….Tôi thực sự lo lắng.
Tôi sớm thức dậy mà không suy nghĩ gì. Năm giờ sáng sao? Ngay cả trong mấy ngày đi học thì cũng 6 giờ tôi mới dậy.
Chà, cũng tốt khi dậy sớm. Tôi có thể tóm tắt được tất cả những phần tôi muốn học với Shirane trong hôm nay.
Thế nhưng vẫn.
“Mình đã đến sớm quá rồi.”
Hiện giờ là 7 rưỡi sáng. Tôi đã đến sân ga và chờ chuyến tàu đi đến ga nơi Shinonome đang đợi.
Hôm nay đúng là một ngày thu tuyệt đẹp. Nhiệt đọ không quá cao như giữa hè nhưng đủ ấm để có thể mặc áo tay ngắn. Mặt khác, vào ngày mai, cơn gió sẽ chuyển hướng bắc và nhiệt độ sẽ bắt đầu giảm.
Bằng cách nào mà nó lại đến sớm như vậy chứ? Tôi dành một chút thời gian để chuẩn bản thân, nhưng có vẻ vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh….
Tôi sẽ chỉ ngồi đợi và học cho tới khi đến đó
Ngay lúc đó, chuyến tàu đã đến. Tôi bước lên tàu và dành một chút thời gian.
Ga tiếp theo đã xuất hiện trong tầm mắt. Có ít người hơn bình thường nên tôi có thể di chuyển nhanh chóng đến cửa ra vào.
Cánh cửa mở ra. Ngay lập tức, tôi chạm mắt với một cô gái.
“….”
Trước khi tôi kịp suy nghĩ, tôi đã không thể nói nên lời.
Quá mức. Vẻ ngoài của cô ấy quá mức xinh đẹp.
Vẻ ngoài bình thường của cô đã trông như người nổi tiếng trên TV rồi…Tôi nghĩ cô ấy là người ở xa tầm với của mình.
Thế nhưng bây giờ lại khác.
Cô ấy đội một chiếc mũ rơm và chiếc váy màu xanh da trời. Thời trang của cô ấy…nó rất đơn giản.
Tuy vậy, bầu không khí như trong truyện cổ tích của cô. Sức hấp dẫn về ngoại hình của cô được tăng mạnh mặc dù thực tế cô ấy đã vốn rất xinh đẹp rồi—
“M-Minori-kun!”
Bàn tay trắng nõn của cô ấy nắm lấy tay tôi. Tôi bị kéo đi đột ngột.
“C-có chuyện gì thế? Cánh cửa sắp đóng rồi đó cậu biết không?”
Một lần nữa, tôi nín thở.
Chúng tôi đang nắm tay nhau. Khoảng cách của bọn tôi gần đến bất ngờ. Khuôn mặt xinh đẹp. Đôi vai hở. Mùi hương ngọt ngào của cô ấy xộc thẳng lên não tôi.
Không, điều này là bình thường. Đây chỉ là khoảng cách thông thường của bọn tôi thôi.
“Lỗi…mình”
Bằng cách nào đó tồi đã xoay xở kìm giọng mình lại và xin lỗi.
“Bởi vì…..cậu quá xinh đẹp, Shinonome. Mình cảm thấy bị hút hồn.”
“Ể? T-thật vậy sao? Mình rất vui…khi cậu nói vậy”
Shinonome hắng giọng trong khi mặt cô đỏ bừng.
“Vậy thì, Minori-kun. Mình sẽ hỏi cậu một câu?
“….Câu hỏi á?”
“Ừm, từ chị nhân viên bán hàng. Mình được bảo rằng nên làm gì đó như vầy.”
Tôi vẫn không thể hiểu được. Thôi thì cứ nghe trước đi.
“Mình ngày hôm nay. Có một vài điểm khác biệt ở mình ngày hôm nay. Đó là điểm gì?”
“…Khác biệt sao, hử”
Ừm, cậu biết không?...Mình nghĩ nó có hơi chút khó khăn”
Tôi nhìn Shinonome lại lần nữa.
…..Như mong đợi, cảm giác cô ấy khác với thường ngày.
À, tôi thấy rồi.
“Cậu có trang điểm đúng không?”
“…..! Đúng rồi. Sao mà cậu biết được?”
“Bình thường thì…trước đây mình đã nhìn ngắm cậu rất nhiều”
“M-mình hiểu rồi. ….Nhưng, nó thế nào? Mình khá tự tin với lớp trang điểm này.”
