╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Alec được cõng trở về nhà trên lưng của sư phụ, còn tôi thì lại đi theo trên lưng ngựa.
Zeppel và Gusta còn đang bận hoàn thiện nốt các chi tiết trên cây cầu, nên họ đã kêu chúng tôi về trước.
Mặc dù thuốc hồi phục đã ngăn vết thương rỉ máu, nhưng tôi nghĩ là Alec đã mất một lượng máu kha khá trước khi tôi đến kịp.
Hơn thế nữa, cậu ta có vẻ đã chịu một cơn đau khá lớn nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Cứ cho là như vậy đi thì…
“Đó là chỗ của tôi mà, lính mới…” (Yuuri)
Một thứ cảm xúc dâng lên đã làm tôi không khỏi kiềm chế mà buông ra những lời ấy.
~~~*~~~
Bây giờ thì chúng tôi để Alec nằm nghỉ trong phòng của tôi cho dễ chăm sóc hơn vào ban đêm.
—Chắc các bạn đang tự hỏi tại sao lại là phòng của tôi đúng chứ?
Kể từ lúc sư phụ cho tôi ngủ chung thì bây giờ căn phòng này luôn trống người và đã mặc nhiên trở thành phòng ngủ tốt nhất trong căn nhà.
Để chuẩn bị cho cơn sốt sắp tới, chúng tôi đã sắp sẵn một chậu nước và một vài loại thuốc hạ sốt trên chiếc bàn cạnh giường.
Cởi bỏ quần áo và lau sạch người cho cậu ấy—Dĩ nhiên là sư phụ sẽ lo việc này rồi!
Sau đó chỉ việc đặt 1 chiếc khăn mát lên trán…Được rồi, tôi nghĩ chắc nên bỏ thêm vài cục đá lạnh vào chậu nước.
Tôi niệm phép [Đóng Băng] vào 1 phần nước và hạ nhiệt độ xuống.
Chúng tôi cũng không thể để cậu ta bị khát được, nên hãy chuẩn bị sẵn luôn một bình nước cạnh bên.
Ngâm một vài chiếc lá có tác dụng hạ sốt vào nước, sau đó để làm giảm vị đắng, tôi trộn thêm một ít nước ép táo vào cho dễ uống.
“Tôi tự hỏi rằng như thế này đã đủ chưa?” (Yuuri)
Sư phụ lặng lẽ nhìn tôi lanh lợi chuẩn bị mọi thứ với ánh mắt trìu mến và một nụ cười trên môi.
“Khuôn mặt đó là sao hả, sư phụ?” (Yuuri)
“Well—, thật ra thì ta đang liên tưởng tới hình ảnh một người em gái ân cần chăm sóc cho đứa anh trai bị bệnh ấy mà.” (Haster)
“Từ những gì con nghe được, thì Alec chỉ khoảng 12 tuổi thôi, vậy nên điều đó có nghĩa cậu ta trẻ hơn con đó.” (Yuuri)
“Với thân hình như vậy, dù cho con có ưỡn ngực ra thì…” (Haster)
Được một miếng vải 3 cạnh quấn quanh đầu, còn người thì mặc một chiếc tạp dề như một người vợ đang chuẩn bị bữa trưa, sư phụ vừa nhìn tôi vừa cười một cách cay đắng, mouu~, thật là thô lỗ mà!
“Uh…gh…H-huh? Đây là đâu…?” (Alec)
Không biết có phải do chúng tôi khá ồn ào không mà Alec đã tỉnh dậy.
“Ah, cậu tỉnh rồi à” (Yuuri)
“Nhóc cảm giác sao rồi, còn đau ở đâu không?” (Haster)
Ufufu, người luôn giả vờ không quan tâm nhưng thực ra sư phụ cũng đang lo lắng cho cậu ta, đúng không? Những câu hỏi ấy làm lộ hết ra rồi kìa.
“Yuuri, cái khuôn mặt nham nhở đó là sao hả?” (Haster)
“Hmm~, ngay cả khi sư phụ tỏ vẻ không quan tâm, nhưng người luôn lo lắng cho cậu ta từ lúc đầu, đúng không?” (Yuuri)
“Đương nhiên là ta phải lo lắng rồi, dù sao ta cũng đã chữa trị cho thằng nhóc, nên ta sẽ chịu trách nhiệm cho nó.” (Haster)
“Chữa trị…” (Yuuri)
Chắc là sư phụ đang nhớ lại khung cảnh khủng khiếp trước khi cậu ta ngất đây mà.
