậu cách đây tận sáu giờ đi xe ngựa sao?”

Nghe vậy, Aina thở dài đáp.

“Đấy là nhà chính thôi, nhà tôi còn có một biệt thự trong thành phố nữa, tôi định mời Linaria đến đó ở.”

Ồ, biệt thự à, ra thế.

Tôi không biết căn biệt thự nhà Aina to đến cỡ nào, nhưng nếu là nơi ở của quý tộc thì chắc cũng phải tầm cỡ khách sạn hạng sang.

Ít nhất là nó chắc chắn sẽ tiện nghi hơn cái tầng hai của một quán bar cũ nát. Thêm nữa, sống chung với tôi hẳn cũng khiến Linaria phải chịu không ít căng thẳng.

Tôi liếc nhìn Linaria, thấy cổ vẫn đang nhâm nhi tách trà, rồi nhíu mày kêu “nóng quá”. Cổ đang làm gì thế nhỉ?

“Nói chung là tớ ở đây không có vấn đề gì cả, ở nhà quý tộc tớ sẽ không thể nào thư giãn nổi.”

“Cái lý do gì vậy trời… !”

Aina ôm đầu rên rỉ.

“Vả lại như thế cũng tiện hơn bởi vì tớ sẽ phụ việc ở quán.”

“À đúng rồi! Còn chuyện đó nữa! Linaria sẽ làm việc ở đây! Tớ muốn thấy cậu mang tạp dề!”

Đừng để ham muốn của mình lộ hết ra thế chứ.

“Chẳng biết có phải tại hiệu ứng của Danh ca không mà dạo này quán đông khách lắm, nên tôi đã nhờ Linaria giúp đỡ.”

Sau khi nghe tôi giải thích, Aina tròn mắt ngạc nhiên.

“Cái quán này… mà lại đông khách á?”

“Cậu có thể thôi làm cái mặt ‘không thể tin nổi’ đó đi không? Đừng có quay ngoắt xung quanh để kiểm tra, và đừng có duỗi tay ra khịt mũi nữa!”

Cổ đang dùng toàn bộ cơ thể của mình để truyền đi thông điệp ‘chắc cậu đang đùa’.

“Xem ra cậu đang lợi dụng lòng tốt của Linaria đây mà, thật là xấu xa. Chắc là cậu suốt ngày sai khiến bắt bạn ấy phải làm hết việc của cậu chứ gì.”

Aina thậm chí còn rút khăn tay thấm những giọt nước mắt cá sấu trên khóe mắt, còn tôi thì chẳng buồn phản bác.

Linaria hẳn cũng đang chết lặng trước cảnh tượng này. Tôi quay sang nhìn, thấy cô ấy đang mỉm cười ranh mãnh, trông như thể đã giăng sẵn lưới chờ con mồi.

“Ừ, tớ bận rộn đến mức suýt nữa là ngất xỉu luôn. Quán chỉ có hai đứa làm, nhưng khách thì cứ ra vào liên tục làm tớ không có phút nào nghỉ ngơi. Thế nên bọn tớ đang muốn thuê thêm người.”

Linaria liếc nhìn Aina, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ và nói.

“Ôi, chẳng biết có ai chịu tới làm cùng mình không đây? Nếu mà có ai giúp đỡ cho buổi tối thì mừng quá.”

Lại liếc.

“Nhưng trời có chiều lòng người bao giờ đâu. Haiz, mệt mỏi ghê.”

Bẫy lộ quá, ai mà mắc lừa cái diễn xuất tệ hại đó chứ!

“Thường dân, tình cờ là, hoàn toàn trùng hợp thôi, là tôi sẽ rảnh rỗi trong một tuần. Cậu có thể cho… À không, nếu cậu khẩn thiết cầu xin, tôi có thể tới giúp cậu.”

Thế mà lại được thật kìa!

Aina đặt tay lên ngực vẻ đầy tự hào với nụ cười tươi rói.

Linaria quay mặt đi, vai run run, không giấu nổi cười.

Nói là thuê thêm người, nhưng tôi không bao giờ có thể ngờ Aina lại đề nghị giúp. Cơ mà…

“Quý tộc làm việc ở đây thì có sao không vậy?”

“Cha tôi vẫn thường bảo tôi phải làm quen với tất cả các mặt của xã hội, thế nên đây cũng là một cơ hội để có thêm trải nghiệm. Ừ, đúng là như vậy.”

Mặt Aina như đang muốn nói tất cả đều nằm trong tính toán của cổ, nhưng tôi ngó lơ và quay sang Toto. Cô ấy là người chăm sóc cho Aina, nên cổ hẳn sẽ đưa ra được lựa chọn đúng đắn.

“Quả nhiên là cô chủ có khác, thật gương mẫu.”

Toto nói bằng giọng không biểu cảm và gật đầu với tôi. Thế chắc là không vấn đề gì.

Làm việc với người mình quen biết thì tốt rồi.

“Vậy thì trông cậy vào cậu nhé.”

“Quyết định sáng suốt đấy! Nhân tiện… “

Aina ngả người tới gần tôi, hai má ửng đỏ và hơi thở gấp gáp. Cô ấy cũng rất xinh, nên tôi không khỏi thấy bồn chồn. Cổ thì thầm:

“Tôi cũng muốn tá túc ở đây nữa. Nếu được, tôi muốn ở bên cạnh phòng của Linaria.”

“... Không phải cậu có nhà rồi sao?”

“Nhưng mà ở đó không có Linaria.”

Cô nàng này nói câu đó với cái mặt thẳng băng luôn.

Quý tộc chắc ai cũng giàu có, nhà cao cửa rộng. Học viện cũng rất hoành tráng, nên hẳn là ký túc xá cũng không tệ.

Một người sống ở những nơi như thế mà chuyển đến nhà tôi ở liệu có ổn không đây? Có khi họ tưởng nơi này là cái chuồng chó mất.

Tôi nhìn Toto.

“Cô chủ vẫn luôn ao ước được ngủ qua đêm ở nhà bạn.”

“Toto!?”

Aina đứng bật dậy và đuổi theo Toto, còn Toto thì thoăn thoát lui vào trong bếp né.

Tôi quay sang Linaria hỏi “Cậu thấy sao?” Cổ chỉ cười gượng và gật đầu.

Thế chắc là không có vấn đề gì nữa rồi. À khoan, vẫn còn vấn đề về tâm lý của tôi nữa. Một thằng con trai khỏe mạnh thì không thể nào không choáng ngợp trước tình huống này. Tuy đây là một diễn biến lý tưởng, nhưng quả thực thế này không ổn.

“Cậu có thể cho tôi mượn một phòng để chăm sóc cô chủ không? Một cái nhà kho thôi cũng được.”

“Uwah!”

Toto thì thầm vào tai mà tôi chẳng hề hay biết, cổ đi đứng không phát ra tiếng động gì luôn.

Toto là hầu gái riêng của Aina, nên nếu Aina ở lại thì chắc chắn cổ cũng phải ở lại rồi.

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ sống chung với ba cô gái.

“Ôi tim tôi đến rụng mất thôi.”

“Cậu vừa nói một câu rất đần với cái mặt cực nghiêm túc đó, biết không?”

* * *

Hai người họ bắt đầu làm việc ngay từ tối hôm ấy.

