Trans: Kdun
Chúc mọi người ngày mới vv ^^
-------------------------------------------------------------------------------------------------
(Góc nhìn của Emi)
Tôi vẫn còn nhớ tới hơi ấm nằm trong bàn tay mà tôi nắm lấy vào ngày hôm ấy.
Cậu ấy thật mạnh mẽ và ấm áp, và tôi cảm thấy một sự đáng tin mà tôi chưa từng cảm thấy ở bất kỳ ai ngoài gia đình mình.
Cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi những chuỗi ngày đau khổ đó. Dù rằng đã lớn hơn, nhưng câu nói “bạch mã hoàng tử” vẫn còn ở trong tâm trí tôi vào lúc đó.
Nhưng vị hoàng tử đó lại nhận sự trừng phạt.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự trả thù đó là do “lỗi của tôi”.
Cậu ấy bị bắt nạt không phải là do lỗi của tôi.
Đó là lỗi của đám bắt nạt.
Tôi vẫn giữ quan điểm đó cho tới ngày hôm nay. Đó là chuyện hiển nhiên.
Tôi cũng là “một nạn nhân” kia mà.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành lọ lem.
Bởi vì, lọ lem sẽ không phản bội hoàng tử của mình.
Tôi đã phản bội cậu ấy, tôi là một trong những kẻ đã dày vò cậu ấy, và tôi đã phản bội cậu ấy.
Tôi có lí do cho việc đó, vì tôi đã bị đe doạ.
Bọn chúng nói là nếu như tôi bắt nạt cậu ấy, thì bọn chúng sẽ không bắt nạt tôi nữa. Nếu như tôi chống lại chúng-----vậy thì.
Nhưng đó chỉ là cái cớ. Sự thật là tôi đã phản bội cậu ấy thì vẫn còn đó.
Không lâu sau đó, vị hoàng tử đã chuyển tới trường khác. Cậu ấy vẫn mang theo tội lỗi mà tôi đã đặt lên vai cậu ấy.
“Đ-đừng có động vào tôi!!”
Tôi có lẽ sẽ không bao giờ quên bàn tay đã chối bỏ tôi ngày hôm ấy.
Trước một sự chối bỏ rõ ràng như vậy, tôi chẳng thể làm được gì.
Chỉ khi đó tôi mới nhận ra là cậu ấy cũng học cùng trường với tôi.
Cậu ấy đã nuôi tóc dài và đeo khẩu trang, nhưng tôi đã có thể nhận ra cậu ấy với một ánh nhìn. Tôi biết chắc mà.
Tôi tự hỏi là cậu ấy đã biết từ khi nào. Có thể là cậu ấy đã biết kể từ khi tôi chuyển đến đây rồi.
Một tháng. Tôi cảm thấy thật hổ thẹn khi đã sống một cách ung dung như vậy.
Từ phản ứng của cậu ấy, thì tôi có lẽ đang bị né tránh. Không, cậu ấy đang né tránh tôi.
Tôi chỉ bị làm ngơ bởi vì lòng tốt của cậu ấy mà thôi.
“Sao mà mình đổ lỗi cho cậu ấy được đây?”
Hiển nhiên rồi, đối với cậu ấy, thì tôi sẽ là đối tượng để cậu ấy hận thù.
Cậu ấy phải chịu đựng sự bắt nạt lâu hơn tôi rất nhiều.
Tôi đã bị bắt nạt và đã được giải cứu không lâu sau đó. Vậy nên sự dày vò đối với tôi không quá dai dẳng.
Nhưng chẳng có một ai cứu cậu ấy cả. Tôi, người đáng nhẽ ra nên làm nhiều nhất, lại phản bội cậu ấy.
Và rồi tôi nhận ra là cậu ấy lại bị gán tội là người bắt nạt tôi.
Tôi không hề nói thế. Những người xung quanh tôi đã đinh ninh là như vậy.
Những gì mà tôi cần nói chỉ là, “Không phải”. Và rồi mọi chuyện sẽ được sáng tỏ và cậu ấy sẽ được minh oan.
Tôi phải làm vậy, kể cả khi cậu ấy không tha thứ cho tôi.
Nhưng tôi đã không thể. Tôi đã không thể nói được gì.
Tôi đã im lặng chấp thuận, và mọi người cứ vậy mà biến cậu ấy thành kẻ xấu.
“Mình…không còn cách nào khác.”
Phải, tôi đã lại biện minh cho bản thân, tôi biết mình là tệ nhất.
Tôi đã rất sợ. Tôi sợ chúng sẽ bắt nạt tôi một lần nữa.
Tôi chỉ bị bắt nạt trong một khoảng thời gian ngắn, những những chuỗi ngày đó là quãng thời gian mà tôi không bao giờ muốn quay trở lại.
Tôi chưa bao giờ nói cho ai biết về tội lỗi của chúng. Sẽ không ai chấp nhận tôi hết.
Tôi sợ rằng nếu mình làm vậy, thì tôi sẽ lại quay về những chuỗi ngày đó một lần nữa. Chuyện đó sẽ khiến cho tôi trông giống như một đứa chết nhát.
Tôi biết. Tôi chỉ đang viện cớ mà thôi.
Tôi đã giữ cho bản thân không cảm thấy tồi tệ bằng cách khẳng định rằng mình chỉ là “nạn nhân” theo cách này.
Cậu ấy cũng có vẻ như là muốn giả vờ rằng sự cố đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi chắc chắn rằng đó là lí do cậu ấy không đổ lỗi cho tôi.
Nếu là vậy, thì cũng được mà nhỉ? Sau tất cả, thì tôi là "nạn nhân" cơ mà.
Tôi tự huyễn với bản thân như vậy, hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng là một thứ lô gíc như vậy sẽ không bao giờ thuyết phục.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
125 Bình luận
Nhịn nào