Alec nhìn vào cánh tay trái của mình…bây giờ chỉ còn lại hư không, và chết lặng một lúc lâu…
“Ah, Aaah…. AAAhhh… UWAAAAaaaaaaAAAAAAaaaaaa!!” (Alec)
Bỗng nhiên, cậu ta như nổi điên và vung tay loạn xa.
“Này, bình tĩnh lại đi…, tệ rồi, thằng nhóc đang hoảng loạn.” (Haster)
“Wa, S-Sư phụ—Người làm gì đi chứ-uwa!?” (Yuuri)
“Đoán là ta phải làm thế này rồi.” (Haster)
Một âm thanh vang lên, và Alec ăn trọn cú đấm vào người. [note12378]
Ném gối, làm lộn xộn ga giường, quơ chân liên tục; Alec như đang nổi điên lên — nên sư phụ đã tặng cho cậu ta một quả đấm vào người.
Cú đấm chuẩn xác vào ngực đã làm cậu ta nghẹt thở, mặt đỏ bừng, và gục xuống giường.
“…Sư phụ.” (Yuuri)
Hình như có vẻ hơi quá tay để xử lý tình huống này rồi, tôi ném một ánh mắt chỉ trích vào sư phụ trong khi đang suy nghĩ.
“Ah—, ta không thể làm khác được đúng không? Nếu thằng nhóc không bình tĩnh lại thì chúng ta chả thể làm gì được.” (Haster)
Chả phải là đôi mắt sư phụ đang khá hối lỗi trong khi đưa ra lời giải thích một cách thản nhiên đó sao.
“Chắc là bây giờ ta sẽ đốt một bó hương có tác dụng an thần để làm dịu cậu ta vậy.” (Haster)
“Sẽ xảy ra vấn đề nếu cậu ta lại hành động một cách bạo lực như thế nếu tỉnh dậy lần nữa đúng không? Vậy thì hãy để con đi lấy bó hương, còn sư phụ hãy dìu Alec vào lại giường ngủ.” (Yuuri)
Vì dù sao tôi cũng không thể chạm vào người cậu ta.
~~~*~~~
“Nhóc đã tỉnh chưa? Đừng có nổi điên lên lần này đấy.” (Haster)
Sư phụ hỏi với một chất giọng có vẻ nặng nề hơn bình thường, trong khi Alec dần bừng tỉnh ý thức.
Bỏ qua câu hỏi của sư phụ, cậu ta ôm lấy vai trái – nơi đã từng có cánh tay của cậu.
“Vậy đây không phải là mơ…” (Alec)
“Thật đáng tiếc, nhưng ta không thể lấy lại cánh tay cho cậu.” (Haster)
“Cha với mẹ tôi thì sao?” (Alec)
“Họ thì,..well, thật ra...ta rất tiếc.” (Haster)
Với một ánh nhìn xa xăm, Alec phát ra một giọng nói thều thào yếu ớt.
Một số hồi ức quen thuộc bỗng trở về với tôi, đó là giọng nói của một người đã trở nên tuyệt vọng và mất niềm tin vào cuộc sống.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng và hướng tới nhà kho dưới tầng hầm.
Sau khi pha một ấm trà đặc, tôi liền giũ bỏ những cảm giác tiêu cực đi, và trở lại căn phòng ngủ.
“Chắc cậu đang khát lắm, nên tôi đã pha một ít trà đây. Nó rất nóng, nên hãy cẩn thận khi uống.” (Yuuri)
“Aah, cám ơn nhé. Ta đang khát lắm đây.” (Haster)
twitch, twitch
“AaaaaAAAAaaaah!!?” (Yuuri)
“C-chuyện gì vậy?” (Haster)
“Tại sao người lại uống nó hả sư phụ—?” (Yuuri)
Tệ rồi đây. Mình phải đưa sư phụ ra ngoài trước khi thuốc có tác dụng!
“Đ-đúng rồi, sư phụ! C-c-con có việc muốn nói với người, nên là đi ra đây với con một chút!” (Yuuri)
“Urk…được rồi, ta biết rồi, nên con đừng kéo ta nữa?” (Haster)
Tôi nắm chặt cổ áo của sư phụ và kéo người ra khỏi phòng.
Chỉ vừa kịp kéo sư phụ ra tới phòng của người thì thuốc đã đã có tác dụng.