Bốn đứa bọn tôi làm một bữa trưa đơn giản - bữa trưa của nhân viên hôm đó là cá Sole từ hôm qua ăn với spaghetti nấm, và đã được khen ngợi hết lời. Cá Sole đúng là làm gì cũng ngon. Sau khi ăn xong, chúng tôi bắt đầu bàn bạc kế hoạch phục vụ cho bữa tối.

“... Ờm, tại sao cả tôi cũng phải mặc đồ hầu gái?”

“Cô chủ, đây là trang phục tiêu chuẩn cho nữ phục vụ đấy ạ.”

“V-Vậy ư?”

Vì lý do đó, Aina đã bị ép phải mặc đồng phục hầu gái. Cổ cứ lóng nga lóng ngóng với chiếc váy và phụ kiện tóc màu trắng, vốn không quen mặc đồ như vậy.

Chẳng biết Toto lôi từ đâu ra bộ đồ này, nhưng trông nó rất hợp với Aina. Bình thường Aina đã có khí chất quý tộc, thay đổi trang phục xong lại có phần đoan trang và ra vẻ quý cô hơn.

Váy liền thân màu đen với chiếc tạp dề viền ren. Chỉ là một trang phục đơn giản, vậy mà sao bộ đồ này lại quyến rũ đến thế không biết? Chỉ cần mặc lên là trở thành hầu gái, và đàn ông có ai mà không mơ tưởng về hầu gái.

“Kìa, Linaria cũng mặc vào đi chứ”

“Tớ không muốn.”

“Xin lỗi.”

Tôi vốn chỉ đùa thôi, nhưng liền bị cổ lườm cho bằng ánh mắt sắc lẹm đến nỗi toát mồ hôi hột.

“Cậu thích đồ hầu gái à?”

Linaria trêu chọc.

“Không có thằng đàn ông nào trên đời lại ghét đồng phục hầu gái hết.”

Tôi tuyên bố chắc nịch, Linaria bèn nhìn tôi như thể đang nhìn một đống rác di động.

Cô ấy là người hỏi kia mà, thật là bất lịch sự khi cổ lại ném cho tôi cái vẻ mặt đó.

Cho dù có khiến cho người khác giận dữ, thất vọng hay ghê tởm tột độ đi nữa, tôi cũng không thể lừa dối chính bản thân mình. Tôi dũng cảm ngẩng cao đầu.

Vừa đong đưa tà váy của bộ hầu gái, Aina vừa bước về phía chúng tôi, nhìn Linaria với ánh mắt lấp lánh của một đứa trẻ.

“Ừm, Linaria, cậu cùng mặc đồng phục hầu gái với tớ nhé?”

“Còn hỏi nữa sao? Tớ không mặc đâu.”

“Đừng thế mààà.”

“... Cậu thôi làm cái giọng ẻo lả ấy đi được không?”

“Bởi vì tớ muốn chiêm ngưỡng Linaria trong bộ đồ hầu gái! Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cả đời tớ sẽ chẳng còn bao giờ được thấy nữa! Nào, tớ cũng mặc với cậu mà!”

Aina hùng hổ tiến lại gần, Linaria liền bỏ chạy.

“C-chờ đã.”

Linara khẩn cầu nhìn tôi.

Nhưng tôi đồng ý với Aina.

Linaria trong bộ hầu gái ư… Hy vọng là cô ấy chịu mặc, chứ nếu chúng tôi để vuột mất cơ hội này là cổ sẽ không bao giờ đụng vào nó lần nữa đâu.

Khi thấy tôi giơ ngón cái lên cười, mặt Linaria liền đanh lại.

Cổ nhận ra mình không có đồng mình nào hết, và quyết định một mình đương đầu với Aina.

“Kìa Aina, bình tĩnh nào.”

“Thôi mà Linaria, đừng chống cự nữa.”

“Cái mắt cổ trông sợ lắm!”

Aina từ từ áp sát Linaria, dồn cô ấy về phía bức tường như thể đang muốn ôm chầm lấy cổ.

Hai cô gái dễ thương đuổi bắt nhau đúng là một cảnh tượng đầy mê hoặc, đã thế một trong hai còn đang mặc đồ hầu gái nữa.

“Cái này quả là… Hmm… ra vậy.”

“Ra gì mà ra, lại đây cứu tớ!”

“Cậu còn bộ đồng phục hầu gái nào không?”

Tôi quay sang hỏi Toto, giả điếc trước tiếng kêu cứu của Linaria. Cổ bèn lấy ra từ phía sau một bộ đồ hầu gái được gấp gọn gàng.

“Tôi có một bộ đây, vừa đúng kích cỡ.”

“Đỉnh thật…”

“Cậu quá khen.”

Bạn hầu gái tháo vát đến nỗi làm tôi lạnh cả sống lưng.

Linaria đã bị dồn vào chân tường với không một lối thoát.

Điều này bình thường là bất khả thi.

Nhưng Aina bên trong bộ hầu gái mang một sức mạnh mà đến cả Linaria cũng không thể chống đỡ. Đó chính là ma thuật của hầu gái. Hai bàn tay của Linaria bị Aina ghim vào tường, trong khi cổ từ từ áp sát với hai cánh mũi phập phòng và cặp mắt long sòng sọc.

Tình hình trông có vẻ nguy hiểm, ngay cả với người đứng ngoài quan sát. Tôi đang nghiêm túc cân nhắc việc khống chế Aina. Cổ được cho qua bởi vì là một thiếu nữ xinh xắn, chứ nếu là một gã đàn ông trung niên thì chắc chắn sẽ bị bắt ngay lập tức.

“Chờ đã, cậu…!”

“Hah… Hah…”

Linara kháng cự trong vô vọng, cổ không thể nào thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa.

Aina chẳng nói chẳng rằng, vẫn thở hổn hển và tiến mỗi lúc một sát hơn.

Nhìn ở cự ly gần như thế, Linaria hẳn cũng đã nhận ra một điều…

Rằng cô gái này là một quả bom nổ chậm.

Và rằng mạng sống của cổ đang bị đe dọa.

Linaria hít một hơi gấp gáp như thể vừa bị chuột rút, gào lên về phía tôi và Toto.

“Tớ sẽ mặc mà! Đồ hầu gái hay gì đi nữa cũng mặc!”

Cổ đang sắp phát khóc tới nơi.

Việc khó đã xong, giờ là lúc giải cứu nàng thiếu nữ gặp nạn. Toto liền phi tới và khống chế Aina.

“Kh-Khoan đã nào, thế này là sao!? Tôi đã làm gì đâu!”

“Tên tội phạm nào cũng nói như thế hết!”

Toto tóm lấy Aina từ phía sau và kéo cô nàng ra xa khỏi Linaria, còn tôi đứng xen vào giữa hai người họ.

“A-Ai là tội phạm chứ!? Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình với Linaria thôi mà!”

“Cưỡng ép cảm xúc của mình lên người khác cũng là phạm tội đấy!”

Tôi nghiêm mặt đáp lại.

“Hả cậu vừa nói cái gì!? Toto, cả cậu nữa sao!?”

“Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi phải làm vậy để bảo vệ thanh danh của cô chủ.”

Toto vừa nói vừa giữ chặt Aina từ phía sau.

Mà nhân tiện, Toto khỏe lắm nhé. Cổ chẳng hề tốn tí sức nào để khống chế Aina đang ra sức chống cự.

“Thật không thể chấp nhận được! Tôi chỉ muốn xem Linaria mặc đồ hầu gái thôi mà!”

