• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Lazy Swordmaster!

Chương 06 - Vị khách trong đêm (2)

16 Bình luận - Độ dài: 1,545 từ - Cập nhật:

...

‘Tại sao Lazy Sword ...?’

Cậu bé tóc đen trước mặt hắn là kẻ mà hắn và phu nhân Orelly khinh thường.

“Thật ư? Ta tưởng ngươi muốn biết ta là ai?”

Riley hỏi người đàn ông trùm kín đầu.

Riley tiếp tục bước về phía hắn cho đến khi cậu chỉ cách hắn những hơi thở.

“Cái gì, ngươi không sợ hãi sao?”

Người đàn ông trang bị dao găm, nhưng Riley vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Trên thực tế, cậu đã đi quá xa khi gõ vào trán của người đàn ông bằng tay phải của mình.

Yêu cầu hắn không chỉ đứng đó, và nói chuyện.

‘Điều này…’

Thật khó tin rằng đây là người đã vứt bỏ thanh kiếm của mình sau một cú đánh duy nhất trong sân tập.

‘Đây thực sự có phải là cùng một Riley không?’

Người đàn ông trùm mũ kín đầu không dám làm gì cho dù là một cử động nhỏ nhất.

Hắn cảm thấy như thể bất kỳ chuyển động đáng ngờ cũng đủ khiến cơ thể của hắn bị cắt thành mảnh.

“Sẽ rất nhàm chán khi ngươi không phản ứng một chút nào hết đấy.”

Riley nói một cách ung dung khi tặc lưỡi.

“Ta đoán sẽ thật khó khăn để có một cuộc trò chuyện khôn ngoan với một vị khách không mời mà đến như vậy.”

Riley gập tay lên, liếc nhìn dao găm ở phía người đàn ông, rồi hỏi với cái nhìn lạnh lùng.

“Ta sẽ hỏi ngươi một lần. Sẽ không có cơ hội thứ hai.”

“...”

“Nếu ngươi trả lời, ta sẽ cho ngươi đi.”

Hắn đã nhìn thấy cú đánh thảm hại của Riley đã thực hiện lúc trước.

Và bây giờ là tối hậu thư?

Thật là một câu chuyện hài hước.

Chưa...

Hắn không thể cười, thay vào đó toàn bộ cơ thể hắn chỉ đứng bất động.

“Những gì ta muốn biết là ...”

Đôi mắt lạnh lẽo của cậu nheo lại.

Cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, người đàn ông trùm kín đầu nuốt nước bọt.

Cuối cùng hắn cũng được cho phép làm thế.

“... Tại sao ngươi lại đến phòng ngủ của phu nhân Orelly?”

“...”

Đến lúc hắn chú ý, đôi môi bắt đầu run lên.

Ánh trăng lặng lẽ thắp sáng cả hành lang dần chậm rãi tan biến.

***

Vào cuối buổi tối, tại thư viện lâu đài Iphelleta.

“Cậu chủ! Ngài đâu rồi? Cậu chủ!”

Ian đột ngột bước vào và tìm kiếm vết tích của Riley.

Có dấu vết của một sự cố ở đây, khiến Ian phải thắc mắc.

“Cậu chủ!”

Riley, người đang nằm trên một chiếc ghế với một quyển sách trên mặt, rên rỉ và xoay người.

“Cậu chủ, tỉnh dậy đi!”

“Ah, cái gì hả? Giờ thì sao nữa?”

Riley nhìn Ian và dụi nhẹ đôi mắt.

Đôi môi của cậu trông như muốn hỏi ‘Tại sao ông lại làm gián đoạn giấc ngủ ngon của tôi?’.

“Nếu ông muốn nói về thanh kiếm lần nữa...”

“Tôi sẽ quay lại sau. Nhưng điều đó giờ đây không quan trọng nữa!”

Riley, người đang trông đợi những bài giảng đạo gần như vô tận từ Ian, nghiêng đầu hỏi.

“Thế thì thế nào?”

“Một thi thể đã được tìm thấy trong biệt thự.”

“Hm?”

“Một thi thể! Một xác chết!”

Riley nhìn Ian như thể ông phát điên.

“Ông đang nói cái quái gì vậy?”

Riley bây giờ không giống như lúc mà cậu đã từng khi Iris gục ngã.

“Haaa…”

Đôi mắt ông nhìn thấy nhiều tiềm năng khi cậu nắm lấy trong tay thanh kiếm, mặc dù kết quả không như mong đợi.

Ian thở dài khi nhớ lại những kỳ vọng mà ông có trước đây.

“Đó là một điều tốt tôi từng làm.”

Khi Ian lẩm bẩm với chính mình, Riley quay mặt đi chế nhạo.

“Hãy giải thích cụ thể đi.”

“Một người đàn ông lạ mặt mặc áo đen đã được tìm thấy. Ở phía trước phòng của phu nhân Orelly.”

“Huh, thật sao?”

Riley hỏi, như không thể tin nổi.

“Có vẻ như Bá tước Stein đã nghe nói về tình trạng của phu nhân Iris. Về cơ bản thì toàn bộ lâu đài đang bị rối loạn.”

Một người lạ mặt đã lẻn vào biệt thự.

Và chất độc đã được tìm thấy trong súp.

Mặc dù thi thể đã được tìm thấy, nhưng thật khó để nói liệu chỉ có một kẻ đột nhập duy nhất.

Lý do mà Ian đã lầm bầm ‘Tôi đã làm điều đó’ là vì ông cần đảm bảo rằng Riley đã được an toàn trước những tên sát thủ không rõ lai lịch.