“ZZZz—…Zzzz—…” (Haster)
Gục xuống ngay giữa phòng, sư phụ giờ đang nằm trên sàn nhà ngủ một cách ngon lành.
“Thiệt tình, cái mồm hại cái thân rồi thấy chưa, geez.” (Yuuri)
Đúng là không thể để sư phụ nằm đây được, chắc là mình phải dìu người lên giường rồi.
“Hn, Hngggghhh…” (Yuuri)
Như tôi đã nói trước đây, người của sư phụ rất là rắn chắc. Nên để tôi có thể dìu được thì chỉ có cách vác trên lưng mà đi…
Kéo lê đôi chân trên sàn nhà, bằng cách nào đó tôi đã đến được chiếc giường—
“Buwaah!?” (Yuuri)
Sàn nhà khá trơn nên tôi vừa trượt chân, thế là cả cơ thể sư phụ đè lên tôi.
Vừa nặng lại vừa nóng, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của sư phụ sau cổ tôi! Ah, nhưng có thể ngủ như thế này thì thật tuyệt…D-dừng lại, tôi đang nghĩ gì thế này!!
“Ah~mou, Sư phụ à, dậy đi…người nặng quá!” (Yuuri)
“Hai người đang làm gì vậy…?” (Alec)
Trong khi tôi bị kẹt giữa sư phụ và chiếc giường, vùng vẫy xung quanh và gây nên tiếng động lớn, thì nghe được một giọng nói ngạc nhiên ở sau.
Chắc là do lúc nãy khi ngã, sư phụ đã tạo nên tiếng động mạnh, nên chắc là cậu ta cảm thấy lo lắng và đến đây kiểm tra chúng tôi? Đúng là một đứa trẻ ngoan.
“A-Alec, cậu có thể giúp tôi một chút không?” (Yuuri)
“Nhưng tôi có nghe rằng ‘chuyện đó’ không dành cho ba người?” (Alec)[note12379]
“Ah, eh? Đ-đợi đã! K-khôngg, chuyện không phải vậy đâu!” (Yuuri)
Tôi đoán chắc vì lúc nãy tôi có lẽ đã vô tình phát ra âm thanh kì lạ khi sư phụ thở vào cổ tôi nên cậu ta đã hiểu lầm.
“Well, tôi sẽ trở về phòng, vậy nên hai người cứ thong thả.” (Alec)
“Nó không như là cậu nghĩ đâu, thiệt đó!” (Yuuri)
Nếu biết sẽ như thế này thì tôi đã dùng [Cường Hóa] để dìu sư phụ rồi, mou~.
~~~*~~~
“Sư phụ à, con nghĩ là người không cần treo ngược con lên thế này đâu.” (Yuuri)
“Thôi đủ rồi.” (Haster)
“Bộ hai người là diễn viên hài hay sao vậy?” (Alec)
Cuối cùng thì Alec cũng chịu giúp tôi, và sau khi tôi dùng phép để giải độc cho sư phụ thì tôi liền bị người treo ngược lên trần nhà như các bạn đang thấy đây.
“Well, hãy tạm bỏ qua đứa nhóc ngu ngốc kia qua một bên.” (Haster)
“Xin đừng lờ con đi mà.” (Yuuri)
“Im lặng.” (Haster)
“Vâng, thưa ngài.” (Yuuri)
“Thế điều gì làm con nghĩ là bỏ thuốc ngủ vào trà sẽ tốt hả?” (Haster)
“Alec trông có vẻ đã đến giới hạn chịu đựng, nên con nghĩ là cậu ấy sẽ ổn sau vài liều thuốc ngủ.” (Yuuri)
“Làm cho cậu ta ngủ sẽ không giúp gì được đâu.” (Haster)
“Người không biết sao? Thời gian sẽ chữa lành tất cả. Một số thứ sẽ trở nên tốt hơn bằng cách cho chúng một thời gian nhất định. Và tất nhiên điều ngược lại cũng sẽ đúng với một số thứ khác.” (Yuuri)
Ít nhất thì đó là kinh nghiệm trong quá khứ của tôi.
Trong trường hợp của tôi thì hoàn toàn ngược lại; chúng càng ngày càng tệ hơn khi thời gian trôi đi.
Tôi dần khép kín trái tim mình, và đến khi nhận ra thì số lượng người đã gấp 3 lần.[note12382]
Tình hình càng lúc càng xấu nhưng tôi có cảm giác trái tim mình như đã được chữa lành từng chút một kể từ lúc ấy.