Bộ đồ hầu gái quả là vô cùng đáng sợ.

Sự quyến rũ của nó đôi khi lại là độc dược khiến người ta phát điên. Tôi có thể hiểu Aina đã cảm thấy thế nào, và điều đó khiến nó càng đáng sợ hơn.

Aina hôm nay có thể sẽ chính là tôi của ngày mai.

“M-May quá… Cảm ơn cậu.”

Linaria đặt tay lên ngực để lấy lại nhịp thở. Tôi liền bảo cô ấy:

“Linaria.”

“G-Gì vậy? Sao mặt cậu nghiêm nghị thế?”

“Cậu vừa nói là sẽ mặc, đúng không?”

“... Hả?”

Mặt cổ bỗng cứng đờ.

“Cậu vừa bảo là sẽ mặc đồ hầu gái hay bất cứ đồ gì đi nữa, phải chứ?”

“... T-Thế à? Lúc đó tớ hoảng quá nên chẳng còn nhớ gì nữa.”

Linaria lắp bắp, điềm nhiên phủ nhận trong khi tránh né ánh mắt của tôi.

Nở một nụ cười xảo quyệt, tôi nói.

“Ô vậy à, kỳ lạ ghê. Bạn Linaria học giỏi đứng đầu cả khóa ở Học viện Ma thuật Aureola mà lại quên mất mình vừa mới nói gì sao?”

“Ughh… mmm…”

Tôi nhìn thẳng vào cổ.

“Mà, chuyện đó cũng có thể xảy ra thật. Thế nên Linaria à, cậu hãy nhìn vào mắt tớ và nói cậu không nhớ gì hết, và rồi tớ sẽ tin cậu, được chứ?”

Tôi tiến tới mỗi lúc một gần, nhưng Linaria vẫn không dám nhìn tôi. Cổ cắn môi, vai run run, rồi cuối cùng nói với vẻ chịu thua.

“Tớ biết rồi, tớ sẽ mặc, sẽ mặc mà. Mệt quá đi!”

Linaria bất lực gào lên, nhặt lấy bộ đồ hầu gái trên quầy và đi ra đằng sau.

Tôi nhìn theo cô ấy, mắt nhắm lại và ngẩng cổ lên trần nhà.

Tôi đã thắng.

Cảm giác hào hứng lan tỏa khắp cơ thể. Đã bao giờ tôi cảm thấy vui mừng như thế này chưa?

“Tôi ấn tượng với cái cách cậu bất chấp sử dụng mọi thủ đoạn để ép đối thủ của mình vào đường cùng đấy.”

Toto lên tiếng.

“Nói thẳng ra là cưỡng bách, đó không phải phong cách của tôi.”

“Tôi không muốn nghe câu đó từ cậu nhé!”

Tôi bất giác lớn tiếng đáp lại Aina. Những điều tôi nói chỉ là để tiếp nối trò đùa của Aina thôi mà. Nếu mà cổ đột nhiên lấy lại lý trí thì phiền cho tôi lắm.

Aina nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, rồi đưa ngón trỏ lên môi.

“Tôi đã bị chiếm hữu bởi một cảm xúc không thể hiểu nổi… Có lẽ thủ phạm chính là bộ đồ này.”

“Đừng có mặt dày đổ lỗi cho quần áo như thế.”

“Đành chịu thôi, người ta bảo đồng phục hầu gái có ma thuật bên trong mà.”

Tôi nhìn Toto.

Thấy mặt cổ vẫn điềm tĩnh, tôi lại quay sang Aina.

Do trông Toto có vẻ nghiêm túc, tôi không thể đoán được là cổ vừa nói đùa hay nói thật.

Cả Aina và tôi cùng lắc đầu chịu thua.

Thôi vậy… Lúc này tốt hơn là không phản pháo nữa…

Đang phân vân không biết phản ứng ra sao, tôi thấy Aina đột ngột đan xen những ngón tay của mình lại trong một động tác mừng rỡ, giống như một em bé vừa trông thấy chiếc bánh khổng lồ.

Bị thu hút bởi biểu cảm ấy, tôi nhìn về phía cổ đang nhìn, và mắt tôi liền mở lớn.

“... Mặc cái này vướng víu ghê.”

Linaria đã khoác lên mình bộ đồng phục hai màu trắng đen đơn giản và rụt rè quay trở lại chỗ chúng tôi. Hai má cô ấy ửng đỏ, khóe môi cong lên tỏ vẻ bất bình. Tuy nhiên, dáng vẻ miễn cưỡng đó đã xuyên thẳng vào trái tim tôi.

“... Quá tuyệt vời.”

“Tuyệt cái gì, tên kia! Mặc thế này xấu hổ chết!”

Cái giọng quở trách của cô ấy vẫn như mọi khi.

Gật đầu một cái dứt khoát, tôi ngay lập tức đồng ý với Toto, rằng đồng phục hầu gái ẩn chứa ma thuật có thể đánh cắp trái tim con người và mang đến hòa bình cho thế giới. 

Aina chạy tới gần nắm lấy tay Linaria.

“Tớ muốn bắt cóc cậu, mang về nhà và đặt trong phòng để trang trí.”

“Kìa, xem nhỏ này vừa mới để lộ ý đồ thật của mình kìa.”

“Tớ có thể thông cảm với bạn ấy.”

Tôi gật đầu.

“Thông cảm cái gì chứ, thôi ngay.”

“Quả nhiên là cô chủ.”

Toto nghiêm túc nói.

“Sao cậu cứ như chẳng thấy gì lạ thế?!”

Tôi bông đùa trong khi ghim thật chặt hình ảnh Linaria trong bộ hầu gái vào trí óc mình.

Có lẽ đời này tôi sẽ không còn được thấy lần thứ hai, nên đó là một hình ảnh vô cùng quý giá.

Tôi đùa với Toto là thế, chứ Aina thì hoàn toàn nghiêm túc. Miệng cổ tuy cười, nhưng mắt thì không cười chút nào.

“Dù sao cậu cũng mặc vào rồi, thế nên tối nay…”

Tôi đang thử đề nghị một điều này, thì Linaria liền nở nụ cười giả tạo thật xinh đẹp và hỏi.

“Cậu vừa nói gì à?”

Tôi cảm thấy có một tia sát khí ẩn phía sau giọng điệu lịch sự ấy. Tuy bề ngoài là một cô hầu gái, nhưng bên trong cổ vẫn là Linaria. Quá ngạo mạn và tôi sẽ mất mạng lúc nào chẳng hay.

Tôi đang lau mồ hôi trên trán thì Toto lấy ra một bộ hầu gái nữa từ phía sau.

“Nhân tiện, tôi cũng có chuẩn bị một bộ đồng phục hầu gái cho cậu Yuu.”

“... ?”

“Cũng vừa đúng kích cỡ luôn.”

… Hả?

Sau đó, một vị khách bước vào, và Linaria đã thay lại bộ đồ thường nhật của mình.

Tuy là đáng tiếc khi không được thấy Linaria mặc đồ hầu gái, nhưng tôi đã thoát được hiểm nguy trong gang tấc.

Nhìn mắt Toto còn có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, làm tôi phát hoảng vì không thể đoán được cổ đang đùa hay gì. Sau này tôi cũng sẽ không hỏi tại sao cổ lại có một bộ đồ hầu gái đúng cỡ của tôi đâu - trên đời có những chuyện mà tốt hơn là tôi không nên biết.