“Trong bất cứ trường hợp nào, điều đó cũng nguy hiểm vì ngài luôn ở một mình.”

Ian nói với vẻ mặt buồn bã.

“Tôi không tin rằng ngài có thể chiến thắng khi chống lại một sát thủ.”

Ông hy vọng điều này có thể kích thích Riley hành động.

Nhưng...

“Hmmm.”

Riley đưa đôi mắt về hướng cuốn sách đang ở trên khuôn mặt cậu ấy.

“Tôi đoán nó không có gì để làm với tôi ngay sau đó.”

“Hả?”

“Ông có thể đi, nhưng tôi hy vọng ông sẽ không để mẹ tôi một mình bất kỳ lúc nào?"

“C-Cậu chủ, ngài có nghe tôi nói không?”

“Yeah, tôi có nghe. Nhưng việc đó đâu có ý nghĩa gì với tôi đúng không?”

Riley gật đầu thậm chí không quay đầu về phía Ian.

“…”

Thái độ ung dung của cậu chỉ ra rằng cậu thậm chí còn không mấy quan tâm đến những gì mà Ian đã nói.

Ian không thể khiến bản thân ngừng tăng sự tức giận do thái độ không quan tâm của Riley.

“Cái gì chứ ...!”

“Ah, khoan đã!”

Ian dừng lại trước lời nói của Riley.

“Tôi gần như quên mất.”

Riley đút ngón tay của cậu sau đó lấy ra một thứ gì đó.

“Đây, giữ lấy.”

“...?”

Riley trao cho Ian một ít hạt giống mà Ian chưa bao giờ thấy bao giờ.

“Đây là...?”

“Sử dụng chúng để pha trà cho mẹ tôi. Nó có hiệu quả rất tốt. Đừng đánh mất, chúng khá hiếm đấy.”

Riley nhún vai sau đó chỉ vào cuốn sách mà cậu đang cầm.

Tiêu đề là ‘Bách khoa toàn thư về hạt giống cây dược liệu’.

Đây là những gì đã khiến Iris gục ngã sớm hơn.

“K-Khi nào ...?”

“Mới nãy. Tôi đã quá mệt mỏi vì cố gắng để tìm những thứ này, thế nên tôi đã ngủ trưa ... và sau đó ông đột nhiên xuất hiện. Ông nghĩ tôi cảm thấy như thế nào? "

"..."

"Tôi ngủ tiếp đây."

Riley quay lại chiếc trường kỉ khi cậu ra lệnh cho Ian không được làm phiền cậu thêm một lần nào nữa.

“Chúng con đã tìm hết mọi ngóc ngách trên mảnh đất này, với những giác quan của mình. Hắn là kẻ đột nhập duy nhất.”

Người con cả, Ryan, nói khi đang nhìn cái xác chết.

Người con trai thứ, Llyod, cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.

“Cả gan đột nhập vô nhà chúng ta, mà còn không trang bị vũ khí đàng hoàng, chắc hắn đã đánh giá thấp chúng ta.”

Bá tước Stein, người vừa nghe những đứa con trai nói, kiểm tra khu vực để truy tìm dấu vết.

Ông nghĩ đến khả năng khác.

"Ngược lại, có thể có đồng phạm khác trong lâu đài."

Thi thể được đặt ngay trước cửa phòng của phu nhân Orelly, thế nên cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc điều tra.

‘Không thể nào…’

Cô ả nhìn có vẻ nhợt nhạt với lo lắng, khi đang hỏi ‘chuyện gì đang xảy ra thế?’, nhưng ả ta lại đang nghĩ khác.

Sát thủ mà ả bí mật thuê lại bị giết, và được đặt trước cửa phòng ả.

“Từ cách hắn ăn mặc, có vẻ hắn ta là một tên trộm hoặc ai đó đến từ Assassin Guild (Hội Sát Thủ). Chúng ta nên bắt đầu từ đây nhỉ?”

“Tất nhiên rồi! Hãy tìm kiếm tất cả các vùng, bắt đầu từ làng Iffa! Làm sao chúng dám thách thức ta bằng cách bước chân vào lâu đài Iphelleta!”

Bá tước Stein nghiến răng và thề rằng sẽ bắt kẻ phải chịu trách nhiệm cho vụ việc này.

‘Làm thế nào mà…’

Phu nhân Orelly cố nuốt vào sợ hãi.

Trong khi ả lo rằng chồng mình có thể phát giác, điều tệ nhất là một vật đã biến mất khỏi thi thể.

Một con dao găm với dấu hiệu của guild bên trên.

Con dao găm nên ở trên thắt lưng hắn giờ đã tan biến vào không khí.

‘Là… ai?’

Sẽ tốt hơn nếu dấu vết bị chính tên sát thủ tự mình thủ tiêu, nhưng vẫn có một ít khả năng chuyện gì đó đã diễn ra khi khám nghiệm thi thể của hắn.

Vậy thì ai?

Kẻ nào đã lấy con dao găm?

...oCo...

Bản dịch của Người Cầu Đạo

Edit: Try Hard.

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Thấy tội ông quản gia ghê, kì vọng nhiều mà ko nhận lại được j
Xem thêm
Anh ko phải kẻ ko giết người và sự tra tấn khủng khiếp nhất là tin thần. Oya
Xem thêm
Thanks team... main lấy con dao lmj nhỉ
Xem thêm
Khè bà vợ cả . chắc z
Xem thêm