Hiện giờ đang là tháng 7 và ở giữa hè.
Có rất nhiều học sinh đều đang mặc áo tay ngắn hoặc cũng có vài người xắn tay áo của chiếc áo tay dài lên chung quy cũng vì cái nóng nực của mùa hè ở đây.
Vài ngày sau khi sự hiểu lầm ấy đã được giải quyết xong xuôi, Tachibana và tôi lại dần thân với nhau hơn.
Khi tôi tiến vào lớp học mỗi buổi sáng, cô nàng Tachibana ngồi cạnh tôi đây đều sẽ nói rằng “Oh, chào buổi sáng nha”.
「Chào buổi sáng」
Hiện chúng tôi đã trở thành bạn bè thân thiết đến mức chào hỏi mỗi khi gặp nhau vào sáng sớm.
「Tớ nghe nói tiết Toán ngày mai sẽ có bài kiểm tra đấy」
「Thiệt hả? Tớ chưa học gì hết á」
Kỳ quặc thật nhỉ. Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ không đời nào bản thân lại đi trò chuyện với Tachibana như thế này đâu.
Tôi đâu có ngờ mình sẽ trở thành bạn tốt với Tachibana đâu chứ.
Nếu khi trước có ai đó nói với tôi rằng vào ngày đầu tiên bước tới trường tôi và Tachibana đây sẽ trở thành bạn tốt với nhau, thì tôi sẽ không khỏi bất ngờ và chả thèm tin lời họ đâu.
Đúng là tôi rất vui khi hai đứa làm bạn với nhau, nhưng vẫn còn có thứ gì đó tồn đọng làm tôi không khỏi bận tâm.
「Thế Umezawa và mấy đứa con gái kia có nói bất cứ điều gì về tớ lúc sau không vậy?」
Vào lúc đó, sau khi nhỏ Umezawa xé nát bức vẽ của tôi, tôi đã đúng lên bật lại nhỏ.
Kể từ đó trở đi tôi không còn lui tới phòng gym nữa và bản thân cũng cố hết mức có thể để tránh con nhỏ đó.
「Tớ nghĩ hẳn nhỏ vẫn còn giận cậu đấy」
Trong giây lát, tôi mặt cắt không còn giọt máu.
Mình biết đúng là ý tưởng tồi khi đứng lên bật lại cô ta mà.
「Chà, thôi cậu đừng có lo về nó nữa, ổn thôi mà. Tớ sẽ lo vụ đó」
Tachibana thật đáng tin cậy quá đi.
Tôi thấy nhẹ nhõm hơn phần nào sau khi nghe được những lời quả quyết ấy của Tachibana.
Giờ tan học, tôi đến hỏi thử Tachibana liệu cô có thể giúp tôi ôn tập cho bài kiểm tra Toán ngày mai hay không.
Song Tachibana lại rất thông minh. Cô tuy là vẫn chưa có chữ nào trong đầu, nhưng tôi sure kèo là cổ sẽ ổn thôi dù cô chưa học hành gì cho bài kiểm tra cả.
Không có ai ở trong lớp ngoại trừ tôi và Tachibana. Nó làm tôi nhớ lại lúc còn ở trên sân thượng.
Một làn gió nhẹ lạnh thổi vào từ cánh cửa sổ cùng với đó là ánh mặt trời trông thật đẹp làm sao.
「Ê này, cậu có nghe không đấy?」
「Hả, tớ xin lỗi」
Cách nói của Tachibana hiện giờ nghe dịu dàng hơn lúc trước.
Nếu là trước đây, cổ sẽ nói kiểu như “Oi! Có nghe không hả?”.
Tôi đoán mình sẽ phải cảm ơn thực tế rằng hai đứa đang là bạn của nhau rồi.
Rồi đột nhiên.
「Ê Kyoko! Cậu đang làm gì vậy, tớ tưởng cậu không đến chứ?」
Song tôi nghe được một giọng nói như đang gọi Tachibana bắt nguồn từ cửa phòng học.
Đó là Umezawa và bè lũ bạn cô ta.
「Cậu!」
Khi thấy tôi, Umezawa lườm tôi bằng ánh mắt sắc bén.
「Oi, oi, cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?」
Umezawa càng ngày tiếp cận tôi hơn trong lúc đang trừng mắt.
「Tôi đã không thấy cậu kể từ khi đó, nhỉ?」[note44242]
Dường như cô ta hiện đang rất giận dữ là đằng khác.
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng mìn khi cảm tưởng rằng cô ta sẽ lập tức lao vào tôi bất cứ lúc nào.
Bất chợt, Tachibana kéo tôi dậy và vòng tay cô quanh cổ tôi.
Do đang gần nhau quá nên tôi không khỏi cảm thấy bồn chồn.
「Tớ đang để cậu ta làm bài tập về nhà của mình」
「Phải vậy không? Vậy được rồi! Ngay sau đó tớ sẽ cho hắn một trận thừa sống thiếu chết」
Có lẽ Tachibana đang cố nói đỡ cho tôi vì tôi chả muốn bị bọn này tẩn một trận đâu.
「Mà thêm nữa, tớ đã quyết định để tên này là chân sai vặt độc quyền của mỗi tớ rồi」
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được điều đó đấy.
「Hmm」
Rồi Umezawa lại lườm tôi và nói “Chà, đi thôi Kyoko và bỏ mặc tên này lại một mình ở đây đi”.
Ah, mình được cứu rồi.
Dường như bọn nó đã tưởng rằng tôi là chân sai vặt độc quyền của Tachibana và cũng do vậy nên bọn nó chẳng có lựa chọn nào ngoài việc để tôi yên vì bọn nó có được đụng chạm gì tôi đâu.
Sau đó Tachibana rời khỏi lớp học cùng đám Umezawa.
Trước khi rời đi, Tachibana đã vẫy tay với tôi mà chỉ mình tôi mới thấy được nó.
Tôi cũng vẫy tay nhẹ lại với cổ.
Bọn nó không hề biết về mối quan hệ này của bọn tôi và phần nào tôi lại thấy vui vui về điều đó.
21 Bình luận
May là t bỏ não trc khi đọc