Khi mặt trời lặn, số lượng khách đến cũng dần tăng lên. Chúng tôi chậm rãi bắt tay vào việc trước khi giờ cao điểm tới.

Đầu tiên là một màn chạy thử, với Linaria đã quen với mọi thứ và Toto vốn là một chuyên gia chăm sóc khách hàng.

Chuông cửa reo lên báo hiệu có khách tới, và Aina liền bước ra chào họ. Hoàn toàn không một chút căng thẳng, Aina duyên dáng cúi chào vị khách vừa bước vào, tà váy dài của bộ đồng phục hầu gái khẽ đung đưa.

“Xin chào quý khách.”

“Hở?”

Người đàn ông mặc giáp mỏng trông như một mạo hiểm giả liền động đậy đôi tai thú của mình, nhìn lại Aina một lượt.

“Hả? Một cô hầu gái? Không phải đây là quán ăn bình thường sao?”

Vị khách có vẻ bối rối, thậm chí còn dùng kính ngữ với Aina. Tôi có thể thông cảm với anh ta.

“Đây là một quán cà phê, nhưng chúng em cũng có phục vụ đồ ăn ạ.”

“C-cà phê?”

“Vâng, quán cà phê ạ.”

“A-À, ra là quán cà phê hả.”

Người đàn ông gật gù. Anh ta không dám hỏi quán cà phê là cái gì, bởi người đang nói chuyện với ảnh là một cô hầu.

… Hmm?

“Hmm?”

“Sao thế?”

Linaria hỏi, nhưng tôi không thể đáp lời bởi một ý tưởng vừa mới lóe ra trong đầu.

Tôi vừa mới nhận ra một điều rất quan trọng.

Đây là một quán cà phê, và Aina là một cô hầu.

Toto cũng là hầu gái.

Như vậy tức là ngay tại thời điểm này, nơi này chính là một quán maid cafe.

Nghe nói các thành phố lớn ở Nhật cái nào cũng phải có vài quán maid cafe.

Những quán đó không chỉ phục vụ đồ uống, mà nhân viên còn là những cô gái xinh xắn mặc đồ hầu gái, tức là giống hệt với tình hình lúc này.

“Ra thế… thì ra là còn có cách này… Đúng là một điểm mù.”

“Cậu lẩm bẩm cái gì thế?”

“Không có gì… Tớ chỉ đang khởi xướng một cuộc cách mạng ở thế giới này thôi, và đây có thể sẽ là kẻ dẫn đầu của một thời đại mới.”

“Cậu bị đập đầu vào đâu hả? Có cần tớ làm phép chữa thương không?

Trông Linaria có vẻ lo lắng thực sự nên tôi không đùa nữa. Tuy nhiên cái ý tưởng về maid cafe vẫn cứ đeo bám trong đầu, mãi không gạt bỏ được.

Trong lúc tôi đang lẩm nhẩm một mình, Aina đã hỏi xong khách muốn gọi đồ gì và quay trở lại.

“Tớ lấy Toto làm mẫu đấy… Mọi người thấy ổn không?”

“Cậu làm tốt lắm, chỉ hơi căng thẳng một xíu thôi.”

Linaria bình luận.

“Một màn trình diễn tuyệt đỉnh.”

Toto nói.

“Cậu mà cũng nói chuyện với tôi như thế thì hay quá.”

Aina khịt mũi và quay mặt đi khi nghe tôi nói vậy.

“Còn lâu.”

Dù sao thì tôi cũng là sếp của cậu đấy…

Với đôi mắt rưng rưng khi nhận ra sự khắc nghiệt của thế giới này, tôi tiếp nhận tờ phiếu gọi món của Aina.

Hmm, bít tết Hamburg và cà phê đá à. Giờ đang mùa hè nên cà phê đá rất phổ biến. Khách hẳn là thấy món cà phê đá trong menu có chữ ‘đá’ nên gọi, chứ chẳng quan tâm đến ‘cà phê’ cho lắm.

Toto đang đứng cạnh tôi trong bếp liền liếc nhìn tờ phiếu.

“Để tôi làm bít tết Hamburg cho.”

“... Cậu biết nấu món này không vậy?”

Tôi chưa dạy cổ bao giờ.

“Biết, bởi vì tôi là hầu gái.”

“Câu này tiện lợi nhỉ, mà tôi cũng hết thấy ngạc nhiên rồi.”

Linaria và Aina sẽ lo phục vụ khách hàng, còn tôi và Toto thì chịu trách nhiệm trong bếp. Tôi định sẽ dạy cô ấy cách làm mỗi món khi có order tới.

Vừa chuẩn bị cà phê đá, tôi vừa quan sát Toto. Thao tác của cổ khá nhịp nhàng, kỹ năng dùng dao ổn, và các bước làm cũng chính xác. Cổ đến đây cùng Aina nhiều lần nên hẳn đã thấy cách tôi nấu các món, cơ mà dù vậy thì đó vẫn là một trí nhớ đáng kinh ngạc.

Toto trong nháy mắt đã hoàn thành xong món bít tết Hamburg. Tuy là tôi có chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng mà thế vẫn là rất nhanh.

“Mời cậu nếm thử.”

Toto lấy thìa múc nước sốt đưa lên trước mặt tôi. Do dự một chút, nhưng tôi vẫn há miệng ra. Chiếc thìa đi vào, và nước sốt ấm áp liền tràn ra trên lưỡi.

“Thế nào?”

Cổ nhìn tôi từ một khoảng cách rất gần và hỏi. Những đường nét trên mặt Toto rất thanh tú, khiến cho tôi có chút bối rối.

“Ngon lắm.”

Tôi thành thật trả lời. Hương vị tinh tế hơn món tôi làm, và không có một vị nào dư thừa cả. Mọi thứ hòa quyện nhịp nhàng với nhau một cách hoàn hảo. Tôi thực sự bất ngờ khi Toto lại là một đầu bếp giỏi đến vậy.

Tôi chợt nhận ra một điều.

Người đang phục vụ bàn là hầu gái (cosplay), mà người đứng bếp cũng là hầu gái (chuyên nghiệp), vậy nên đây đúng là một quán maid cafe (ở nhiều cấp độ) rồi.

Tình cờ thấy Linaria đứng ở gần quầy bar, tôi bèn quay ra hỏi.

“Linaria, cậu muốn mặc bộ hầu gái lần nữa không?”

“Cậu chán sống rồi hả?”

“Xin lỗi.”

Chậc, không được rồi.

6.

Một ‘trò đùa’ thì thường bao gồm yếu tố chơi đùa và chọc ghẹo, với một thái độ không nghiêm túc. Tôi đã nghĩ tới maid cafe như một trò đùa thôi, nhưng khung cảnh trước mắt tôi đây chẳng có chút nào giống trò đùa.

“Uầy, đúng thật, ở đây có hầu gái kìa.”

“Thấy chưa? Tôi bảo là có mà, tôi bịp ông làm gì.”

“Cô hầu gái ơi, ở đây món gì ngon nhỉ?”

“Cô hầu gái ơi, cô làm cho nhà nào vậy?”

Mấy cô hầu được yêu thích vượt xa mức mà trí tưởng tượng yếu ớt của tôi có thể nghĩ tới.

Bình thường, chỉ có nhà giàu hay quý tộc mới có hầu gái, thế nên trông thấy họ làm việc ở một quán ăn như thế này là điều hiếm hoi.