“Thôi được rồi, khỏi cần giải thích. À, tiện thể thì chúng tôi có thể gọi cậu là Alec không?” (Haster)
“Vâng, tên đầy đủ của tôi là Alec Burns.” (Alec)
“Ta là Haster Albine. Và đây là học trò của ta, Yuuri.” (Haster)
“Tôi là Yuuri, tôi không có họ. Tiện thể thì mắt kiếng của con sắp rơi rồi sư phụ, điều này tệ lắm đó.” (Yuuri)
“… …”
“T-tại sao người lại đem bọc đựng nước tới đây?...Buwha!?” (Yuuri)
“Giữ nguyên như vậy một lúc đi.” (Haster)
“Mắt của con—! Con không nhìn thấy gì hết—!?” (Yuuri)
Sư phụ trùm đầu tôi lại bằng cái bọc, và giờ thì tôi hoàn toàn mù tịt.
“Vậy thì Alec, về việc cậu sẽ làm gì từ giờ trở đi.” (Haster)
“Phải rồi, nếu cha và mẹ không ở đây…” (Alec)
“Về việc đó thì ta đã hỏi Mareba để tìm…Ah, ở ngôi làng gần đây, cha mẹ nuôi cho cậu.” (Haster)
“Oh, thật vậy sao? Cám ơn ngài rất nhiều.” (Alec)
Tôi nghĩ là cậu ta đã hiểu được tình hình rồi. Thật là một đứa trẻ thông minh.
“Dù gì thì chúng tôi cũng không thể cứ đá cậu ra ngoài được. À, còn một thứ nữa.” (Haster)
“Còn nữa sao?” (Alec)
“Về gift của cậu.” (Haster)
“Gift...của tôi sao?” (Alec)
“Dựa theo khả năng của Yuuri thì cậu đang mang trong người gift [Kiếm Hai Tay]“ (Haster)
“[Kiếm Hai Tay]…với bàn tay này sao?” (Alec)
Alec nhìn vào bàn tay của cậu ta ( hoặc khả năng của cậu ta).
“Vậy là ngay từ đầu…” (Alec)
“Đúng là cậu có thể nghĩ như vậy. Tuy nhiên, số phận trớ trêu thay, luôn tạo ra cho ta những bất ngờ để rồi ta phải hối hận vì sao ta lại không biết ngay từ đầu. Ngay cả ta cũng từng bị như vậy vô số lần.” (Haster)
“Nếu mà tôi có thêm sức mạnh vào lúc đó thì…” (Alec)
“Quá khứ không thể thay đổi. Vậy thì tại sao không chuẩn bị cho tương lại…cậu có bao giờ nghĩ là muốn học kiếm thuật không?” (Haster)
“Điều đó là không thể, và nếu nghĩ kĩ thì nó hoàn toàn vô nghĩa. Bởi vì tôi chỉ còn có 1 cánh tay.” (Alec)
Alec thở dài một cách nặng trịch. Với một người sở hữu gift[Kiếm Hai Tay] thì đó có lẽ là vấn đề chí mạng…
“Điều đó chả liên quan gì đến việc không còn cả hai tay. Ngay cả khi không có gift, không có nghĩa là cậu không thể vung kiếm được.” (Haster)
“Ngài đang bảo tôi dùng kiếm bằng một tay sao.” (Alec)
“Cậu có biết là đa số quân lính không có loại gift kiểu đó. Và đương nhiên là cả ta. Nhưng họ vẫn có thể cầm kiếm. Nếu cậu thích, ta có thể dạy cậu căn bản.” (Haster)
“Điều đó có thể sao…?” (Alec)
“Được chứ, ít nhất đủ để dọa lũ sói đi chỗ khác.” (Haster)
“Liệu tôi có thể, bảo vệ được ‘họ’?” (Alec)
“…Điều đó phụ thuộc vào cậu.” (Haster)
Bảo vệ ai? Là điều mà sư phụ tôi không hỏi. Nhưng tôi nghĩ cậu ta đang nhắc tới “hai người” mà cậu ta không thể bảo vệ.
“Vâng thưa sư phụ, hãy dạy cho con...!” (Alec)
Và đó là cách mà tôi có được một cậu em trai.
Hơn nữa, trong mắt của họ là tôi đang...ah, chảy máu mũi…[note12380]
13 Bình luận