Vol 1
Chương 6 - Vì một khi đã nói ra, em sẽ không quên đâu nhé
8 Bình luận - Độ dài: 856 từ - Cập nhật:
Thôi được rồi.
Tôi nghĩ mình nên về thôi.
Trò chuyện với Hoshimiya-san thật sự rất vui, nhưng... Tôi nghĩ đã đến lúc phải về rồi.
Có vẻ Hoshimiya-san vẫn đang đọc dở cuốn sách, nếu tôi cứ tiếp tục ở đây thì sẽ vô tình làm phiền cô ấy mất. Về phần chị gái của Hoshimiya thì chắc chắn cũng sắp xong rồi... Hơn nữa thì tôi cũng không muốn chiếm nhiều thời gian của cô ấy.
Hoshimiya-san hẳn là có nhiều việc quan trọng hơn là phí thời gian với tôi rồi.
Và khi cuộc trò chuyện đã dần đến hồi kết, tôi thu dọn đồ đạt và tạm biệt với cô.
「À thì, cũng muộn rồi nên anh nghĩ mình phải về rồi. Cảm ơn vì ngày hôm nay. Anh rất vui khi được trò chuyện với em」
Tôi nói thế và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Tôi đã nghĩ Hoshimiya-san sẽ nói lời tạm biệt với tôi giống như những người bạn thay vì im lặng. Bởi vì theo tôi thì cả hai cũng đã có một khoảng thời gian khá thân thiết.
「―Hả? Anh đã phải về rồi sao!?」
Nhưng phản ứng của cô ấy... vượt ngoài mong đợi của tôi.
「Không thể nào, sao lại về đột ngột như vậy chứ... em có làm phiền anh quá nhiều không? Em xin lỗi, em chỉ vui quá nên cứ hỏi anh nhiều quá.」
Không ngờ là cô ấy lại tỏ ra tiếc nuối đến vậy.
Hoshimiya-san trông rất buồn, cúi mặt xuống nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên. Và bàn tay nhỏ bé của cô ấy đang nắm lấy vạt áo của tôi, như thể muốn tôi đừng đi thế thì tôi đi kiểu gì bây giờ?
「Không không! Không phải vậy đâu!?」
「Th-thật chứ? Em... em đã không làm anh ghét em đúng không?」
「Đương nhiên là không rồi! Làm sao anh có thể ghét em được chứ」
Chuyện gì chứ riêng chuyện đó là không thể xảy ra.
Làm sao tôi có thể ghét một người đã nhận ra tôi, đã tin tưởng và còn buồn bã khi tôi rời đi như thế? Không có loại người nào có thể làm như thế cả, cho dù là người tồi tệ nhất cũng khó lòng làm như vậy.
Lẽ ra tôi không nên đánh giá thấp mức độ quan tâm của cô ấy đối với mình.
Có lẽ tôi đã hiểu sai về cô ấy mất rồi. Tôi cứ nghĩ rằng Hoshimiya-san chỉ đối xử với tôi một cách khô khan và không để tâm quá nhiều để giữ phép lịch sự. Vì thế tôi đã cố gắng không làm phiền cô ấy quá nhiều, nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi tự biên tự diễn mà thôi.
「Chúng ta chỉ vừa nói chuyện với nhau lần đầu, vậy mà em lại quá thân thiết với anh... em lo rằng anh sẽ phiền khi em làm như vậy"
「Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em phiền đâu! Ờ, ừm...」
Để mà nói thì lúc này tôi khá hoảng.
Cảm giác như tôi đã khiến cho Hoshimiya-san phải buồn làm tôi có chút tội lỗi trong lòng.
Thế là tôi cố gắng sửa sai nhưng lại lỡ miệng nói ra điều đó...
「―Hoshimiya-san, làm sao có thể phiền phức được chứ? Em dễ thương đến mức anh muốn em trở thành em gái của anh cơ!」
...Bất giác nói những lời đó xong, tôi chợt nhận ra những gì mình đã nói.
Tôi đang nói gì thế này?
Nói như thế trước một cô gái chỉ vừa nói chuyện được một lúc, tôi có khác gì kể lập dị không chứ.
Chắc chắn Hoshimiya-san sẽ phải bối rối và khó xử lắm đây.
Nhưng tôi lại đoán sai một lần nữa.
「...Hyaa! A-anh muốn em trở thành em gái của anh sao? Như thế là thổ lộ đúng không! Em hiểu rồi... tuy rằng em không hoàn hảo cho lắm, nhưng em sẽ cố gắng hết sức. Mong được anh chiếu cố.」
Tôi đã xem thường bản thân mình lẫn tình cảm của Hoshimiya-san dành cho tôi.
Hoshimiya-san luôn khiến tôi phải bất ngờ trước hành động của cô ấy.
Khi Hoshimiya-san đang nhảy lên vì vui sướng thì tôi chỉ biết đứng đực đó nhìn.
(Thật không thể tin nổi mà, mình mà lại được yêu quý đến thế sao!)
Một nhân vật phụ như tôi làm sao hiểu được cảm xúc của Hoshimiya-san chứ?
Người không có một chút gì nổi bật sao có thể được người khác yêu quý chứ? Đặc biệt còn là Hoshimiya-san, một thiên tài như thế thì lại càng không có lý do để có cảm tình với tôi.
「Ehehe~♪ Em sẽ không quên những gì em nghe lần đầu tiên, nhớ chứ? Yagyy, Youhei-kun đã gọi em là em gái rồi...!」
Nhưng vì là một thiên tài mà, tôi không thể đoán trước được hành động của cô ấy.
Có vẻ như Hoshimiya-san có lý do mà tôi không thể nào biết được, một lý do để thích tôi.
8 Bình luận
là lại là cái j?:)) là lại -> mà lại
Btw TFNC
Tksss