Đúng giờ ăn tối, khách khứa kéo đến đông nghẹt để ngắm mấy cô hầu, xếp hàng dài dằng dặc ngoài cửa quán.

Linaria tự tin bưng bê đồ ăn cho khách chỉ với chiếc tạp dề trên người, nhưng Aina diện bộ đồng phục hầu gái thì liên tục được khách hỏi han, hết bên này đến bên kia vẫy gọi.

Điều làm tôi bất ngờ là Aina vẫn tươi cười với khách hàng, xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, chẳng hề bối rối mặc cho mấy ông khách nam trêu chọc.

“Wow, nhỏ này đỉnh thật.”

Tôi thực sự khâm phục. Tôi đã tính để cho Aina và Toto nghỉ một chút nếu đám đông trở nên quá lố, nhưng hai người họ chẳng làm tôi lo chút nào, vẫn cứ tỉnh bơ mà làm việc.

“Cô chủ tham gia mấy buổi gặp mặt giao lưu nhiều rồi, nên biết cách đối phó với những người kiểu như vậy.”

Toto giải thích.

“Ý cậu nói gặp mặt giao lưu là mấy buổi tiệc của quý tộc ấy hả?”

“Đúng vậy, ông bà chủ dẫn cô chủ đi dự tiệc từ hồi còn bé xíu. Nhìn cách cư xử và nói năng là cổ biết ngay ai có chức tước, có địa vị. Cô chủ đã học được kỹ năng này nhờ trực tiếp thực hành, lại còn có gia sư huấn luyện khắt khe ở nhà nữa.”

Cái kỹ năng đỉnh cao đó đem ra dùng ở đây có ổn không vậy? Đây chỉ là một quán cà phê ở ngoại ô thôi mà, đã thế cổ lại còn đang mặc đồ hầu gái nữa.

Cô hầu gái đang đứng cạnh tôi đây cũng cực kỳ tháo vát.

Thao tác nấu nướng của Toto nhuần nhuyễn, chính xác đến nỗi tôi có thể đủng đỉnh làm việc. Khác hẳn với cái lần tôi và Linaria bị ngập đầu ngập cổ, lần này dù khách đông kín mà mọi thứ vẫn trơn tru.

Tôi thư thả chuẩn bị các món ăn, cà phê và đồ uống, còn Linaria và Aina thì bê món ra rồi lại mang đơn gọi món mới vào.

Những vị khách từ nơi khác đến ồn ào thưởng thức bữa ăn, rồi nhăn mặt khi uống thử cà phê. Họ bảo ‘cũng không tệ lắm’ rồi lại vui vẻ tán gẫu.

Quán sáng trưng, ánh đèn hắt ra con ngõ bên ngoài qua cửa sổ. Tiếng cười nói rộn rã thu hút ánh nhìn của người đi đường, ai nấy mở to mắt khi thấy mấy cô hầu gái rồi cũng nhảy vào xếp hàng theo.

Nay là một đêm mùa hè như vậy đó.

Cái quán này chưa bao giờ đông đúc và sáng sủa như vậy kể từ lần sinh nhật Linaria.

Ngày nào cũng tưng bừng như thế này thì tốt biết bao.

Tôi không kìm được mà nghĩ vậy.

… Dù sao thì bọn tôi cũng có hầu gái ở đây mà.

Khách du lịch sẽ không nán lại quán cho tới khuya, bởi vì thành phố có đầy rẫy những trò vui cho họ tận hưởng vào ban đêm.

Được nửa buổi tối thì tôi lật tấm bảng ‘Đóng cửa’ để chặn bớt đám đông rồi từ từ thu dọn. Khi vị khách cuối cùng rời đi, chúng tôi bắt đầu lau chùi. Với bốn người ở đây, mọi việc hoàn thành sớm hơn bình thường nhiều.

Cuối cùng tôi đã biết cảm giác khi thuê thêm người là thế nào.

Bọn tôi có thể nấu nhiều hơn, phục vụ lượng khách hàng lớn hơn, mà dọn dẹp thì nhanh như chớp. Tôi được thư thả hơn mọi ngày, mà doanh thu lại nhiều hơn. Cảm giác cứ như vừa mới phát hiện bí kíp luyện vàng vậy.

Tôi kéo rèm cửa sổ, dọn dẹp nốt, và chính thức đóng cửa quán.

Một hương thơm lạ bay ra từ trong bếp, Toto đang nấu món gì đó.

Bọn tôi không ăn trong giờ làm việc nên bây giờ mới là lúc dùng bữa. Toto bảo muốn làm bữa tối cho mọi người, và tôi đã vui vẻ nhận lời ngay.

Tôi và Aina dọn bàn cho bốn người, đặt bình nước ép xuống rồi ngồi vào chỗ. Xong xuôi thì Toto và Linaria liền bưng dĩa ra.

“Ôi, Pieta à, lâu lắm rồi mình chưa ăn.”

Aina mừng rỡ khi thấy món ăn trước mặt.

Tôi cũng ngó xuống món Pieta của mình. Đó là một món mì ống sốt kem trắng, với thứ gì đó nhìn như rau bina và tôm lột vỏ. Chắc đây là món tương tự spaghetti carbonara.

Còn có cả một ổ bánh mì baguette phết tỏi nướng vàng giòn, cùng một nồi thịt hầm với rau củ. Nhìn không hề giống thứ có thể làm ra trong một thời gian ngắn, và trông ngon tới mức tôi muốn thêm vào thực đơn luôn.

“Toto nấu ăn đỉnh quá.”

Tôi trầm trồ, còn Toto đứng đó gật gù.

“Chuyện thường đối với hầu gái thôi mà.”

“Toto làm việc bằng hai người khác luôn á.”

Aina át đi câu khiêm tốn của Toto một cách đầy tự hào. Toto thì không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, đứng chếch phía sau Aina.

“... Cậu không định ngồi xuống hả?”

Nghe tôi hỏi thế, Toto liền đặt bàn tay lên bụng như mọi khi, đứng thẳng lưng và nói.

“Bởi vì tôi là hầu gái.”

Vì là hầu gái nên cô ấy phải đứng hầu bọn tôi.

“Không sao, cứ ngồi xuống đi. Chỉ có mình cậu đứng thì bọn tớ làm sao ăn ngon miệng.”

Linaria vui vẻ nói, tôi cũng đồng tình.

“Đúng vậy, bọn mình đều làm việc vất vả như nhau mà.”

Toto hơi có vẻ lúng túng, nhìn sang Aina.

“Cứ nhận lời đi. Vả lại giờ tớ cũng là hầu gái mà, ăn chung bàn đâu có sao.”

Aina dịu dàng nói, như thể đang dỗ dành một em bé vậy. Toto hơi đỏ mặt và gật đầu.

“... Vậy thì tôi xin phép.”

“Không cần xin phép đâu.”

Linaria đáp tỉnh bơ, đứng dậy mang mấy món Toto làm ra bàn ăn, rồi ngồi xuống cùng với chúng tôi.

Món Pieta của Toto làm ngon thật sự luôn.

Lớp kem trắng có chứa khoai tây bên trong, mang lại một vị ngọt đậm đà. Tuy nhiên, hương vị thơm ngon không phải lý do duy nhất khiến bữa nay tuyệt vời đến vậy.

Không khí xung quanh bàn ăn thật vui vẻ. Aina lôi đủ thứ chuyện ra kể, tôi với Linaria đáp lại. Toto thì thẳng lưng ngồi đúng chuẩn quý phái, thi thoảng lại tiết lộ một bí mật gì đó của Aina để chọc ghẹo cổ.