…Ừm, nghĩ lại thì, tôi nghĩ cô ấy đã từng nhảy những điệu nhảy truyền thống Nhật Bản. Nếu vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy lại giỏi trang điểm như vậy.
“Mĩnh nghĩ nó trông …tuyệt. Nó rất hợp với trang phục của cậu”
“Fufu, cám ơn cậu nhiều. Đúng là không bõ công mà. …..Còn một điểm nữa. Cậu có biết không?”
Nghe những lời đó. Tôi cảm thấy có chút lo lắng.
Nếu tôi đi sai bước, nó có thể trở thành hành vi quấy rối tình dục.
“…Ưm, cho mình xin lỗi nếu mình sai được chứ.”
“Được mà, cậu cứ nói đi”
Với câu đó, ….Tôi định thần lại và mở miệng.
“Nước hoa. Cậu dùng chúng đúng không?”
“….Đúng rồi. Sao cậu biết được?”
Shinonome mở to mắt trước lời của tôi. Tôi nói.
“Ngay cả khi cậu hỏi như vậy. Chắc là bởi vì khoảng cách của bọn mình trên tàu vẫn luôn gần nhau.”
“Mình hiểu rồi…….Cậu nghĩ thế nào? Cậu có ngửi thấy mùi gì tệ lắm không?”
“Không. Mình khá thích nó”
Trước những lời nói của tôi, Shinonome cười khúc khích…..Tuy nhiên.
“….Mình xin lỗi vì trông như thế này. Mình thật sự không làm gì hơn ngoài cắt tóc cả.”
“Cậu vẫm trông đủ tuyệt rồi.”
“C-cám ơn,…..Nhưng mà, sẽ tốt hơn nếu như mình cũng dùng chút nước hoa.”
Tôi đã không nghĩ quá nhiều về chuyện này. Nhưng rồi….Shinonome đưa mặt cô ấy lại gần hơn.
“Mình không ghét mùi này đâu, Minori-kun….Mùi hương này khiến cho mình cảm thấy an tâm. Mình nghĩ rằng nó ổn thôi cậu biết chứ?”
Cô ấy đưa mặt mình lại gần ngực tôi. Cô ngửi nó.
“M-mình hiểu rồi. Mình hiểu rồi. Cậu có hơi gần quá rồi đó.”
“A, c-cho mình xin lỗi….Mình có hơi phấn khích quá. Đây là lần đầu tiên mình trải nghiệm điều này”
Và cuối cùng, Shinonome tách ra một chút khỏi tôi. Tôi cố gắng làm chậm trái tim đang đập loạn nhịp của mình lại và thở hắt ra một hơi.
“Không sao, đừng lo lắng về chuyện đó. Quan trọng hơn là, sao cậu lại đến đây sớm vậy?”
“Đó là lời của mình mới đúng. Mình chỉ vừa chuẩn bị xong sớm. Vậy nên mình mới đến đây.”
“…..Mình hiểu rồi. Mình cũng như vậy. Mình nghĩ mình nên đến trước và xem qua quán.”
“A, mình cũng vậy, mình cũng vậy.”
Rõ ràng là bọn tôi đều nghĩ giống nhau. Má tôi bất giác dãn ra.
“Fufu, chúng ta khá giống nhau đấy đúng không?”
“Mình nghĩ vậy….Thế giờ bọn mình là gì? Chúng ta vẫn còn thời gian. Hay là học ở đây đi?”
“Ừm, làm vậy đi. Cũng may là hầu như không có ai ở đây vào buổi sáng ngày nghỉ.”
Với điều đó….chúng tôi đã dành thời gian trên tàu một lúc.
◆◆◆
…Sau tất cả, ý nghĩ rằng đây không phải là một ý kiến hay cứ lởn vởn trong đầu tôi.
“Vấn đề ở chỗ này là…Minori-kun? Cậu có đang nghe không đó?”
“M-mình xin lỗi, mình vẫn chưa hiểu lắm. Cậu có thể giải thích lại lần nữa được không?”
“Mình hiểu rồi. MÌnh sẽ cố giải thích rõ ràng hơn vào lần sau”
Hiện giờ chúng tôi đang trên chuyến tàu đi đến quán ăn đó. Và tất nhiên, trong lúc này, tôi đang được cô ấy dạy thêm.
Khoảng cách giữa bọn tôi khá gần nhau. Thông thường, có rất nhiều người trên tàu, vậy nên tôi không để ý cho lắm…Không, tôi chỉ là không quan tâm thôi.