Chỉ cần mọi người trò chuyện ăn uống cùng nhau là đã thấy ngon miệng hơn rồi. Hương vị tuyệt hảo lại càng khiến bữa ăn thêm đầm ấm.

Tôi ước gì bữa tối vui vẻ này sẽ kéo dài mãi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy không muốn ăn hết phần của mình.

Ăn uống xong xuôi, thì đến lúc chuẩn bị đi ngủ.

Trong lúc Linaria đang tắm, tôi dẫn Aina và Toto lên phòng của họ. Bốn người bọn tôi đều ở phòng riêng, nên cả bốn phòng trên tầng hai đều được trưng dụng.

Đây không phải quán trọ thực thụ nên phòng không rộng, đồ đạc cũng chỉ tối thiểu. Đối với quý tộc giàu có thì nơi này đúng là xập xệ.

Tôi cứ nghĩ Aina sẽ chê bai, nhưng trái với kỳ vọng của tôi, mắt cổ đang lấp la lấp lánh.

“Ôi cha… Vậy ra đây là phòng mà mấy tay mạo hiểm giả từng ở sao.”

“Cậu nói cũng không sai.”

Do từng là một quán bar, nên chắc cũng có lúc một tay mạo hiểm giả say xỉn nào đó qua đêm ở đây.

“Mà nhân tiện, phòng này có gì vui mà trông cậu hớn hở thế?”

“À không, có gì đâu. Hừm, tôi cũng không kỳ vọng gì nhiều, nhưng mà cái phòng này đúng là bé thật.”

Aina hất tóc qua vai như đang muốn che giấu điều gì đó.

“Cậu có ra vẻ quý tộc giờ này cũng vô ích thôi.”

Nhân tiện thì Toto từng nói là…

“Cậu thích mấy chuyện phiêu lưu, đúng không?”

“Pyaaaah!”

Pyaaah là cái gì?

“K-Không đời nào, làm sao tôi lại có thể thích mấy câu chuyện phiêu lưu được chứ, hohoho.”

Aina che miệng cố tình cười lớn, nhưng hai má đỏ lựng. Cổ muốn che giấu chuyện này, nhưng tôi thì chẳng thấy nó có gì đáng xấu hổ.

“A-À mà…”

Cổ lớn tiếng cất lời để đổi chủ đề. Nghĩ một hồi xong, mắt cứ đảo qua đảo lại.

“Đúng rồi! Ở đây có phòng tắm nhỉ.”

Tuy đổi sang chuyện này có hơi gượng, nhưng tôi cũng không để ý.

“Hồi xưa từng có lúc chỗ này là quán trọ, nên có làm cái phòng tắm.”

“Ra vậy… “

“Thấy tiếc hả? Muốn đi tắm ở phòng tắm công cộng như mấy tay mạo hiểm giả chứ gì?”

“T-Tôi chẳng biết cậu đang nói cái gì hết á, hohoho.”

Quý cô này quả là dễ đoán.

Thế giới này không giống như Nhật Bản, nơi mà nhà nào cũng có bồn tắm riêng. Ở đây người ta thường ra phòng tắm công cộng. Chỗ nào cũng có, rẻ mà còn rộng rãi. Tôi cũng thỉnh thoảng đi vì lười dọn cái bồn tắm ở nhà.

“Chưa cần nhà tắm công cộng, chỉ cần được ngâm mình trong nước tắm của Linaria…”

Aina nhìn vào hư không, má đỏ ửng, miệng ngoác ra. Đây không phải cái biểu cảm mà một thiếu nữ nên có, thậm chí nói ra thôi cũng thấy kỳ kỳ. Tôi bèn lùi ra xa nhỏ một chút.

Đột nhiên Aina nghiêm mặt lại, hai tay run run ôm lấy ngực, như thể vừa nhận ra chuyện gì rất khủng khiếp.

“Sao vậy?”

Tôi lo lắng hỏi, nhưng Aina chỉ đáp lại tôi bằng khuôn mặt vô hồn.

“... Tôi có chút việc phải làm, tôi đi đây.”

Rồi cổ chạy xuống lầu.

Chuyện gì vậy trời? Hiếm khi nào thấy Aina nghiêm túc đến vậy.

Cảm thấy bất an, tôi liền chạy theo sau.

Tôi lục lọi tầng một nhưng chẳng thấy Aina đâu, thậm chí còn kiểm tra cả cái kho nhỏ dưới gầm cầu thang. Đang nghi nhỏ chạy ra bên ngoài thì tôi nhớ ra…

“Không… không thể nào…”

Chuyện đó quá khủng khiếp.

Tôi tự nhủ ‘nhỏ không dám làm thế đâu’ và đi tới phòng thay đồ. Đó là một căn phòng nhỏ nối với phòng tắm.

Tôi thấy Aina đang ngồi thụp trước cửa phòng tắm.

“Thế này là phạm tội đấy…”

“Kyaa! Im nào! Linaria nghe thấy bây giờ!”

Aina quay lại, ngón trỏ đặt lên môi, rồi lại tiếp tục áp tai lên cửa trong khi từ từ với tay tới nắm cửa.

“Mà nhân tiện, không phải hai người dùng chung phòng tắm ở ký túc xá sao?”

“Có chứ, nhưng mà cái này khác.”

Sao nhỏ này lại phải làm đến thế chỉ để nhìn trộm nhỉ? Tôi nghĩ một lúc và nhớ ra Aina có tính thích rình rập, chắc là cổ thấy kích thích khi làm điều cấm kỵ này.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Aina ghé mắt nhìn qua khe.

“Ughh, còn một cánh cửa nữa bên trong…!”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi cảm giác sóng gió sắp xảy ra. Có nên ngăn cổ lại không đây?

“A! Quần áo của Linaria kìa! Nếu tôi lấy một cái…”

“Thì cổ sẽ phát hiện ra, đúng không?”

Nhưng rồi tim tôi bắt đầu đập thình thịch khi nghe Aina báo cáo.

Biết nói sao nhỉ, nhìn trộm con gái tắm vốn là ước mơ của mọi thằng con trai, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Aina là con gái nên có thể làm điều đó dễ ợt, khiến tôi có chút ghen tị.

“Ôi, tôi nghe thấy tiếng nước lạch bạch… Bạn ấy đang thích thú lắm đây.”

Aina quay sang tôi phấn khích nói. Nhỏ cười ranh mãnh.

“Sao hả? Ghen tị lắm đúng không, bởi vì cậu không thể làm chuyện như này.”

“Nhìn cái mặt cậu làm tôi tức điên rồi đây.”

“Hãy hối hận vì không sinh ra là con gái đi.”

Nhỏ còn cười nhạo tôi nữa kìa.

Sao tôi lại phải chịu bị con nhỏ này trêu chọc cơ chứ? Cho nhỏ một cái cốc vào đầu chắc là không sao đâu nhỉ? Đó là điều nên làm trong tình huống này mà nhỉ?

Trong khi tôi đang rối tung với đủ thứ suy nghĩ trong đầu, cánh cửa đột nhiên mở ra và đập trúng đầu Aina.

“Đau quá!”

“Aina, cậu ồn ào thật đấy.”

Linaria thò mặt ra ngoài, nghiêng nửa thân trên qua cánh cửa.

Cổ nhìn tôi với khuôn mặt sững sờ.

Mái tóc đỏ của Linaria còn ướt do vừa bước ra từ bồn tắm, chảy thẳng xuống từ vai. Tôi thấy rõ mấy sợi tóc dính trên má và trán cổ.

Cái cổ mảnh khảnh tạo thành một đường cong mượt mà tới xương quai xanh. Những giọt nước trên da chảy xuống vùng ngực được che bởi chiếc khăn tắm.

Làn da trắng tuyết, cùng hai má và bờ vai tròn trĩnh của cô ấy sáng lộng lẫy.

Tôi mê mẩn trước cảnh này, chẳng nói được câu nào.

Linaria cũng chết lặng, cả người đỏ rực như bạch tuộc luộc.

Cổ lặng lẽ lui ra sau cửa, rồi đóng sầm lại.

Có tiếng đồ đạc đổ xuống trong phòng tắm, và tiếng thứ gì đập vào cửa nhỏ dần đi.

“Ugh, xui quá đi… Đầu tôi nứt toác ra mất… Hả, sao vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?”

“Không, không có gì.”

Aina đứng dậy từ góc hành lang, tò mò nhìn mặt tôi. Thế rồi cổ quay sang cánh cửa đóng chặt và nói như vừa nhận ra điều gì.

“Không thể nào. Có phải cậu nhìn thấy Linaria…”

“Tôi không thấy, không thấy. Bạn ấy che lại rồi nên không sao hết!”

“Đùa tôi hả trời!? Không, cho dù chỉ thấy một chút xíu cũng không thể tha thứ được! Quên ngay đi! Đáng lẽ phải là tôi chứ! Tôi mới là người muốn thấy cơ mà!”

Nhỏ tóm lấy cổ áo tôi lắc qua lắc lại, nhưng cảnh đó làm sao tôi quên nổi. Hình ảnh màu da ấy cứ lướt qua đầu tôi không ngừng.

7.

“Ờm.”

“Im đi.”

“Vâng.”

Tôi không nói gì thêm, chỉ cầm tờ ghi chú trên tay tiếp tục kiểm kê kho thực phẩm.

Linaria đang sắp xếp lại tủ dao nĩa, mái tóc dài ướt át rủ xuống trước ngực.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Linaria mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thay vì đồng phục như thường ngày, bên ngoài bộ đồ ngủ liền thân là một chiếc áo khoác mỏng.

Sau khi Linaria tắm xong, đến lượt Aina đi vào cùng với Toto tháp tùng. Tôi không rõ cụ thể công việc của Toto là gì, nhưng chắc là kiểu kỳ cọ cho Aina hay giặt quần áo cho cổ.

Cơ mà thế này khó xử thật.

Tôi mừng vì Linaria giúp tôi chuẩn bị đồ cho ngày mai, nhưng chắc là cổ làm vì tinh thần trách nhiệm thôi.

Linaria vẫn không chịu nhìn sang tôi hay mở lời nói chuyện.

Sắc mặt cổ hơi bị quá đỏ so với một người vừa tắm xong, đầu cúi xuống vẻ xấu hổ rõ ràng. Khi tôi để ý thấy thái độ của cổ, chính tôi cũng trở nên ngượng ngùng.

“Ừm, không sao đâu. Tớ không thấy gì bên dưới hai vai cậu hết đâu mà.”

“T…! Đã bảo cậu đừng có nhắc đến chuyện đó nữa! Tớ đã muốn quên đi rồi!”

Tôi đã cố tìm một cái cớ để giúp Linaria vượt qua chuyện này, nhưng liền bị cổ nhướn mày lườm cho cái. Thế nhưng khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cổ liền lập tức quay đi.

“Tóm lại là quên nó đi.”

“Không, tớ có nhìn thấy gì-”

“Quên đi.”

Giọng cổ đanh lại khiến tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa.

Từ Linaria tỏa ra một áp lực nặng nề khiến tôi lạnh cả sống lưng. Cảm giác ấy khó tả lắm, có khi là do một thứ bí ẩn gì đó như ma lực của cô ấy gây ra.

Khổ nỗi, con người đâu thể cứ bảo quên là quên được đâu.

Tôi không kìm được mà nhìn Linaria khi cổ đang đặt đống dao nĩa vào trong tủ.

Bộ đồ ngủ hơi rộng, che đến nửa cánh tay. Tôi nhìn thấy mái tóc rối của cô ấy được vén ra sau tai, chảy dọc theo cổ rồi chui vào trong áo. Vị trí nơi đuôi tóc được áo che đi, nhưng hồi nãy tôi đã thấy chỗ đó trần trụi rồi.

“... Gì thế?”

“À, không có gì.”

Linaria nhận ra tôi đang nhìn cái gì, liền túm cổ áo lại và phụng phịu lườm tôi. Cử chỉ nữ tính ấy làm tôi thấy rạo rực.

Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, tim đập thình thịch.

“... Nếu cậu cứ thế thì lại càng làm tớ xấu hổ thêm đấy.”

Linaria lên tiếng. Lạ thật, từ bao giờ mà bọn tôi lại trở nên lúng túng thế này.

Bộ đồ ngủ của cô ấy kín đáo hơn áo tắm, mấy cô mẫu trên bìa tạp chí hay chương trình đêm khuya còn hở hang hơn nhiều. Thế mà chẳng hiểu sao nó lại kích thích tôi đến thế.

Tai tôi cảm thấy còn nóng hơn cả mặt. Kỳ lạ ghê, hồi nãy tôi vẫn còn bình thường, sao giờ lại thế này nhỉ?

“...”

“...”

Cả hai chẳng ai nói gì.

Tôi có nên pha trò để khiến chuyện trôi đi không? Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, chẳng đủ can đảm phá vỡ sự im lặng này.

Tôi liếc sang, thấy Linaria tay nắm chặt cổ áo, đầu cúi, má đỏ bừng. Mặt tôi chắc cũng đang đỏ không kém, chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa rằng ‘Bộ bọn mình là một cặp mới yêu nhau hay gì?’

Thế nên tôi đã thấy nhẹ nhõm và biết ơn khi tiếng chuông cửa vang lên giữa đêm khuya.

Ai mà lại tới vào cái giờ này chứ. Cảm ơn nhiều nhé.

Tôi nhìn lên với suy nghĩ ấy trong đầu và thấy ông giám đốc. Mới gặp nhau vài ngày trước mà trông ông đã có vẻ gầy đi.

“Chào buổi tối, xin lỗi vì muộn thế này còn làm phiền cậu.”

“Không sao đâu ạ, ông giám đốc đến lúc nào cháu cũng mừng.”

Ổng khiêm tốn nói, còn Linaria vội vàng chạy vòng qua quầy ra chào ông. Cổ cũng rất mừng khi thấy ông tới.

“Đúng đấy ạ! Ông tới đúng lúc lắm.”

“... Hả?”

“Đây, giám đốc, ông ngồi đây đi ạ!”

Linaria kéo ông giám đốc đang ngơ ngác lại rồi ấn ông xuống ghế.

Tôi không kìm được mồ hôi lạnh túa ra. Tuy không phải là cố ý, nhưng nếu ông ấy biết tôi nhìn trộm Linaria đi tắm, chắc ổng cho tôi đi gặp tổ tiên mất.

“Ủa? Giám đốc, ông bị thương à.”