Còn hôm nay, có ít người hơn ở trên tàu. Chúng tôi gần nhau đến mức vai chúng tôi có thể chạm vào nhau, và tay thì thường chạm vào nhau khi đang cầm sách giáo khoa.
Không ổn. Tôi đnag quá nhạy cảm rồi. Có lẽ lát nữa tôi phải liên lạc với Eiji mới được.
“Như mình đã nói, chỗ này là – a, ga tiếp theo là điểm đến của bọn mình. Chúng ta mau chuẩn bị đi xuống thôi?”
“Ư-ừm. Hiểu rồi”
Tôi cất sách vở đi và chúng tôi cùng nhau đi thẳng ra cửa.
Và rồi, bọn tôi rời khỏi nhà ga và bắt xe buýt đến quán.
◆◆◆
“Đ-đúng là một hàng người đáng kinh ngạc. Giờ vẫn còn là buổi sáng mà phải không?”
Dù cho hiện giờ vẫn là buổi sáng, có rất nhiều người trông như học sinh cao trung đứng chờ trong hàng.
“M-mình đã đặt trước rồi nên không sao đâu, đúng chứ?....Mới có năm phút thôi, nhưng cứ hỏi đi. Có một cô hầu bàn ở đó kìa.
“Mình đoán vậy.”
Chắc là do hàng người. Có một nữ sinh trung học trông giống như một nhân viên bán thời gian đang đứng ở lối vào.
“Xin lỗi. Tôi là Shinonome, người có đặt chỗ trước lúc 9 giờ.”
Khi mà Shinonome nói vậy, cô nữ sinh trung học giật thót vai lên.
Rồi cô ấy nhìn về phía này và mỉm cười.
“Tôi đã đợi bạn, Shinonome-sama. Chỗ ngồi của bạn đã được chuẩn bị sẵn sàng.”
Đúng là một cách diễn đạt rất lịch sự. Tôi tự hỏi có phải người quản lý đã dạy cho cô ấy điều đó.
Cô ấy khá xinh đẹp. Trông cô giống như một thần tượng hoặc diễn viên vậy.
….Chà. Cá nhân tôi thì thích Shinonome hơn.
Chúng tôi bước vào quán. Rồi cô phục vụ giao tiếp bằng mắt với nam phục vụ.
Có lẽ đã hiểu ý nên anh ta đi ra khỏi cửa hàng để sắp xếp hàng người. Anh ta cũng là một người khá nam tính. Hay là anh ta là ban trai của cô? Không, cõ lẽ là ý kiến tồi nếu tôi quá tọc mạch vào chuyện của họ.
Chúng tôi được hướng dẫn đến bàn ở phía sau…Nó có hơi rộng và đủ không gian để làm việc
“Đây là bàn mà bạn đã yêu cầu. Hãy nhấn chuông khi bạn muốn gọi món.”
“Cám ơn .”
“Không, cám ơn bạn rất nhiều…Vậy thì, xin phép”
Nữ phục vụ cúi chào lịch sự và rời đi.
“….Có lẽ. Có lẽ một trong những nhân viên ở đây biết ba mình. Cô ấy có vẻ rất lo lắng.”
“…Ba mẹ cậu hẳn phải là những người khá tuyệt vời.
“Chà, ừm…Đừng nói về chuyện này nữa. Cậu muốn gọi gì…không?”
Shinonome đóng băng trong khi nhìn vào tờ thực đơn.
“C-có chuyện gì sao?”
Tôi vô thức trở nên lo lắng nên đã gọi cô ấy.
“….Nhìn này”
“Nhìn này?”
“Nhìn chỗ này này! Trông nó ngon quá đi mất!...A, hơi khó để nhìn từ phía này! Để mình qua bên đó!”
Ngay khi cô ấy nói vậy, Shinonome đi vòng qua và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Đây! Tất cả chúng đều trông thật ngon mắt!”
“….Ừm, c-chúng đúng là ngon mắt thật. Ư-ưm. Một lần nữa, khoảng cách.”
“Thực ra, mình chưa bao giờ đến những nơi như thế này trước đây! Có rất nhiều thứ mình muốn ăn!”
Nghe những lời đó, tôi nhận ra rằng má mình đã hơi dãn ra.
Biệt danh [Công chúa băng giá] đúng là không hợp với cô áy chút nào. Cô ấy hiện đang cười như một đứa trẻ vậy.
23 Bình luận