Nghe Linaria nói vậy, ông giám đốc khẽ vẫy bàn tay trái. Cổ nói tôi mới để ý, lòng bàn tay ổng có một vết cắt đang rỉ máu.

“À, hồi nãy ta bị đám đông đẩy ngã ấy mà. Trên thành phố đúng là đông đúc thật.”

“Ông nhớ cẩn thận nhé, ở đây nhiều kẻ móc túi lắm.”

“Con bé này nói cứ như là người giám hộ của ta vậy.”

Linaria mỉm cười trước câu bông đùa của ông giám đốc và ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy bàn tay trái của ông.

Và cũng giống như lần trước, tay ông được bao phủ bởi một luồng sáng mờ như sương. Linaria từng làm vậy cho tôi khi tôi bị dao cứa đứt tay. Nghe khó tin, nhưng cổ thực sự có khả năng chữa lành vết thương.

“... Phù.”

Linaria thở phào, vết thương của ông giám đốc đã biến mất. Thấy vậy, ông ngừng cử động và nhìn chằm chằm vào tay mình. 

“Ông bất ngờ không? Cháu cũng mới làm được gần đây thôi.”

Linaria nói với điệu bộ của một đứa trẻ đang khoe với cha mẹ, nhưng ông giám đốc vẫn im lặng nhìn vào chỗ từng là vết thương.

“.. Ông ơi?”

“Linaria, cháu…”

Ổng cúi đầu và lẩm bẩm.

“Không, cũng đúng thôi. Cổ từng nói phép chữa thương có thể di truyền mà.”

“Ờm, ông đang nói gì thế?”

Nghe giọng ngơ ngác của Linaria, ông giám đốc ngẩng đầu lên.

“Thực ra, chuyện gây quỹ chỉ là một phần lý do ta lên thành phố thôi, ta còn có chuyện quan trọng này muốn nói với cháu.”

“Chuyện gì vậy ạ? Sao tự nhiên ông nghiêm túc thế?”

Linaria cười xòa, nhưng ông giám đốc vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

“Nghe này Linaria, ta muốn kể cho cháu chuyện về cha mẹ cháu.”

Không ai nói gì thêm, quán chìm vào im lặng.

Linaria nín thở, bất động, còn ông giám đốc lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cổ.

“Nhưng mà…”

Linaria gắng gượng lên tiếng.

“Nhưng giám đốc, ông từng bảo ông không biết gì mà.”

Giám đốc nhắm mắt một lúc rồi chậm rãi nói.

“Xin lỗi, ta đã giấu không cho cháu biết vì lời hứa với cha mẹ cháu.”

“Nếu thế!”

Linaria hét lên, đứng bật dậy làm ghế đổ nhào.

“Vậy là từ trước tới giờ ông vẫn biết?! Và ông nói dối cháu suốt bao năm qua?! Cháu hỏi ông bao nhiêu lần, và lần nào ông cũng…!”

Tiếng hét của Linaria khiến người ngoài nghe cũng thấy đau.

Chuyện này quá đột ngột, tôi chẳng thể hiểu được cảm xúc của cổ. Tôi không biết nói gì, chỉ biết đừng đờ ra tại chỗ.

Ông giám đốc hứng chịu những lời gay gắt của Linaria với vẻ mặt khổ sở, định nói gì đó nhưng lại thôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chẳng biết bao nhiêu cảm xúc đã chạy qua tâm trí ông nữa. Cuối cùng, ông chỉ nói:

“... Ta xin lỗi.”

Một lời xin lỗi.

Chắc Linaria cũng đang rất đau lòng.

Khi có người xin lỗi cổ với khuôn mặt đau đớn thế kia, cổ không thể nào truy hỏi thêm. Dù thế nào đi nữa, cổ vẫn luôn quan tâm tới ông giám đốc cho dù đang xúc động.

Không thể nổi cơn tam bành, cũng chẳng thể chấp nhận sự thật này. Linaria cắn môi, tay nắm chặt, rồi quay người bỏ đi.

Cổ bước ngang qua tôi. Tôi định nói gì đó để giữ cổ lại, nhưng chẳng tìm ra lời nào.

Tiếng bước chân lên cầu thang dần trôi xa, và rồi sau một tiếng đóng cửa, quán lại chìm vào yên tĩnh.

“Ta vẫn luôn nghĩ là một ngày nào đó phải cho con bé biết.”

Ông giám đốc lẩm bẩm với vẻ ăn năn, giống như đang tự nói với chính mình hơn là nói với tôi.

“Nếu được, ta cũng chẳng muốn nói ra. Nếu nó có thể không biết gì mà vẫn sống vui vẻ, ta định bụng sẽ mang chuyện này theo xuống mồ. Ta đến đây chỉ là để xem tình hình con bé thế nào thôi.”

“Linaria...”

Tôi lên tiếng, vì muốn trò chuyện với ông thay vì nghe ông độc thoại.

“... đang muốn trở thành một pháp sư y thuật.”

Giám đốc nhìn lên trần nhà như thể đang cầu nguyện. 

“Chắc là nó nhớ tới mẹ nó đấy, cổ cũng là một pháp sư y thuật.”

Tôi không bất ngờ, chỉ cảm thấy điều đó hợp lý. Đây chắc hẳn là một trong những nỗi niềm trong lòng Linaria. Đối mặt với một vấn đề không thể giải quyết, cô ấy hẳn đã quyết định chọn mục tiêu này cho sự nghiệp của mình.

Sau đó chúng tôi không nói gì thêm.

Giữa tôi và ông giám đốc có một khoảng cách, và nó khiến cả hai không thể trò chuyện với nhau. Tôi không hiểu tâm sự của ông, và cũng chẳng có quyền hỏi về quá khứ của Linaria, bởi vì tôi chỉ là người ngoài.

Sau một khúc im lặng, giám đốc nói.

“... Lần sau tôi lại tới có được không?”

“Tất nhiên là được ạ.”

Tôi gật đầu. Ông giám đốc chậm rãi đứng dậy. Ổng trông tầm bốn mươi, nhưng mọi cử chỉ của ông đều nặng nề như của một cụ già ốm yếu.

Rồi ông nhìn quanh quán, như thể muốn tìm Linaria đang trốn ở góc nào đó.

“Ta hy vọng con bé sẽ chịu nghe ta nói trước khi ta rời khỏi nơi này… Ta đã làm tổn thương nó, nên cũng không thể mong nó tha thứ.”

Giám đốc cúi thật sâu chào tôi và nói.

“Ta giao con bé cho cậu đấy.”

Nói xong, ông chậm rãi bước ra khỏi quán.

Tôi quay lại nhìn lên tầng hai.

Vấn đề này của Linaria đã ăn sâu vào tâm trí cổ tới mức người ngoài khó mà chạm tới được.

Tôi không thể cứ lỗ mãng mà lật mở ra một chuyện đã được cẩn thận gói ghém.

Ông giám đốc đã có lời nhờ vả, nhưng tôi không thể dễ dàng hứa với ổng được.

Tôi có thể làm gì đây?

Tôi nhận ra rằng giữa tôi và Linaria, những điều bọn tôi không biết về nhau còn nhiều hơn những gì đã biết. Cả hai đều có những góc khuất riêng, những ranh giới mà chúng tôi không thể và cũng không muốn để người khác bước vào.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Uầy, gộp lại thì xóa 2 cái trước đi chứ. Btw tfnc
Xem thêm
TRANS
cảm ơn trans
Xem thêm